Diệp Nghê Nghê mặc dù nói như vậy, có điều động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
Diệp Tranh cười, cũng đi qua đó, đi cùng Diệp Minh Triết vào trong phòng.
Diệp Ân Tuấn nằm xuống không bao lâu đã tỉnh lại.
Lúc anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay mình, trên mặt đầy vẻ lo lắng, không khỏi cảm thấy có lỗi: “Làm em lo lắng rồi.”
“Không đâu, em cảm thấy anh quá mệt mỏi rồi, có lẽ ngủ một lát sẽ tốt hơn.”
Thẩm Hạ Lan vẫn một mực hiểu chuyện như vậy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Mặc Trì đã nói những gì qua điện thoại với anh, nhưng nhìn từ mức độ buồn bã của Diệp Ân Tuấn mà nói, Thẩm Hạ Lan có thể đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Có điều Diệp Ân Tuấn vừa tỉnh lại nên cô cũng không muốn hỏi.
“Cảm thấy thế nào rồi? Em bảo người đi hầm súp cho anh để lát nữa ăn nhé?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn muốn ngồi dậy, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy gối nhét vào sau lưng cho anh dựa, đồng thời nhẹ nhàng đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi dậy.
“Hạ Lan, dáng vẻ này của em khiến anh cảm thấy anh mắc bệnh nặng gì đó đấy.”
“Nói lung tung gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan vỗ vào cánh tay Diệp Ân Tuấn, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị mình dọa sợ, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nắm lấy tay cô, nói: “Đừng căng thẳng, cơ thể của anh thế nào anh biết rõ, không yếu đuối như vậy đâu, anh từng hứa với em, sẽ sống hạnh phúc với em hết quãng đời sau này, cho nên anh sẽ biết tự bảo vệ mình, tin anh đi.”
Trái tim hoảng loạn của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng bình tĩnh lại hơn chút.
“Anh dọa em sợ chết rồi. Anh có biết không, em có thể chịu đựng được bất kì một tình huống đột xuất nào, cũng không hề sợ hãi bất kì một sự nguy hiểm hay âm mưu quỷ kế nào, điều mà em sợ nhất là anh. Em sợ anh bị thương, sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh không ở bên em nữa. Ân Tuấn, chúng ta đến bệnh viện lớn kiểm tra tổng thể một lần được không? Em luôn cảm thấy hoang kim cổ kia trong người anh giống như một quả bom nổ chậm vậy, luôn khiến em kinh hồn bạt vía, em…”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn thực ra biết Hoàng Kim cổ này không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng Thẩm Hạ Lan đã lo lắng như vậy, anh coi như là tiêu tiền để mua sự yên lòng cho cô vậy.
Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Thẩm Hạ Lan liền thở phào một hơi.
“Anh đừng trách em phiền toái, em thật sự không yên tâm.”
“Anh hiểu! Ngày mai anh sẽ đi kiểm tra tổng quát.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, Thẩm Hạ Lan nhào vào lòng anh ôm chặt lấy eo anh.
“Ân Tuấn, anh là tất cả đối với em, quan trọng hơn cả mạng sống của em, em thật sự thật sự rất lo cho anh. Cứ coi như là em nghĩ bậy đi, em cần phải nhìn thấy những con số khoa học chứng minh mới có thể yên tâm được.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Đây là người phụ nữ đối xử tốt với anh nhất trên thế giới này.
Cho dù là từ góc độ người thân, hay là với thân phận người vợ, Thẩm Hạ Lan đều khiến anh không nỡ buông tay.
Diệp Tranh cười, cũng đi qua đó, đi cùng Diệp Minh Triết vào trong phòng.
Diệp Ân Tuấn nằm xuống không bao lâu đã tỉnh lại.
Lúc anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay mình, trên mặt đầy vẻ lo lắng, không khỏi cảm thấy có lỗi: “Làm em lo lắng rồi.”
“Không đâu, em cảm thấy anh quá mệt mỏi rồi, có lẽ ngủ một lát sẽ tốt hơn.”
Thẩm Hạ Lan vẫn một mực hiểu chuyện như vậy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Mặc Trì đã nói những gì qua điện thoại với anh, nhưng nhìn từ mức độ buồn bã của Diệp Ân Tuấn mà nói, Thẩm Hạ Lan có thể đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Có điều Diệp Ân Tuấn vừa tỉnh lại nên cô cũng không muốn hỏi.
“Cảm thấy thế nào rồi? Em bảo người đi hầm súp cho anh để lát nữa ăn nhé?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn muốn ngồi dậy, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy gối nhét vào sau lưng cho anh dựa, đồng thời nhẹ nhàng đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi dậy.
“Hạ Lan, dáng vẻ này của em khiến anh cảm thấy anh mắc bệnh nặng gì đó đấy.”
“Nói lung tung gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan vỗ vào cánh tay Diệp Ân Tuấn, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị mình dọa sợ, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nắm lấy tay cô, nói: “Đừng căng thẳng, cơ thể của anh thế nào anh biết rõ, không yếu đuối như vậy đâu, anh từng hứa với em, sẽ sống hạnh phúc với em hết quãng đời sau này, cho nên anh sẽ biết tự bảo vệ mình, tin anh đi.”
Trái tim hoảng loạn của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng bình tĩnh lại hơn chút.
“Anh dọa em sợ chết rồi. Anh có biết không, em có thể chịu đựng được bất kì một tình huống đột xuất nào, cũng không hề sợ hãi bất kì một sự nguy hiểm hay âm mưu quỷ kế nào, điều mà em sợ nhất là anh. Em sợ anh bị thương, sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh không ở bên em nữa. Ân Tuấn, chúng ta đến bệnh viện lớn kiểm tra tổng thể một lần được không? Em luôn cảm thấy hoang kim cổ kia trong người anh giống như một quả bom nổ chậm vậy, luôn khiến em kinh hồn bạt vía, em…”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn thực ra biết Hoàng Kim cổ này không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng Thẩm Hạ Lan đã lo lắng như vậy, anh coi như là tiêu tiền để mua sự yên lòng cho cô vậy.
Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Thẩm Hạ Lan liền thở phào một hơi.
“Anh đừng trách em phiền toái, em thật sự không yên tâm.”
“Anh hiểu! Ngày mai anh sẽ đi kiểm tra tổng quát.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, Thẩm Hạ Lan nhào vào lòng anh ôm chặt lấy eo anh.
“Ân Tuấn, anh là tất cả đối với em, quan trọng hơn cả mạng sống của em, em thật sự thật sự rất lo cho anh. Cứ coi như là em nghĩ bậy đi, em cần phải nhìn thấy những con số khoa học chứng minh mới có thể yên tâm được.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Đây là người phụ nữ đối xử tốt với anh nhất trên thế giới này.
Cho dù là từ góc độ người thân, hay là với thân phận người vợ, Thẩm Hạ Lan đều khiến anh không nỡ buông tay.
/2602
|