Nổ súng à?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đập nhanh.
Bây giờ ai cũng làm càn như vậy hả?
Không cần xác nhận liên có thể nổ súng ở bên đường?
Một cảm giác phẫn nộ lan tràn từ lồng ngực của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Em đi vào trước đi, để anh xử lý.”
Thẩm Hạ Lan có hơi chần chừ một giây.
Cô muốn ở lại, nhưng mà cô nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Diệp Ân Tuấn, cô không đoán ra suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn.
Có lẽ là anh có tính toán riêng.
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ không phải là lúc tự cho mình là đúng, cô nhẹ gật đầu.
Sau khi hai người buông tay ra, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi vào trong trung tâm thương mại.
“Bằng!” Một viên đạn đã giảm thanh bắn về phía trước, theo quỹ đạo bay về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vô thức ngồi xổm xuống, đồng thời lăn qua một bên tránh khỏi nguy hiểm, viên đạn bắn vào cánh cửa thủy tỉnh ở bên cạnh, lập tức bắn thủng nó, còi báo động vang lên, hiện trường hoảng loạn.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh hơn mấy phần.
Lại dám nổ súng ở trên đường.
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại, nhảy lên một cái, vọt thẳng về phía đó.
Khi mà đối phương nhìn thấy gương mặt của Diệp Ân Tuấn rất quen thuộc, có hơi ngây ra một lúc, sau đó vô thức muốn bóp cò một lần nữa, nhưng mà tốc độ của Diệp Ân Tuấn quá nhanh, nhanh đến nỗi anh ta không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm thấy trước mắt có một
bóng ma, một giây sau, cổ tay của anh ta liền truyên đến cảm giác đau đớn.
“A”
Tiếng kêu thất thanh như heo mổ lập tức vang lên.
Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc.
Lúc nãy, cô cũng không nhìn thấy rõ động tác của Diệp Ân Tuấn.
Anh quá nhanh.
Từ lúc nào mà động tác của Diệp Ân Tuấn lại nhanh như thế?
Thẩm Hạ Lan đang kinh ngạc, đồng thời, Diệp Ân Tuấn đã tháo khớp xương của đối phương, một giây sau liền trở tay vả vào miệng của đối phương.
“Nổ súng ở bên đường? anh không sợ làm bị thương người vô tội hả? Hả? anh mặc bộ quần áo này trên người là để đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ trong lòng của anh không có chừng mực?”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn giống như là một sát thần, toàn thân bùng nổ sát khí làm cho người ta không tự chủ được mà phải
nhượng bộ lui binh.
Ở trong xe còn có hai người có vẻ như là phó quan, nhưng mà dưới sự uy hiếp của Diệp Ân Tuấn, sửng sốt không dám nổ súng, giống như là bị dọa sợ đến choáng váng.
“Khốn nạn! Các người còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Bắt cậu ta lại, còn có người phụ nữ kia nữa!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đập nhanh.
Bây giờ ai cũng làm càn như vậy hả?
Không cần xác nhận liên có thể nổ súng ở bên đường?
Một cảm giác phẫn nộ lan tràn từ lồng ngực của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Em đi vào trước đi, để anh xử lý.”
Thẩm Hạ Lan có hơi chần chừ một giây.
Cô muốn ở lại, nhưng mà cô nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Diệp Ân Tuấn, cô không đoán ra suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn.
Có lẽ là anh có tính toán riêng.
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ không phải là lúc tự cho mình là đúng, cô nhẹ gật đầu.
Sau khi hai người buông tay ra, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi vào trong trung tâm thương mại.
“Bằng!” Một viên đạn đã giảm thanh bắn về phía trước, theo quỹ đạo bay về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vô thức ngồi xổm xuống, đồng thời lăn qua một bên tránh khỏi nguy hiểm, viên đạn bắn vào cánh cửa thủy tỉnh ở bên cạnh, lập tức bắn thủng nó, còi báo động vang lên, hiện trường hoảng loạn.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh hơn mấy phần.
Lại dám nổ súng ở trên đường.
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại, nhảy lên một cái, vọt thẳng về phía đó.
Khi mà đối phương nhìn thấy gương mặt của Diệp Ân Tuấn rất quen thuộc, có hơi ngây ra một lúc, sau đó vô thức muốn bóp cò một lần nữa, nhưng mà tốc độ của Diệp Ân Tuấn quá nhanh, nhanh đến nỗi anh ta không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm thấy trước mắt có một
bóng ma, một giây sau, cổ tay của anh ta liền truyên đến cảm giác đau đớn.
“A”
Tiếng kêu thất thanh như heo mổ lập tức vang lên.
Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc.
Lúc nãy, cô cũng không nhìn thấy rõ động tác của Diệp Ân Tuấn.
Anh quá nhanh.
Từ lúc nào mà động tác của Diệp Ân Tuấn lại nhanh như thế?
Thẩm Hạ Lan đang kinh ngạc, đồng thời, Diệp Ân Tuấn đã tháo khớp xương của đối phương, một giây sau liền trở tay vả vào miệng của đối phương.
“Nổ súng ở bên đường? anh không sợ làm bị thương người vô tội hả? Hả? anh mặc bộ quần áo này trên người là để đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ trong lòng của anh không có chừng mực?”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn giống như là một sát thần, toàn thân bùng nổ sát khí làm cho người ta không tự chủ được mà phải
nhượng bộ lui binh.
Ở trong xe còn có hai người có vẻ như là phó quan, nhưng mà dưới sự uy hiếp của Diệp Ân Tuấn, sửng sốt không dám nổ súng, giống như là bị dọa sợ đến choáng váng.
“Khốn nạn! Các người còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Bắt cậu ta lại, còn có người phụ nữ kia nữa!”
/2602
|