Vào lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, toàn bộ sự lạnh lẽo trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn đều bị che đậy lại.
Anh cười bưng lấy bát canh nóng trong tay Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Bên Minh Triết thế nào rồi?”
“Nghê Nghê với Tranh đang ở trong phòng cùng thằng bé, em đã dặn người đưa đồ ăn cho bọn chúng rồi. Anh uống canh trước đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nghe lời, sau đó kéo tay Thẩm Hạ Lan bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hạ Lan, anh muốn nói một chuyện với em.”
“Hử?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngây ra, sau đó nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Là chuyện có liên quan đến chú hai Hoắc, cũng liên quan đến Trương Gia Trại.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn liền nói cho Thẩm Hạ Lan hết những chuyện nghe được từ chỗ Mặc Trì.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngơ ngác.
Cô không thể tưởng tượng được tại sao trên thế giới này lại tồn tại một người đàn ông ác độc như vậy?
Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy diệt cả một thôn trại?
Tên Triệu Nguyệt Minh này điên rồi sao?
Nếu như thật sự yêu cô nhà họ Mặc, ông ta vì sao không lấy bà ấy?
Bỏ mặc cô nhà họ Mặc nhiều năm như vậy, bản thân mình cũng lấy vợ sinh con rồi, lại vẫn nghĩ cô nhà họ Mặc phản bội mình, lợi dụng chức quyền trong tay mình giết hại toàn bộ người có mặt ở đó như vậy.
Ông ta rốt cuộc sao có thể làm được như vậy?
Lương tâm của ông ta không biết đau đớn sao?
Thẩm Hạ Lan tức giận đến run người.
“Triệu Nguyệt Minh đó bây giờ đang ở đâu?”
“Chuyện năm đó xảy ra xong liền từ chức, cả nhà chuyển ra nước ngoài sinh sống.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút lạnh.
“Cả nhà ông ta đều đi rồi sao? Hay là cả nhà họ Triệu đều đi rồi? Dù gì cũng vẫn còn người ở lại đúng không? Chuyện này Triệu Nguyệt Minh bắt buộc phải trả giá. Ông ta vậy mà lại muốn giết chú hai của em!”
“Hạ Lan, em đừng kích động, chuyện này là cơ mật, Mặc Trì chịu nói cho anh biết chính là muốn chúng ta giúp đỡ tìm cô nhà họ Mặc và chú hai nhà họ Hoắc. Điều mà Mặc Trì muốn đó là cô nhà họ Mặc bình an trở về, điều chúng ta muốn là chú hai có thể trở về. Mặc Trì nói rồi, chú hai vẫn còn sống, chỉ là bây giờ sống không bằng chết. Mặc dù anh không biết lời này là có ý gì, có điều dù gì cũng có hi vọng đúng không?”
Sự tức giận trong lòng Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nguôi đi phần nào.
Cô thấp giọng nói: “Người chú hai thích là dì Tiêu Nguyệt, nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào Tiêu Nguyệt không biết tung tích của chú hai sao? Còn nữa, chú hai năm đó vì sao lại ở Trương Gia Trại? Theo thời gian và địa điểm mà cậu Mặc nói, lúc đó chú hai và Tiêu Nguyệt đã chia tay rồi, hơn nữa qua nhiều năm như vậy rồi, theo cách nói của Tiêu Nguyệt, lúc đó chú hai đã mất tích rồi, tại sao chú hai lại có thể xuất hiện ở Trương Gia Trại chứ?”
Diệp Ân Tuấn lúc đó nghe được chân tướng chuyện Trương Gia Trại bị tru di, vô cùng căm diệt tộc, không hề nghĩ đến thời gian địa điểm này có chút không khớp, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Ý của em là cậu Mặc đang nói dối anh sao? Hoặc anh ta đang giấu chuyện gì đó?”
Anh cười bưng lấy bát canh nóng trong tay Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Bên Minh Triết thế nào rồi?”
“Nghê Nghê với Tranh đang ở trong phòng cùng thằng bé, em đã dặn người đưa đồ ăn cho bọn chúng rồi. Anh uống canh trước đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nghe lời, sau đó kéo tay Thẩm Hạ Lan bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hạ Lan, anh muốn nói một chuyện với em.”
“Hử?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngây ra, sau đó nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Là chuyện có liên quan đến chú hai Hoắc, cũng liên quan đến Trương Gia Trại.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn liền nói cho Thẩm Hạ Lan hết những chuyện nghe được từ chỗ Mặc Trì.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngơ ngác.
Cô không thể tưởng tượng được tại sao trên thế giới này lại tồn tại một người đàn ông ác độc như vậy?
Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy diệt cả một thôn trại?
Tên Triệu Nguyệt Minh này điên rồi sao?
Nếu như thật sự yêu cô nhà họ Mặc, ông ta vì sao không lấy bà ấy?
Bỏ mặc cô nhà họ Mặc nhiều năm như vậy, bản thân mình cũng lấy vợ sinh con rồi, lại vẫn nghĩ cô nhà họ Mặc phản bội mình, lợi dụng chức quyền trong tay mình giết hại toàn bộ người có mặt ở đó như vậy.
Ông ta rốt cuộc sao có thể làm được như vậy?
Lương tâm của ông ta không biết đau đớn sao?
Thẩm Hạ Lan tức giận đến run người.
“Triệu Nguyệt Minh đó bây giờ đang ở đâu?”
“Chuyện năm đó xảy ra xong liền từ chức, cả nhà chuyển ra nước ngoài sinh sống.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút lạnh.
“Cả nhà ông ta đều đi rồi sao? Hay là cả nhà họ Triệu đều đi rồi? Dù gì cũng vẫn còn người ở lại đúng không? Chuyện này Triệu Nguyệt Minh bắt buộc phải trả giá. Ông ta vậy mà lại muốn giết chú hai của em!”
“Hạ Lan, em đừng kích động, chuyện này là cơ mật, Mặc Trì chịu nói cho anh biết chính là muốn chúng ta giúp đỡ tìm cô nhà họ Mặc và chú hai nhà họ Hoắc. Điều mà Mặc Trì muốn đó là cô nhà họ Mặc bình an trở về, điều chúng ta muốn là chú hai có thể trở về. Mặc Trì nói rồi, chú hai vẫn còn sống, chỉ là bây giờ sống không bằng chết. Mặc dù anh không biết lời này là có ý gì, có điều dù gì cũng có hi vọng đúng không?”
Sự tức giận trong lòng Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nguôi đi phần nào.
Cô thấp giọng nói: “Người chú hai thích là dì Tiêu Nguyệt, nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào Tiêu Nguyệt không biết tung tích của chú hai sao? Còn nữa, chú hai năm đó vì sao lại ở Trương Gia Trại? Theo thời gian và địa điểm mà cậu Mặc nói, lúc đó chú hai và Tiêu Nguyệt đã chia tay rồi, hơn nữa qua nhiều năm như vậy rồi, theo cách nói của Tiêu Nguyệt, lúc đó chú hai đã mất tích rồi, tại sao chú hai lại có thể xuất hiện ở Trương Gia Trại chứ?”
Diệp Ân Tuấn lúc đó nghe được chân tướng chuyện Trương Gia Trại bị tru di, vô cùng căm diệt tộc, không hề nghĩ đến thời gian địa điểm này có chút không khớp, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Ý của em là cậu Mặc đang nói dối anh sao? Hoặc anh ta đang giấu chuyện gì đó?”
/2602
|