Là cô mang đến cho anh sự ấm áp của gia đình, khiến anh cảm thấy anh không phải là một công cụ để báo thù.
Anh là một người bằng da bằng thịt, là một người có thể được người khác che chở và yêu thương.
Loại cảm giác này được vạch trần theo chân tướng của sự việc, in càng ngày càng sâu đậm vào trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn, trong mạch máu, thậm chí khắc dấu vết lên cả tâm hồn anh.
Vì cô, anh có thể từ bỏ mọi thứ, có thể mất đi mọi thứ, chỉ bởi vì tình yêu của cô đối với anh vô cùng thuần khiết, không mang bất kì sự tính toán hay vụ lợi nào.
Anh may mắn biết bao, mới lấy được một người vợ như vậy, với anh như thế là đủ rồi.
“Đừng nói như vậy, chỉ cần là điều em muốn, anh đều có thể làm cho em. Hạ Lan, anh đói rồi.”
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến trong lòng Hạ Lan hơi nóng lên, lập tức nói: “Em đi bảo họ chuẩn bị đồ ăn.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vội vàng ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt mang theo ý cười đó mới dần lạnh đi.
Triệu Nguyệt Minh!
Người đàn ông này bất luận bây giờ trốn trong xó xỉnh nào, anh cũng phải tìm ra ông ta cho bằng được, sau đó khiến ông ta phải quỳ xuống trước mộ của tất cả người nhà Trương Gia Trại hối lỗi, đền tội.
Diệp Ân Tuấn tức giận vì sự tính toán và lợi dụng của thím Trương đối với mình, nhưng lại cũng không thể nào bỏ mặc những người Trương Gia Trại chết oan uổng không quan tâm.
Cũng có thể đây là trách nhiệm của anh khi tồn tại ở thế giới này đi.
Mỗi người đến với thế giới này đều mang trên mình một trách nhiệm, mà anh không thể lẩn tránh được, cũng không thể rũ bỏ được, vậy thì cứ dũng cảm đối mặt thôi.
Những con dân của Trương Gia Trại đang tuyệt vọng đối mặt với cái chết trong trí nhớ của anh đó, giống như ma quỷ luôn quanh quẩn trong đầu anh.
Mặc kệ là bởi vì liên quan đến độc kí ức, hay là bởi vì sự lương thiện khi làm người, anh cũng không thể thoái thác.
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến Hàn Hi Thần.
Người anh trai cùng mẹ khác ba với mình kia.
Cho dù cuộc đời của anh ta thế nào, nếu như anh ta không chọc đến anh, anh có thể xem như là không có sự tồn tại của người này, nhưng anh ta vượt qua ranh giới rồi.
Anh ta lợi dụng Nhan Du làm tổn thương Hạ Tử Thu, mà Hạ Tử Thu lại là anh em sát cánh của anh, cho nên chuyện này không thể cho qua được.
Anh luôn muốn có một cái kết rõ ràng với Hàn Hi Thần này.
Mà ba của anh ta là Hàn Khiếu cũng không vô tội.
Năm đó Trương Gia Trại bị diệt tộc, cũng là do Hàn Khiếu mật báo cho Triệu Nguyệt Minh, chỉ dẫn con đường dẫn vào trong trại mới xảy ra thảm án như vậy.
Vì có được một người phụ nữ, lại dùng tính mạng của tất cả con người trong trại ra để trao đổi, người như vậy vốn không phải là người tử tế gì.
Diệp Ân Tuấn nhớ lại mọi chuyện một lượt, Thẩm Hạ Lan đã bưng canh quay lại.
“Anh uống chút canh trước đi, lát nữa cơm chín chúng ta ăn sau.”
Anh là một người bằng da bằng thịt, là một người có thể được người khác che chở và yêu thương.
Loại cảm giác này được vạch trần theo chân tướng của sự việc, in càng ngày càng sâu đậm vào trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn, trong mạch máu, thậm chí khắc dấu vết lên cả tâm hồn anh.
Vì cô, anh có thể từ bỏ mọi thứ, có thể mất đi mọi thứ, chỉ bởi vì tình yêu của cô đối với anh vô cùng thuần khiết, không mang bất kì sự tính toán hay vụ lợi nào.
Anh may mắn biết bao, mới lấy được một người vợ như vậy, với anh như thế là đủ rồi.
“Đừng nói như vậy, chỉ cần là điều em muốn, anh đều có thể làm cho em. Hạ Lan, anh đói rồi.”
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến trong lòng Hạ Lan hơi nóng lên, lập tức nói: “Em đi bảo họ chuẩn bị đồ ăn.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vội vàng ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt mang theo ý cười đó mới dần lạnh đi.
Triệu Nguyệt Minh!
Người đàn ông này bất luận bây giờ trốn trong xó xỉnh nào, anh cũng phải tìm ra ông ta cho bằng được, sau đó khiến ông ta phải quỳ xuống trước mộ của tất cả người nhà Trương Gia Trại hối lỗi, đền tội.
Diệp Ân Tuấn tức giận vì sự tính toán và lợi dụng của thím Trương đối với mình, nhưng lại cũng không thể nào bỏ mặc những người Trương Gia Trại chết oan uổng không quan tâm.
Cũng có thể đây là trách nhiệm của anh khi tồn tại ở thế giới này đi.
Mỗi người đến với thế giới này đều mang trên mình một trách nhiệm, mà anh không thể lẩn tránh được, cũng không thể rũ bỏ được, vậy thì cứ dũng cảm đối mặt thôi.
Những con dân của Trương Gia Trại đang tuyệt vọng đối mặt với cái chết trong trí nhớ của anh đó, giống như ma quỷ luôn quanh quẩn trong đầu anh.
Mặc kệ là bởi vì liên quan đến độc kí ức, hay là bởi vì sự lương thiện khi làm người, anh cũng không thể thoái thác.
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến Hàn Hi Thần.
Người anh trai cùng mẹ khác ba với mình kia.
Cho dù cuộc đời của anh ta thế nào, nếu như anh ta không chọc đến anh, anh có thể xem như là không có sự tồn tại của người này, nhưng anh ta vượt qua ranh giới rồi.
Anh ta lợi dụng Nhan Du làm tổn thương Hạ Tử Thu, mà Hạ Tử Thu lại là anh em sát cánh của anh, cho nên chuyện này không thể cho qua được.
Anh luôn muốn có một cái kết rõ ràng với Hàn Hi Thần này.
Mà ba của anh ta là Hàn Khiếu cũng không vô tội.
Năm đó Trương Gia Trại bị diệt tộc, cũng là do Hàn Khiếu mật báo cho Triệu Nguyệt Minh, chỉ dẫn con đường dẫn vào trong trại mới xảy ra thảm án như vậy.
Vì có được một người phụ nữ, lại dùng tính mạng của tất cả con người trong trại ra để trao đổi, người như vậy vốn không phải là người tử tế gì.
Diệp Ân Tuấn nhớ lại mọi chuyện một lượt, Thẩm Hạ Lan đã bưng canh quay lại.
“Anh uống chút canh trước đi, lát nữa cơm chín chúng ta ăn sau.”
/2602
|