Mặc dù giọng nói của Dao Lạc còn rất nhỏ, nhưng mà vẫn có sức sống, có thể thấy được trừng trị Phương Nghị làm tâm trạng của cô ta rất tốt.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười ngồi xuống, Dao Lạc lại có chút xấu hổ mà nói: “Bây giờ tôi đang có bệnh, coi chừng lây cho cô đó.”
“Tôi không có dễ bệnh như vậy đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, ánh mắt dịu dàng.
Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được nỗi khổ của phụ nữ.
Thẩm Hạ Lan cũng đã từng mất đi con.
Cô vươn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng của Dao Lạc, nhớ tới đứa nhỏ không có duyên với mình, cô không khỏi nói: “Đau lắm đúng không, đau đến tê tâm liệt phê, thắt cả ruột gan, tôi bị một lần mà cảm thấy không chịu nổi, cô phải chịu đựng nhiều lần như thế, thật sự quá khó khăn.”
Đôi mắt của Dao Lạc lập tức ẩm ướt, cô ta quật cường ngẩng đầu lên, muốn ép nước mắt trở về, nhưng mà lại không thành công.
Cô ta là một người phụ nữ, cũng khát vọng có thể làm một người mẹ, không có ai biết lúc cô ta mất đi con mình thì đau khổ và khó chịu như thế nào. Cho dù là lúc đối mặt với Hàn Hi Thần, cô ta cũng cắn răng nói là mình không có chuyện gì, bởi vì cô ta không dám nói mình khổ, không dám nói đau, bởi vì một khi nói ra thì cô ta sẽ hối hận đến chết.
Nhưng mà chuyện của cô ta và Hàn Hi Thần vẫn còn ở đó, cô ta không có cách nào sinh con cho Hàn Hi Thần, người nhà chết oan của cô ta không cho phép.
Dao Lạc biết tất cả những thứ này đều là do mình tự làm tự chịu, là do cô ta không thể giữ được lòng mình mà yêu con của kẻ thù, những đau đớn và hối hận này, cô ta chỉ có thể chấp nhận một mình.
Không có người nào hiểu Dao Lạc hơn là Thẩm Hạ Lan.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay Dao Lạc, đau lòng nói: “Có lẽ là Hàn Hi Thần không phải con trai của Hàn Khiếu?”
“Cô nói cái gì?”
Bởi vì gần đây Dao Lạc cứ chìm vào trong hận thù, cùng với Thẩm Hạ Lan lại không có liên lạc với người ở bên ngoài, với lại khoảng thời gian này uống thuốc độc xảy thai, đương nhiên tin tức bế tắc, Hàn Hi Thần cũng không nói với cô ta, cho nên lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì không khỏi mở to mắt.
“Lời mà cô nói là có ý gì chứ? Mau nói cho tôi biết đi.”
Không có gì có thể làm Dao Lạc sốt ruột hơn khi biết người mình yêu không phải là con của kẻ thù.
Cô ta cần xác nhận cái gì đó, nhưng mà lại sợ hãi khi phải xác nhận nó.
Thẩm Hạ Lan cũng là phụ nữ, sao cô lại không biết tâm trạng hiện tại của cô ta cơ chứ?
Cô nói cho Dao Lạc nghe mọi chuyện, thậm chí còn nói cả việc Hàn Hi Thần muốn làm xét nghiệm ADN một lần nữa.
Có thể nói là tâm trạng của Dao Lạc được miêu tả giống như một chiếc tàu lượn, cuối cùng, mọi thứ cũng bình lặng.
Cô ta đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa khóc, khóc không thể kiềm chế được.
Thẩm Hạ Lan biết đây là bởi vì cô ta bộc phá sau khi phải kìm nén trong một khoảng thời gian dài, cho nên không ngăn cản cô ta.
Hàn Hi Thần bị tiếng khóc của Dao Lạc kéo tới, vẻ mặt sốt ruột hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì thế?”
Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, mặc dù không trách cứ nhưng mà rõ ràng là có chút bất mãn.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười ngồi xuống, Dao Lạc lại có chút xấu hổ mà nói: “Bây giờ tôi đang có bệnh, coi chừng lây cho cô đó.”
“Tôi không có dễ bệnh như vậy đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, ánh mắt dịu dàng.
Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được nỗi khổ của phụ nữ.
Thẩm Hạ Lan cũng đã từng mất đi con.
Cô vươn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng của Dao Lạc, nhớ tới đứa nhỏ không có duyên với mình, cô không khỏi nói: “Đau lắm đúng không, đau đến tê tâm liệt phê, thắt cả ruột gan, tôi bị một lần mà cảm thấy không chịu nổi, cô phải chịu đựng nhiều lần như thế, thật sự quá khó khăn.”
Đôi mắt của Dao Lạc lập tức ẩm ướt, cô ta quật cường ngẩng đầu lên, muốn ép nước mắt trở về, nhưng mà lại không thành công.
Cô ta là một người phụ nữ, cũng khát vọng có thể làm một người mẹ, không có ai biết lúc cô ta mất đi con mình thì đau khổ và khó chịu như thế nào. Cho dù là lúc đối mặt với Hàn Hi Thần, cô ta cũng cắn răng nói là mình không có chuyện gì, bởi vì cô ta không dám nói mình khổ, không dám nói đau, bởi vì một khi nói ra thì cô ta sẽ hối hận đến chết.
Nhưng mà chuyện của cô ta và Hàn Hi Thần vẫn còn ở đó, cô ta không có cách nào sinh con cho Hàn Hi Thần, người nhà chết oan của cô ta không cho phép.
Dao Lạc biết tất cả những thứ này đều là do mình tự làm tự chịu, là do cô ta không thể giữ được lòng mình mà yêu con của kẻ thù, những đau đớn và hối hận này, cô ta chỉ có thể chấp nhận một mình.
Không có người nào hiểu Dao Lạc hơn là Thẩm Hạ Lan.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay Dao Lạc, đau lòng nói: “Có lẽ là Hàn Hi Thần không phải con trai của Hàn Khiếu?”
“Cô nói cái gì?”
Bởi vì gần đây Dao Lạc cứ chìm vào trong hận thù, cùng với Thẩm Hạ Lan lại không có liên lạc với người ở bên ngoài, với lại khoảng thời gian này uống thuốc độc xảy thai, đương nhiên tin tức bế tắc, Hàn Hi Thần cũng không nói với cô ta, cho nên lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì không khỏi mở to mắt.
“Lời mà cô nói là có ý gì chứ? Mau nói cho tôi biết đi.”
Không có gì có thể làm Dao Lạc sốt ruột hơn khi biết người mình yêu không phải là con của kẻ thù.
Cô ta cần xác nhận cái gì đó, nhưng mà lại sợ hãi khi phải xác nhận nó.
Thẩm Hạ Lan cũng là phụ nữ, sao cô lại không biết tâm trạng hiện tại của cô ta cơ chứ?
Cô nói cho Dao Lạc nghe mọi chuyện, thậm chí còn nói cả việc Hàn Hi Thần muốn làm xét nghiệm ADN một lần nữa.
Có thể nói là tâm trạng của Dao Lạc được miêu tả giống như một chiếc tàu lượn, cuối cùng, mọi thứ cũng bình lặng.
Cô ta đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa khóc, khóc không thể kiềm chế được.
Thẩm Hạ Lan biết đây là bởi vì cô ta bộc phá sau khi phải kìm nén trong một khoảng thời gian dài, cho nên không ngăn cản cô ta.
Hàn Hi Thần bị tiếng khóc của Dao Lạc kéo tới, vẻ mặt sốt ruột hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì thế?”
Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, mặc dù không trách cứ nhưng mà rõ ràng là có chút bất mãn.
/2602
|