Chương 7.1: Mình trở thành mợ chủ.
Tô Tiểu Tuyết sợ đến mức toàn thân run rẩy, chỉ thấy Cung Lăng Hạo vào phòng trên tầng hai, rồi không đi ra ngoài nữa.
Ngày hôm sau, lúc ánh nắng sớm len lỏi qua cửa sổ, chiều lên người, Tô Tiểu Tuyết vẫn yên tĩnh nằm trên ghế salon.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như cũng không phá hỏng giấc mộng đẹp của cô.
“Mợchủ…”.
Cảnh trong mơ đang tốt đẹp bỗng nhiên tan biến sau một hai tiếng gọi, Tô Tiểu Tuyết rất miễn cưỡng mở hai mắt ra.
Trong đôi mắt nhập nhèm, khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười đang nhìn cô với vẻ rất cung kính.
Tô Tiểu Tuyết dụi mắt, lập tức ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh mới nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, cho nên cố ý nhéo bắp đùi mình một cái.
Rất đau, không giống như đang mơ.
“Mợ chủ, cô hãy trang điểm một chút đi, lát nữa quay về nhà họ Cung”. Ngô Na mỉm cười, chỉ vào bộ quần áo mình đã chuẩn bị sẵn cho Tô Tiểu Tuyết.
“Nhà họ Cung?”. Tô Tiểu Tuyết vò rối mái tóc đen dài, lại quan sát xung quanh một lần nữa.
Nơi này lẽ nào không phải là nhà họ Cung sao? Một nơi xa hoa cao cấp như vậy, riêng cái nhà vệ sinh thôi đã hơn phòng khách của nhà họ Tô bọn họ rồi.
“Đúng vậy”.
Ngô Na mặc dù ăn nói rất dịu dàng, nhưng làm việc lại dứt khoát rành mạch. Tô Tiểu Tuyết không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Mới sáng sớm ra đã trang điểm ăn mặc long trọng như vậy, thật sự không nên nha. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng có thể chuẩn bị trước cho cô một phần ăn sáng đã mới đúng chứ.
Ai cũng luôn mồm gọi “mợ chủ mợ chủ”, nhưng ưu đãi gì cũng không có, ngược lại còn bị bọn họ dằn vặt lui rới.
Sau khi được một đống người trang hoàng cho, Tô Tiểu Tuyết trực tiếp lên xe của Cung Lăng Hạo. Không ai nói cho cô biết nhà họ Cung rốt cuộc nằm ở đây, nơi đó gồm có những ai.
Cô nhìn cảnh sắc lướt qua nhanh chóng ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm bất an, hai tay đặt trên làn váy màu hồng nắm chặt lại với nhau.
Bắt đầu từ khi gặp mặt Cung Lăng Hạo ngày hôm qua, cô đã trở thành một con rối, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể tuỳ theo ý mình. Cho nên, vào giờ phút này, cô đã tự mình biết mình. Không hỏi, mặc kệ, không nói. Bởi vì cô biết cho dù mình có hỏi nhiều hơn nữa thì người đàn ông này cũng sẽ không trả lời cô đâu.
Không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc cũng dừng lại.
“Mợ chủ”. Mạc Nham tự mình mở cửa xe cho Tô Tiểu Tuyết.
Cô thụ động xuống xe, chỉ thấy một cánh cổng vàng óng ở phía trước, trước cửa là một lối đi dài hơn chục mét. Hai bên hành lang được trồng vô số kỳ hoa dị thảo, lối đi nổi thẳng đến căn biệt thự phía trước trông như cung điện.
“Chào buổi sáng cậu chủ”. Trước cửa có mấy người trung niên mặc đồng phục người hầu, cung kính chào đón.
Tô Tiểu Tuyết hoảng hốt bởi những gì cô nhìn thấy trước mắt, hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm gì cả.
“Cậu chủ, đây là…”. Quản gia nhà họ Cung, chú Cung, thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Tuyết lạ hoắc, tò mò hỏi: “Trong nhà có khách quý”. Chú Cung nhìn cả quá trình lớn lên của Cung Lăng Hạo, đương nhiên biết rõ tính cách của anh, không đợi Cung Lăng Hạo trả lời, ông đã nhanh chóng nhắc nhở một câu.
Ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng của Cung Lăng Hạo bây giờ lại tăng thêm một lớp băng. Trước khi về nhà, Mạc Nham cũng đã biết tin có khách quý tới nhà họ Cung, nhưng anh vẫn quyết định đưa Tô Tiểu Tuyết về nhà.
Trong lúc Tô Tiểu Tuyết vẫn còn lo lắng bất động, Cung Lăng Hạo đột nhiên đi tới bên cạnh cô, mạnh mẽ nắm lấy tay trái của cô khoác lên cổ tay mình.
/1493
|