Chương 6: Không được làm loạn.
“Huhu…”. Thấy chiêu này có hiệu quả, Tô Tiểu Tuyết cố tình khóc lớn tiếng: “Tôi muốn về nhà, đây là đâu? Xin anh hay thả tôi về nhà đi”.
Tô Tiểu Tuyết không biết điều Cung Lăng Hạo kiêng kỵ nhất đối với phụ nữ chính là vừa khóc vừa làm loạn. Cô chảy nước mắt nước mũi, vốn dĩ nghĩ rằng có lẽ sẽ nhận được sự thương cảm của người đàn ông lạnh lùng này, nhưng không ngờ rằng anh đứng trước cửa sổ sát đất, một mình thưởng thức rượu càng thêm thích ý.
“Anh có nghe thấy tôi đang nói chuyện với anh không?”. Tô Tiểu Tuyết ảo não muốn chết, cô lau nước mắt, chạy nhanh tới bên cạnh anh, ngẩng đầu ưỡn ngực vênh váo hống hách chất vấn.
Một lát sau Cung Lăng Hạo mới quay đầu lại, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu động lòng người, cô mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, vừa giản dị vừa thoải mái.
Để người phụ nữ này trở thành vợ của mình, dường như cũng không phải là một chuyện khó chấp nhận lắm. Cung Lăng Hạo nhíu mày lại, sao anh lại bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ này. Đối với anh mà nói, hẳn là kiểu phụ nữ gì cũng không đáng kể.
Tô Tiểu Tuyết không biết anh đang nhìn gì, lo lắng anh sẽ làm ra hành động bất lương với mình, cô nhanh chóng dùng hai tay hộ tống ngực mình.
“Tôi nói cho anh biết, cho dù anh ép tôi kết hôn với anh, nhưng đó chỉ là bề ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận anh và tôi là vợ chồng đâu”. Cô hơi sợ hãi với hơi thở lạnh lùng trên người anh, thức thời lùi lại mấy bước mới dám to gan nói.
“Cho dù…”. Suy nghĩ một chút, cô còn nói: “Cho dù về mặt pháp luật, chúng ta là vợ chồng. Nhưng mãi mãi chỉ là vợ chồng có tiếng không có miếng mà thôi. Anh tuyệt đối đừng hy vọng xa vời những thứ khác”.
Những lời nói vốn dĩ vô tâm của Tô Tiểu Tuyết lại như đang nhắc nhở Cung Lăng Hạo.
Trên thương trường hay tình trường, Cung Lăng Hạo đều đánh bại tất cả đối thủ nam nữ. Biết bao nhiêu người phụ nữ muốn làm vợ anh, anh đều không thèm để ý. Mà người phụ nữ trước mắt này, nhặt được món hời to lớn, lại còn ra vẻ uất ức, thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Anh nhích bước chân, lại gần cô từng bước một. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tiểu Tuyết càng ngày càng gần trong đôi mắt thâm thuý của anh, càng ngày càng rõ ràng.
“Anh muốn làm gì…”. Cô bị ép ngồi trên ghế salon, vì không muốn tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần, cô dùng hai tay muốn đẩy người anh, lại bị anh nắm chặt, không thể nào nhúc nhích được.
“Cô nói không sai, về mặt pháp luật, cô đã là vợ của Cung Lăng Hạo tôi.Vậy thì không thể nào hữu danh vô thực được”. Cặp mắt thâm thuý của Cung Lăng Hạo như có thể nhìn thấu trái tim cô, cánh môi tuyệt đẹp đột nhiên nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Anh đừng làm loạn!”. Tô Tiểu Tuyết lo lắng đến mức nước mắt muốn chảy ra.
“Nếu làm như thế mà có thể khiến cô nghe lời một chút, cớ sao tôi lại không làm?”.
“Không được…ưm…”.
Cung Lăng Hạo ngang ngược hôn lên môi cô, mùi rượu nồng nặc xen lẫn với hơi thở nam tính đặc biệt lan tràn trong phổi cô.
Anh vẫn cầm ly rượu trong suốt bên tay phải, tay trái thì ôm chặt eo cô, say sưa hôn cô.
Cô thở dốc trong nụ hôn của anh, tìm kiếm cơ hội có thể thoát đi, nhưng hành động khẩn thiết của anh khiến cô không tìm được thời cơ để trốn.
“Ưm…”. Lúc đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng cạy mở môi cô, cô vô thức nức nở một tiếng, sợ mình sẽ ngạt thở trong nụ hôn của anh.
Cung Lăng Hạo có vẻ rất thích sự ngượng ngùng của cô, vào giây phút này, anh gần như quên mất tất cả, chỉ muốn giải toả dục vọng của mình, cho dù người phụ nữ bên dưới một giây trước vẫn còn tranh cãi với anh.
“Đừng…”. Khi anh vén chiếc váy dài tới đầu gối của cô lên, một cảm giác mát lạnh kéo tới, kéo lại suy nghĩ của cô, cô lập tức phản kháng anh.
Cung Lăng Hạo đã bị mê hoặc bởi mùi hương của cô, nhất thời không muốn dừng lại. Mà trong suy nghĩ của anh, phụ nữ giống như quần áo, anh đồng ý cho cô cơ hội mặc, là vinh hạnh đối với cô rồi.
“Cho dù chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cho dù anh chiếm được cơ thể tôi, cũng mãi mãi không thể chiếm được trái tim tôi. Anh biết yêu là gì không? Nếu không có nền tảng tình yêu, hai người ở bên nhau sẽ không hạnh phúc…”. Tô Tiểu Tuyết kích động lớn tiếng nói, nhưng mà Cung Lăng Hạo lại dường như xem lời nói của cô là gió thoảng bên tai.
“Tôi tới gần anh là vì công việc của tôi. Bây giờ tôi kết hôn với anh một cách không tưởng, nếu người nhà tôi biết tôi cứ thế mà kết hôn rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi. Anh biết cảm giác bị người khác thúc ép không?”. Tô Tiểu Tuyết liều mạng hét lên, cô thật sự vô cùng uất ức trong lòng.
Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, nước mắt chảy đầy mặt, cắn chặt môi, nhắm hai mắt lại, chờ đợi sự tàn khốc độc ác tiếp theo của Cung Lăng Hạo đối với cô.
Lúc cô cho rằng ngày hôm nay nhất định sẽ không chạy thoát móng vuốt của anh thì anh lại đột nhiên dừng lại.
Cung Lăng Hạo đứng dậy, giận dữ rời đi. Cô nhìn hình bóng cao lớn của anh, ngơ ngác sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người mình.
“Toang…”.
Sau một tiếng vang rất lớn, trên sàn nhà phòng khách vốn dĩ sáng bóng đã rải vô số mảnh vỡ thuỷ tinh.
/1493
|