Hai người giống như là hai đứa bé nhanh chóng tranh đoạt ở trên đường, âm thanh cười nói vui vẻ quanh quẩn xung quanh, làm cho không ít người quan sát, nhưng mà bọn họ lại không thèm để ý. Đối với bọn họ mà nói, bây giờ sống vui vẻ là tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, viên chiên không còn nữa, mắt thấy còn thừa lại một viên, Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại giật lấy rồi chạy đi.
“Anh có thấy xấu hổ không hả, đây là của em mua!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh bắt nạt người khác.
Diệp Ân Tuấn ỷ vào dáng người cao cao của mình, chạy thật nhanh, cô không thể đuổi kịp anh.
“Đến đây, đến đây, đuổi kịp anh thì anh cho em.”
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại rồi nói.
Dường như là Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đàn anh thời đại học của mình, nhưng mà lại không giống cho lắm.
Hồi đại học, anh rất lạnh lùng, xa cách, vô cùng khó gần, chỉ có thể nhìn anh từ đằng xa mà không thể tiếp xúc.
Bây giờ, người đàn ông ấy đã trở thành chồng của cô, mặc dù còn có chút lạnh lùng, nhưng mà cũng mang theo ấm áp và dịu dàng.
“Nếu như anh có gan thì đừng có chạy.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đuổi theo.
Hai người giống như hai đứa con nít đuổi bắt nhau trên đường.
Từ đầu đến cuối, Diệp Ân Tuấn đều duy trì một khoảng cách, đùa giỡn cho Thẩm Hạ Lan vận động một chút.
Hai người vui vẻ một hồi, có một chiếc xe jeep chạy đến từ phía bên kia con đường.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức rất khó coi.
Đây là biển số xe quân dụng.
Thẩm Hạ Lan nhớ là bây giờ tham mưu Từ gì đó vẫn còn đang ở thị trấn này, cô không khỏi khẩn trương.
Cô đã thay đổi vẻ ngoài, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không có.
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông, anh không thích trang điểm, nếu như bị người khác gặp phải thì làm sao bây giờ.
Đang nghĩ như vậy, bước chân của Diệp Ân Tuấn cũng chậm lại, hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn cũng đã phát hiện chiếc xe đó, đồng thời, sắc mặt của anh đã thay đổi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới cầm tay của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Đi theo em.”
Ở bên cạnh có một trung tâm thương mại, chỉ cần hai người đi vào trung tâm thương mại, đối phương có muốn tìm thấy bọn họ thì cũng phải phí thời gian, dù sao thì cửa hàng ở đây tương đối nhiều.
Diệp Ân Tuấn cũng không muốn phải có tranh chấp và xung đột với bọn họ, anh lập tức cúi đầu.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đập dồn dập, cảm thấy sắp nhảy đến cổ họng, lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi.
Mấy năm nay đi theo Diệp Ân Tuấn, sóng to gió lớn cũng đã trải qua không ít, bây giờ vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.
Hai người giống như là một đôi vợ chồng bình thường đi vào trung tâm thương mại.
Chiếc xe jeep chạy ngang qua bên cạnh bọn họ.
Từ đầu đến cuối, trái tim của Thẩm Hạ Lan đều treo trên cổ họng, lúc chiếc xe chạy thoáng qua, cô không khỏi thở phào một hơi.
Diệp Ân Tuấn thì vẫn duy trì sự bình tĩnh rất tốt, dáng vẻ rất là tự nhiên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình vẫn kém xa Diệp Ân Tuấn, xem ra còn phải luyện tập.
Lúc hai người đang thở phào một hơi, sắp đi vào trong trung tâm thương mại, chiếc xe jeep đột nhiên dừng lại, cửa sổ xe cũng được người ta hạ xuống.
“Hai người phía trước dừng lại một chút.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, lại coi như không nghe thấy mà tiếp tục bước lên phía trước, nhưng mà bước chân có hơi nhanh.
“Này, dừng lại, nếu không dừng lại thì tôi sẽ nổ súng!”
Chẳng mấy chốc, viên chiên không còn nữa, mắt thấy còn thừa lại một viên, Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại giật lấy rồi chạy đi.
“Anh có thấy xấu hổ không hả, đây là của em mua!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh bắt nạt người khác.
Diệp Ân Tuấn ỷ vào dáng người cao cao của mình, chạy thật nhanh, cô không thể đuổi kịp anh.
“Đến đây, đến đây, đuổi kịp anh thì anh cho em.”
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại rồi nói.
Dường như là Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đàn anh thời đại học của mình, nhưng mà lại không giống cho lắm.
Hồi đại học, anh rất lạnh lùng, xa cách, vô cùng khó gần, chỉ có thể nhìn anh từ đằng xa mà không thể tiếp xúc.
Bây giờ, người đàn ông ấy đã trở thành chồng của cô, mặc dù còn có chút lạnh lùng, nhưng mà cũng mang theo ấm áp và dịu dàng.
“Nếu như anh có gan thì đừng có chạy.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đuổi theo.
Hai người giống như hai đứa con nít đuổi bắt nhau trên đường.
Từ đầu đến cuối, Diệp Ân Tuấn đều duy trì một khoảng cách, đùa giỡn cho Thẩm Hạ Lan vận động một chút.
Hai người vui vẻ một hồi, có một chiếc xe jeep chạy đến từ phía bên kia con đường.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức rất khó coi.
Đây là biển số xe quân dụng.
Thẩm Hạ Lan nhớ là bây giờ tham mưu Từ gì đó vẫn còn đang ở thị trấn này, cô không khỏi khẩn trương.
Cô đã thay đổi vẻ ngoài, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không có.
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông, anh không thích trang điểm, nếu như bị người khác gặp phải thì làm sao bây giờ.
Đang nghĩ như vậy, bước chân của Diệp Ân Tuấn cũng chậm lại, hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn cũng đã phát hiện chiếc xe đó, đồng thời, sắc mặt của anh đã thay đổi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới cầm tay của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Đi theo em.”
Ở bên cạnh có một trung tâm thương mại, chỉ cần hai người đi vào trung tâm thương mại, đối phương có muốn tìm thấy bọn họ thì cũng phải phí thời gian, dù sao thì cửa hàng ở đây tương đối nhiều.
Diệp Ân Tuấn cũng không muốn phải có tranh chấp và xung đột với bọn họ, anh lập tức cúi đầu.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đập dồn dập, cảm thấy sắp nhảy đến cổ họng, lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi.
Mấy năm nay đi theo Diệp Ân Tuấn, sóng to gió lớn cũng đã trải qua không ít, bây giờ vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.
Hai người giống như là một đôi vợ chồng bình thường đi vào trung tâm thương mại.
Chiếc xe jeep chạy ngang qua bên cạnh bọn họ.
Từ đầu đến cuối, trái tim của Thẩm Hạ Lan đều treo trên cổ họng, lúc chiếc xe chạy thoáng qua, cô không khỏi thở phào một hơi.
Diệp Ân Tuấn thì vẫn duy trì sự bình tĩnh rất tốt, dáng vẻ rất là tự nhiên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình vẫn kém xa Diệp Ân Tuấn, xem ra còn phải luyện tập.
Lúc hai người đang thở phào một hơi, sắp đi vào trong trung tâm thương mại, chiếc xe jeep đột nhiên dừng lại, cửa sổ xe cũng được người ta hạ xuống.
“Hai người phía trước dừng lại một chút.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, lại coi như không nghe thấy mà tiếp tục bước lên phía trước, nhưng mà bước chân có hơi nhanh.
“Này, dừng lại, nếu không dừng lại thì tôi sẽ nổ súng!”
/2602
|