Nhưng Phương Chính giữ Tiêu Nguyệt vẫn còn tác dụng, nên đã hạ độc mãn tính cho bà, để khống chế bà, người đàn ông như Phương Chính thật sự quá nham hiểm.
Nếu hôm nay không có vị bác sĩ kia, có lẽ Tiêu Nguyệt đến chết cũng không biết Phương Chính đã làm gì bà, mà Phương Nguyên cũng sớm chết rồi.
Nhưng liệu Phương Chính có biết Phương Nguyên bị trúng độc không?
Hay đây chỉ là chủ ý của một mình Vu Phong?
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng đoán không ra.
Diệp Ân Tuấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng từng đến cung điện của Phương Nguyên, ngày mai em hãy tranh thủ bảo Phương Yến Nhi gọi bác sĩ kia tới khám cho em thử xem.”
“Em không sao, em chỉ ở đó một lát thôi.”
“Một lát cũng không được.”
Diệp Ân Tuấn thật sự sợ hãi.
Giờ sức khỏe Thẩm Hạ Lan không chịu nổi sự giằn vặt, lỡ trầm hương này thật sự có độc, rồi cô bị trúng độc thì sao?
Thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng như thế, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Được được được, em sẽ nghe lời anh.”
“Em nhất định phải nghe lời anh, trong cung này quá dơ bẩn, đủ loại thủ đoạn, nên em phải chú ý một chút, không đúng, nếu không có chuyện gì thì em không được rời xa anh.”
Diệp Ân Tuấn căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy đáy lòng cũng nóng hừng hực.
“Anh còn nói em, chẳng phải anh cũng tới chỗ của anh họ à? Ngày mai anh cũng phải khám thử xem.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không từ chối.
Hai người luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, cho dù là bữa tối cũng sai người mang vào.
Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đã ầm ĩ cả lên.
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa ngủ đủ, nên hơi gắt ngủ khi bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã ầm ĩ gì thế?”
Diệp Ân Tuấn hơi đau lòng nói: “Hôm nay Phương Chính định mời tiệc Lăng Thiên Vũ, nên lệnh cho mọi người dậy sớm để bố trí, nếu em cảm thấy ồn thì anh sẽ bịt tai lại giúp em, để em ngủ tiếp.”
“Em không ngủ được.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu ngồi dậy.
Bên ngoài rất ồn, cô ngáp một cái rồi dụi đôi mắt lim dim, khẽ tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm: “Mặt mũi tên Lăng Thiên Vũ này cũng lớn quá đấy, anh nói thử xem so với Trương Linh thì ai xuất sắc hơn?”
“Anh không biết.”
Trước đây Diệp Ân Tuấn chưa từng nghe qua cái tên Lăng Thiên Vũ này, huống hồ anh không biết quá nhiều về giới y học, đây gọi là khác nghề như cách núi, nên anh thật sự không hiểu rõ về con người này.
Anh vốn có thể gọi về nhờ Tô Nam kiểm tra thử xem, nhưng hôm qua Thẩm Hạ Lan đã gọi cho Tiêu Nguyệt rồi, nếu hôm nay còn gọi nữa, e là sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.
“Lát nữa anh hỏi Thanh Loan thử xem, nói không chừng cô ta biết đấy.”
Nếu hôm nay không có vị bác sĩ kia, có lẽ Tiêu Nguyệt đến chết cũng không biết Phương Chính đã làm gì bà, mà Phương Nguyên cũng sớm chết rồi.
Nhưng liệu Phương Chính có biết Phương Nguyên bị trúng độc không?
Hay đây chỉ là chủ ý của một mình Vu Phong?
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng đoán không ra.
Diệp Ân Tuấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng từng đến cung điện của Phương Nguyên, ngày mai em hãy tranh thủ bảo Phương Yến Nhi gọi bác sĩ kia tới khám cho em thử xem.”
“Em không sao, em chỉ ở đó một lát thôi.”
“Một lát cũng không được.”
Diệp Ân Tuấn thật sự sợ hãi.
Giờ sức khỏe Thẩm Hạ Lan không chịu nổi sự giằn vặt, lỡ trầm hương này thật sự có độc, rồi cô bị trúng độc thì sao?
Thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng như thế, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Được được được, em sẽ nghe lời anh.”
“Em nhất định phải nghe lời anh, trong cung này quá dơ bẩn, đủ loại thủ đoạn, nên em phải chú ý một chút, không đúng, nếu không có chuyện gì thì em không được rời xa anh.”
Diệp Ân Tuấn căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy đáy lòng cũng nóng hừng hực.
“Anh còn nói em, chẳng phải anh cũng tới chỗ của anh họ à? Ngày mai anh cũng phải khám thử xem.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không từ chối.
Hai người luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, cho dù là bữa tối cũng sai người mang vào.
Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đã ầm ĩ cả lên.
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa ngủ đủ, nên hơi gắt ngủ khi bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã ầm ĩ gì thế?”
Diệp Ân Tuấn hơi đau lòng nói: “Hôm nay Phương Chính định mời tiệc Lăng Thiên Vũ, nên lệnh cho mọi người dậy sớm để bố trí, nếu em cảm thấy ồn thì anh sẽ bịt tai lại giúp em, để em ngủ tiếp.”
“Em không ngủ được.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu ngồi dậy.
Bên ngoài rất ồn, cô ngáp một cái rồi dụi đôi mắt lim dim, khẽ tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm: “Mặt mũi tên Lăng Thiên Vũ này cũng lớn quá đấy, anh nói thử xem so với Trương Linh thì ai xuất sắc hơn?”
“Anh không biết.”
Trước đây Diệp Ân Tuấn chưa từng nghe qua cái tên Lăng Thiên Vũ này, huống hồ anh không biết quá nhiều về giới y học, đây gọi là khác nghề như cách núi, nên anh thật sự không hiểu rõ về con người này.
Anh vốn có thể gọi về nhờ Tô Nam kiểm tra thử xem, nhưng hôm qua Thẩm Hạ Lan đã gọi cho Tiêu Nguyệt rồi, nếu hôm nay còn gọi nữa, e là sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.
“Lát nữa anh hỏi Thanh Loan thử xem, nói không chừng cô ta biết đấy.”
/2602
|