“Nhưng mà nếu như muốn làm xét nghiệm ADN thì ít nhất cũng phải có được tóc, dịch, hay là máu của Phương Nghị chứ, bây giờ không biết tung tích của Phương Nghị đâu, anh xem…”
Đây là mục đích mà Diệp Ân Tuấn đến đây.
Anh biết là bây giờ sức khỏe của Dao Lạc không tốt, nhưng mà có một số việc lửa đã cháy xém đến lông mày, làm cho anh không có cách nào không nhắc tới chuyện này.
Hàn Hi Thần cũng biết chứ.
Anh ta suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “Lần này sức khỏe của Dao Lạc bị tổn thương rất dữ, nhất thời có lẽ thật sự không thể giúp đỡ được gì, anh chỉ biết Phương Nghị đang bị nhốt ở trong trận pháp, chắc là không thoát ra được, Dao Lạc hận ông ta đến thấu xương, sẽ không giết ông ta đơn giản như vậy đâu, chắc chắn sẽ tra tấn cho đến chết. Cho nên, bây giờ ông ta không thể ra ngoài, cũng không dễ chịu cho lắm.”
Thẩm Hạ Lan có chút rung động.
Hàn Hi Thần nói tất cả mọi thứ ra một lần, mặc kệ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có biết hay không, anh ta nói liền một mạch, giống như là cần có người để phát tiết.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan yên lặng lắng nghe, không hề nói gì.
Sau khi Hàn Hi Thần nói xong thì tự mình nở một nụ cười khổ.
“Hai người nói thử xem, một người như vậy còn có thể được gọi là con người à, lúc trước mẹ bị mù rồi mới có thể yêu phải loại cáo đội lốt người.”
Tình cảm của Hàn Hi Thần đối với Trương Phương lại không giống, bởi vì từ nhỏ không có được, cho nên mẹ trong lòng anh ta vô cùng vĩ đại.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói là Trương Phương không tốt, mặc dù thân thế của anh chưa chắc tốt bao nhiêu, nhưng mà ở trước mặt Hàn Hi Thần, anh vẫn hy vọng có thể để lại một ấn tượng tốt đẹp cho Hàn Hi Thần, cho dù chỉ là tưởng tượng cũng được.
“Cũng may là năm đó bà ấy xem trọng tình cảm với Trương Gia Trại hơn, nếu không thì có lẽ Phương Nghị đã đạt được từ lâu rồi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn là Hàn Hi Thần trầm mặc.
Đúng vậy đó.
Nói cho cùng, Trương Phương là thiếu trại chủ của Trương Gia Trại, mặc dù lúc trước yêu Phương Nghị đến nỗi có thể trả giá cả tính mạng mình, nhưng mà lúc đứng trước đúng sai thì bà ta vẫn có thể giữ vững quyết định của mình, chuyện này không có gì để chê.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Hạ Lan đều không nói chuyện, cô nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy hai anh em bọn họ chắc có rất nhiều lời muốn nói với nhau, cô lập tức đứng dậy nhỏ giọng nói: “Để em đi xem Dao Lạc.”
“Được.”
Lần này, Hàn Hi Thần không ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của Dao Lạc.
Không thể không nói, Hàn Hi Thần chăm sóc cho Dao Lạc rất tốt, lúc này trên mặt của Dao Lạc đã có hơi hồng hào, mặc dù vẫn còn suy yếu, nhưng mà đã tốt hơn lúc vừa mới phẫu thuật xong.
Nhiệt độ trong phòng có hơi cao, chắc là Hàn Hi Thần sợ Dao Lạc bị lạnh, cố ý bật nhiệt độ cao lên. . truyện tiên hiệp hay
Thẩm Hạ Lan đi đến trước giường Dao Lạc, vốn dĩ cho rằng Dao Lạc đang ngủ thiếp đi, lại không nghĩ là Dao Lạc đột nhiên mở to mắt, lúc nhìn thấy là Thẩm Hạ Lan thì sự sắc bén trong đôi mắt mới tiêu tán.
“Sao cô lại đến đây?”
Đây là mục đích mà Diệp Ân Tuấn đến đây.
Anh biết là bây giờ sức khỏe của Dao Lạc không tốt, nhưng mà có một số việc lửa đã cháy xém đến lông mày, làm cho anh không có cách nào không nhắc tới chuyện này.
Hàn Hi Thần cũng biết chứ.
Anh ta suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “Lần này sức khỏe của Dao Lạc bị tổn thương rất dữ, nhất thời có lẽ thật sự không thể giúp đỡ được gì, anh chỉ biết Phương Nghị đang bị nhốt ở trong trận pháp, chắc là không thoát ra được, Dao Lạc hận ông ta đến thấu xương, sẽ không giết ông ta đơn giản như vậy đâu, chắc chắn sẽ tra tấn cho đến chết. Cho nên, bây giờ ông ta không thể ra ngoài, cũng không dễ chịu cho lắm.”
Thẩm Hạ Lan có chút rung động.
Hàn Hi Thần nói tất cả mọi thứ ra một lần, mặc kệ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có biết hay không, anh ta nói liền một mạch, giống như là cần có người để phát tiết.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan yên lặng lắng nghe, không hề nói gì.
Sau khi Hàn Hi Thần nói xong thì tự mình nở một nụ cười khổ.
“Hai người nói thử xem, một người như vậy còn có thể được gọi là con người à, lúc trước mẹ bị mù rồi mới có thể yêu phải loại cáo đội lốt người.”
Tình cảm của Hàn Hi Thần đối với Trương Phương lại không giống, bởi vì từ nhỏ không có được, cho nên mẹ trong lòng anh ta vô cùng vĩ đại.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói là Trương Phương không tốt, mặc dù thân thế của anh chưa chắc tốt bao nhiêu, nhưng mà ở trước mặt Hàn Hi Thần, anh vẫn hy vọng có thể để lại một ấn tượng tốt đẹp cho Hàn Hi Thần, cho dù chỉ là tưởng tượng cũng được.
“Cũng may là năm đó bà ấy xem trọng tình cảm với Trương Gia Trại hơn, nếu không thì có lẽ Phương Nghị đã đạt được từ lâu rồi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn là Hàn Hi Thần trầm mặc.
Đúng vậy đó.
Nói cho cùng, Trương Phương là thiếu trại chủ của Trương Gia Trại, mặc dù lúc trước yêu Phương Nghị đến nỗi có thể trả giá cả tính mạng mình, nhưng mà lúc đứng trước đúng sai thì bà ta vẫn có thể giữ vững quyết định của mình, chuyện này không có gì để chê.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Hạ Lan đều không nói chuyện, cô nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy hai anh em bọn họ chắc có rất nhiều lời muốn nói với nhau, cô lập tức đứng dậy nhỏ giọng nói: “Để em đi xem Dao Lạc.”
“Được.”
Lần này, Hàn Hi Thần không ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của Dao Lạc.
Không thể không nói, Hàn Hi Thần chăm sóc cho Dao Lạc rất tốt, lúc này trên mặt của Dao Lạc đã có hơi hồng hào, mặc dù vẫn còn suy yếu, nhưng mà đã tốt hơn lúc vừa mới phẫu thuật xong.
Nhiệt độ trong phòng có hơi cao, chắc là Hàn Hi Thần sợ Dao Lạc bị lạnh, cố ý bật nhiệt độ cao lên. . truyện tiên hiệp hay
Thẩm Hạ Lan đi đến trước giường Dao Lạc, vốn dĩ cho rằng Dao Lạc đang ngủ thiếp đi, lại không nghĩ là Dao Lạc đột nhiên mở to mắt, lúc nhìn thấy là Thẩm Hạ Lan thì sự sắc bén trong đôi mắt mới tiêu tán.
“Sao cô lại đến đây?”
/2602
|