Như nhận ra được sự ngạc nhiên của Diệp Ân Tuấn, Trần Oánh Oánh cười nói: “Để thuận tiện khi làm việc, tôi thường thay đổi khuôn mặt khi ra ngoài.”
Diệp Ân Tuấn khâm phục điều này, anh lại không hề nhận ra.
Ba Trần liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, cau mày hỏi: “Đây là ai?”
“Người anh em kết nghĩa của thủ trưởng Trạm, Diệp Ân Tuấn.”
Ba Trần lúc nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Cậu tới đây cứu thủ trưởng Trạm?”
“Đúng.”
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra, cả nhà Trần Oánh Oánh Bạch Thủy Trại có lẽ là do Trạm Dực bí mật để lại.
Ba Trần nhìn Trần Oánh Oánh và hỏi một cách thận trọng: “Con đã xác nhận thân phận chưa?”
“Đã xác nhận qua, bức ảnh do cậu chủ nhỏ đích thân gửi qua”
Trần Oánh Oánh nói xong thì đến trước mặt mẹ, nhìn sắc mặt đỏ ửng của mẹ, lo lắng hỏi: “Ba, mẹ bị sao thế?”
“Tối hôm qua đến đây bị rắn cắn, trúng độc rồi, ba đã xử lý sơ, bây giờ có lẽ đang phát sốt. Nếu như các con không tới, ba phải kêu người lên đây khiêng bà ấy xuống.”
Diệp Ân Tuấn ngơ ra khi nghe ba Trần nói vậy.
“Nọc rắn tự mình xử lý? Bây giờ cần phải đưa xuống núi để đến bệnh viện.”
“Được.”
Ba Trần rất lo lắng cho vợ, nhanh chóng đồng ý.
Trần Oánh Oánh thận trọng kêu người khiêng mẹ cô ra ngoài, trong khi ba Trần ở lại phía sau, đưa một món đồ cho Diệp Ân Tuấn và nói: “Cậu xem thử cái này, tôi ở đây phát hiện ra. Tôi luôn cảm thấy đây là đồ của thủ trưởng Trạm, cho nên luôn tìm kiếm khắp nơi xem có manh mối nào khác không, đáng tiếc ở đây ngoại trừ thứ này ra không còn gì nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhìn con dao găm trong tay ba Trần. Con dao găm được sản xuất tại Đức, Diệp Ân Tuấn rất quen thuộc, đó là phần thưởng có được khi ba người anh em họ đến Đức tham gia khóa huấn luyện cá nhân, mọi con dao găm đều có con số đánh dấu, chắc chắn là mỗi người một con dao.
Anh nhanh chóng gỡ bao ra, sau khi nhìn thấy dãy số quen thuộc, đôi mắt Diệp Ân Tuấn có chút ẩm ướt, trở nên xúc động.
“Là con dao găm của anh ta! Cũng tức là anh Trạm đã từng ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, ở đây có những chiếc giường đá và ghế đá, như thể con người có thể sống ở đó, nhưng không có dấu vết của bất kỳ ai đã từng sống qua.
Cho nên Trạm Dực rất có khả năng là bị người khác giấu ở đây, sau đó mới đưa đi. . Bạn đang đọc truyện tại == TRÙMTRUY ỆN. ME ==
Tại sao đối phương lại dẫn Trạm Dực tới đây?
Họ đã đưa Trạm Dực đi đâu?
Tại sao ở Hải Thành lại không nhận được chút tin tức nào? Họ giống như đã bị người khác che đi mắt mũi miệng, nhìn không thấy ngửi không ra nghe không được.
Rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy?
Diệp Ân Tuấn khâm phục điều này, anh lại không hề nhận ra.
Ba Trần liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, cau mày hỏi: “Đây là ai?”
“Người anh em kết nghĩa của thủ trưởng Trạm, Diệp Ân Tuấn.”
Ba Trần lúc nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Cậu tới đây cứu thủ trưởng Trạm?”
“Đúng.”
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra, cả nhà Trần Oánh Oánh Bạch Thủy Trại có lẽ là do Trạm Dực bí mật để lại.
Ba Trần nhìn Trần Oánh Oánh và hỏi một cách thận trọng: “Con đã xác nhận thân phận chưa?”
“Đã xác nhận qua, bức ảnh do cậu chủ nhỏ đích thân gửi qua”
Trần Oánh Oánh nói xong thì đến trước mặt mẹ, nhìn sắc mặt đỏ ửng của mẹ, lo lắng hỏi: “Ba, mẹ bị sao thế?”
“Tối hôm qua đến đây bị rắn cắn, trúng độc rồi, ba đã xử lý sơ, bây giờ có lẽ đang phát sốt. Nếu như các con không tới, ba phải kêu người lên đây khiêng bà ấy xuống.”
Diệp Ân Tuấn ngơ ra khi nghe ba Trần nói vậy.
“Nọc rắn tự mình xử lý? Bây giờ cần phải đưa xuống núi để đến bệnh viện.”
“Được.”
Ba Trần rất lo lắng cho vợ, nhanh chóng đồng ý.
Trần Oánh Oánh thận trọng kêu người khiêng mẹ cô ra ngoài, trong khi ba Trần ở lại phía sau, đưa một món đồ cho Diệp Ân Tuấn và nói: “Cậu xem thử cái này, tôi ở đây phát hiện ra. Tôi luôn cảm thấy đây là đồ của thủ trưởng Trạm, cho nên luôn tìm kiếm khắp nơi xem có manh mối nào khác không, đáng tiếc ở đây ngoại trừ thứ này ra không còn gì nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhìn con dao găm trong tay ba Trần. Con dao găm được sản xuất tại Đức, Diệp Ân Tuấn rất quen thuộc, đó là phần thưởng có được khi ba người anh em họ đến Đức tham gia khóa huấn luyện cá nhân, mọi con dao găm đều có con số đánh dấu, chắc chắn là mỗi người một con dao.
Anh nhanh chóng gỡ bao ra, sau khi nhìn thấy dãy số quen thuộc, đôi mắt Diệp Ân Tuấn có chút ẩm ướt, trở nên xúc động.
“Là con dao găm của anh ta! Cũng tức là anh Trạm đã từng ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, ở đây có những chiếc giường đá và ghế đá, như thể con người có thể sống ở đó, nhưng không có dấu vết của bất kỳ ai đã từng sống qua.
Cho nên Trạm Dực rất có khả năng là bị người khác giấu ở đây, sau đó mới đưa đi. . Bạn đang đọc truyện tại == TRÙMTRUY ỆN. ME ==
Tại sao đối phương lại dẫn Trạm Dực tới đây?
Họ đã đưa Trạm Dực đi đâu?
Tại sao ở Hải Thành lại không nhận được chút tin tức nào? Họ giống như đã bị người khác che đi mắt mũi miệng, nhìn không thấy ngửi không ra nghe không được.
Rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy?
/2602
|