“Như thế nào? Diệp tổng có muốn kiểm tra chỗ này một chút không? Xem xem có phát hiện gì không, tôi đã kiểm tra ở đây cả một đêm rồi, chỉ phát hiện có con dao găm này, nhưng mà không thể loại trừ khả năng là đối phương cố tình lấy con dao của thủ trưởng Trạm đến phá đám chúng ta”
Mạch suy nghĩ của ba Trần rất rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn cũng đã từng suy đoán như thế, dù sao thì nếu như muốn che chắn tại mắt của anh và Tô Nam ở Hải Thành, chưa chắc là người này có bản lĩnh thông thiên, cho nên vẫn còn có một loại khả năng đó chính là người khác cố tình bài ra chuyện khả nghi để dẫn dắt bọn họ đi theo một phương hướng khác.
“Để tôi quan sát một chút cũng được, ông đi về trước đi, sức khỏe của bà nhà không tốt cho lắm, vẫn nên về sớm xem bà ấy như thế nào. Vợ của tôi cũng ở trại, lúc này có lính đánh thuê tập kích vào trại, nhà của các người bị phá hủy rồi, bây giờ không thể ở được nữa, tôi sẽ cho người đặt khách sạn cho mọi người”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, ba Trần khẽ lắc đầu rồi nói: “Không cần phải làm phiền đâu, chúng tôi đi đến căn nhà nào cũng có thể đối phó được mấy ngày, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, chút chuyện nhỏ này không làm khó được chúng tôi đâu, với lại còn có từ đường nữa mà, không được nữa thì chúng tôi sẽ đến ở trong từ đường”
“Ông là trại chủ Bạch Thủy Trại?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc.
Ba Trần có chút xấu hổ mà nói: “Đúng vậy, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, Oánh Oánh mới có hai mươi hai tuổi, là con gái duy nhất của tôi”
“Vô lễ rồi”
Diệp Ân Tuấn biết quy định ở đây, bên đây là do trại tự trị, cho nên ba Trần tuyệt đối là hoàng đế ở Bạch Thủy Trại.
Ý thức được điểm này, Diệp Ân Tuấn cũng không uổng công làm người tốt. Ba Trần đi theo bọn người Trần Oánh Oánh xuống núi, Diệp Ân Tuấn cùng với vệ sĩ của mình ở lại tìm kiếm manh mối.
Sau khi Trần Oánh Oánh đưa mẹ xuống núi, Diệp Tranh lập tức làm kiểm tra và trị liệu cho bà Trần, đồng thời truyền thuyết thanh. Nhưng mà để cho an toàn, cậu bé vẫn thấp giọng nói: “Bây giờ tìm một chiếc xe đưa bà ấy đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Không cần, cháu chắc là đời sau của Trương Gia Trại?”
Ánh mắt của ba Trần có chút nghiền ngẫm, chỉ là từ thủ pháp Diệp Tranh cứu người là có thể nhìn ra được Diệp Tranh thừa hưởng Trương Gia Trại.
“Ông biết ạ?”
Diệp Tranh hơi kinh ngạc.
Ba Trần nhẹ gật đầu, cười nói: “Vợ của tôi là Trương Gia Trại, đương nhiên là tôi biết rồi.” “Ba, để con đi làm cái gì đó cho mẹ ăn”
Trần Oánh Oánh vội vàng nói. “Được rồi.” “Để em đi theo chị Oánh Oánh”
Diệp Nghệ Nghê đi theo Trần Oánh Oánh vào phòng bếp.
Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà của một người dân, diện tích căn nhà này tương đối lớn, có thể chứa được một nhà ba người bọn họ. Diệp Nghề Nghệ có làm như thế nào cũng không nghĩ tới Trần Oánh Oánh đã ba muối tuổi mà đột nhiên lại trẻ ra, hơn nữa dáng vóc còn thật sự rất xinh đẹp, chủ yếu là lúc cô ta cười còn có hai cái lúm đồng tiền, rất là đẹp.
“Nhìn không ra nha, chị còn biết thuật dịch dung nữa”
Mạch suy nghĩ của ba Trần rất rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn cũng đã từng suy đoán như thế, dù sao thì nếu như muốn che chắn tại mắt của anh và Tô Nam ở Hải Thành, chưa chắc là người này có bản lĩnh thông thiên, cho nên vẫn còn có một loại khả năng đó chính là người khác cố tình bài ra chuyện khả nghi để dẫn dắt bọn họ đi theo một phương hướng khác.
“Để tôi quan sát một chút cũng được, ông đi về trước đi, sức khỏe của bà nhà không tốt cho lắm, vẫn nên về sớm xem bà ấy như thế nào. Vợ của tôi cũng ở trại, lúc này có lính đánh thuê tập kích vào trại, nhà của các người bị phá hủy rồi, bây giờ không thể ở được nữa, tôi sẽ cho người đặt khách sạn cho mọi người”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, ba Trần khẽ lắc đầu rồi nói: “Không cần phải làm phiền đâu, chúng tôi đi đến căn nhà nào cũng có thể đối phó được mấy ngày, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, chút chuyện nhỏ này không làm khó được chúng tôi đâu, với lại còn có từ đường nữa mà, không được nữa thì chúng tôi sẽ đến ở trong từ đường”
“Ông là trại chủ Bạch Thủy Trại?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc.
Ba Trần có chút xấu hổ mà nói: “Đúng vậy, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, Oánh Oánh mới có hai mươi hai tuổi, là con gái duy nhất của tôi”
“Vô lễ rồi”
Diệp Ân Tuấn biết quy định ở đây, bên đây là do trại tự trị, cho nên ba Trần tuyệt đối là hoàng đế ở Bạch Thủy Trại.
Ý thức được điểm này, Diệp Ân Tuấn cũng không uổng công làm người tốt. Ba Trần đi theo bọn người Trần Oánh Oánh xuống núi, Diệp Ân Tuấn cùng với vệ sĩ của mình ở lại tìm kiếm manh mối.
Sau khi Trần Oánh Oánh đưa mẹ xuống núi, Diệp Tranh lập tức làm kiểm tra và trị liệu cho bà Trần, đồng thời truyền thuyết thanh. Nhưng mà để cho an toàn, cậu bé vẫn thấp giọng nói: “Bây giờ tìm một chiếc xe đưa bà ấy đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Không cần, cháu chắc là đời sau của Trương Gia Trại?”
Ánh mắt của ba Trần có chút nghiền ngẫm, chỉ là từ thủ pháp Diệp Tranh cứu người là có thể nhìn ra được Diệp Tranh thừa hưởng Trương Gia Trại.
“Ông biết ạ?”
Diệp Tranh hơi kinh ngạc.
Ba Trần nhẹ gật đầu, cười nói: “Vợ của tôi là Trương Gia Trại, đương nhiên là tôi biết rồi.” “Ba, để con đi làm cái gì đó cho mẹ ăn”
Trần Oánh Oánh vội vàng nói. “Được rồi.” “Để em đi theo chị Oánh Oánh”
Diệp Nghệ Nghê đi theo Trần Oánh Oánh vào phòng bếp.
Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà của một người dân, diện tích căn nhà này tương đối lớn, có thể chứa được một nhà ba người bọn họ. Diệp Nghề Nghệ có làm như thế nào cũng không nghĩ tới Trần Oánh Oánh đã ba muối tuổi mà đột nhiên lại trẻ ra, hơn nữa dáng vóc còn thật sự rất xinh đẹp, chủ yếu là lúc cô ta cười còn có hai cái lúm đồng tiền, rất là đẹp.
“Nhìn không ra nha, chị còn biết thuật dịch dung nữa”
/2602
|