Chương 7.2: Mình trở thành mợ chủ.
Đi theo bước chân của Cung Lăng Hạo, cảm giác lo lắng căng thẳng của Tô Tiểu Tuyết đối với căn biệt thự trông như cung điện này đã giảm đi một chút.
“Ông chủ, bà chủ, cậu chủ về rồi”. Chú Cung đẩy cửa phòng khách ra báo cáo.
Cung Lăng Hạo còn chưa bước vào phòng khách thì đã nghe thấy tiếng nói cười ở bên trong.
Trên ghế salon phía trước phòng khách, ông chủ nhà họ Cung là Cung Nam Thiên và bà chủ nhà họ Cung là Thẩm Lệ Quyên mỗi người ngồi một bên, điều khác biệt chính là bên cạnh mẹ còn có một cô gái trẻ nữa.
Trông cô gái xinh đẹp cao quý, toàn thân từ trên xuống dưới đều tinh xảo đến mức khiến người ta không khỏi cảm thán, cô gái ngồi ở đó một cách thanh nhã, khoé miệng nở nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng.
“Lăng Hạo, con về rồi à. Bác Lục của con với Hân Mạt đã tới được một lúc lâu rồi. Tất cả mọi người đang chờ con đấy”. Thẩm Lệ Quyên thấy con trai trở về, bởi vì quá mừng mà nhất thời không nhìn thấy Tô Tiểu Tuyết cũng đi vào cùng Cung Lăng Hạo.
Lục Hân Mạt nhìn về phía phát ra âm thanh, cả người đều ngây dại.
Người đàn ông ở cách đó không xa mặc bộ đồ tây thẳng thớm, anh tuấn phi phàm, giống như thần mặt trời đến từ chân trời xa xôi, không có gì là không thể làm được, mỗi đường nét đều sâu sắc đẹp đã khiến cho tất cả những người phụ nữ đều rung động.
Đương nhiên, cô ta cũng không ngoại lệ, cô ta say mê nhìn anh, chìm đắm vào trong cảm giác mê hồn!
Tô Tiểu Tuyết chưa từng thấy cái nhà nào sang trọng như vậy, nước bọt chảy cả ra, giàu quá, má nó, nếu thật sự có thể câu được một “con rùa vàng” như thế thì đời này cũng đáng nhỉ!
Lúc này cô đã hoàn toàn quên mất sứ mệnh của mình.
Nhưng cô cũng cảm nhận được rằng bầu không khí xung quanh quá sang quý, quá quái dị, quá ngột ngạt, có câu nói thế nào nhỉ? Người ta nói là “hào môn sâu như biển”, Tô Tiểu Tuyết dời mắt đi, không khỏi len lén liếc nhìn Lục Hân Mạt.
Cô ấy đẹp quá, lối ăn mặc đơn giản mang lại một phong cách đặc biệt, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh nhã như công chúa hoàng gia châu Âu vậy đó, bộ quần áo đã khoe trọn đường con cơ thể hoàn hảo của cô ấy.
Tô Tiểu Tuyết giật nhẹ khoé miệng, nhìn lại mình một chút, đúng là gà rừng với phượng hoàng mà.
“Lăng Hạo, sao con không chào khách? Đây là bác Lục, cha không cần giới thiệu chứ! Hân Mạt là con gái duy nhất của bác Lục con”. Cung Nam Thiên khẽ cau mày, nghiêm túc giới thiệu.
“Chào anh, rất hân hạnh được biết anh. Vị này là?”. Lục Hân Mạt thẹn thùng chào hỏi, ngay cả liếc nhìn một cái cũng cảm thấy tim đập rộn lên, ánh mắt của anh quá sâu sắc, giống như bãi biển mênh mông không nhìn thấy đáy vậy đó.
Nhưng người phụ nữ đang thân mật khoác tay anh là sao vậy?
“Vợ của tôi, Tô Tiểu Tuyết”. Cung Lăng Hạo gật đầu, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng trả lời Lục Hân Mạt.
Tô Tiểu Tuyết cố gắng khiến mình không căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Xin, xin chào mọi người. Chúng tôi…”. Tô Tiểu Tuyết muốn giải thích, nhưng không biết phải nói như thế nào. Cô muốn thoát khỏi tay anh, nhưng anh lại nắm chặt hơn.
“Hồ đồ, thằng bé này con nói bậy cái gì vậy?”. Thẩm Lệ Quyên mặc dù hơi tức giận, nhưng bà quá cưng chiều Cung Lăng Hạo, nên cũng chỉ nhẹ giọng quát một tiếng: “Hân Mạt, Lăng Hạo thích nói đùa đấy, con đừng tin”. Bà nhanh chóng giải thích với Lục Hân Mạt.
Nhưng lời giải thích đó quá yếu ớt, nhà họ Lục cũng không nghĩ như vậy, bây giờ Cung Lăng Hạo dắt một người phụ nữ khác về để thị uy, rõ ràng là không xem nhà họ Lục bọn họ ra gì mà.
“Nhà mấy người đã có con dâu rồi, còn bảo chúng tôi tới làm gì?”.
/1493
|