“Em hỏi đi.”
Giờ Diệp Ân Tuấn cố gắng giảm thiểu cơ hội gặp mặt Thanh Loan, để Thẩm Hạ Lan khỏi hiểu lầm. Bởi vì một khi người phụ nữ này ghen lên sẽ rất vô lý.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối.
Cho dù nói chuyện với Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngáp một cái.
“Hay là em ngủ thêm đi!”
“Em không ngủ được, anh bế em vào phòng tắm đi.”
Thẩm Hạ Lan lười biếng ngã vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Mới sáng sớm mà bà xã đã chủ động ôm ấp, làm sao Diệp Ân Tuấn có thể nhịn được chứ?
“Nếu em đã ngủ không được, vậy thì chúng ta vận động chút đi.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn dứt khoát lật người đè Thẩm Hạ Lan ở dưới thân.
“Đừng mà, mệt chết đi được!”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm từ chối, nhưng lời nói đã bị Diệp Ân Tuấn nuốt vào bụng.
Không khí nóng bỏng triền miên bao trùm lên hai người, rồi nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm.
Thẩm Hạ Lan mệt đến mức không muốn động đậy nữa.
Lần này Thẩm Hạ Lan không cần phải nói với Diệp Ân Tuấn nữa, mà anh đã bế thẳng cô đi vào phòng tắm.
Sau khi anh giúp Thẩm Hạ Lan tắm rửa xong, thì cô vừa quay lại giường đã ngủ thiếp đi, cho dù bên ngoài ồn đến cỡ nào cô cũng không dậy nổi.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn cô, rồi cũng bỏ dép trèo lên giường, nằm xuống ôm vợ.
Hôm nay Phương Chính mời tiệc Lăng Thiên Vũ, mọi người đều chú ý đến người này, ắt sẽ không tới sớm để tìm bọn họ, hơn nữa thân phận của anh cũng không thích hợp để công khai ra bên ngoài, nên ở trong phòng là sự lựa chọn tốt nhất.
So với tiếng ồn bên ngoài, thì giờ bọn họ lại có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Mặc Vân Thanh cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nên thức dậy liếc nhìn, biết hôm nay mình sắp rời khỏi đất nước này, thì tâm trạng hơi kích động.
Bà đã rời xa nhà nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể quay về rồi.
Hôm qua lúc Diệp Ân Tuấn bảo Mặc Vân Thanh quay về trước, mới đầu bà không đồng ý, nhưng anh bảo bà ở lại chỉ mang tới gánh nặng cho bọn họ, nên bà mới đồng ý.
Bà cũng rất nhớ nhà, Mặc Trì và anh. Cuối cùng bà cũng có thể quay về rồi.
Khóe miệng Mặc Vân Thanh khẽ cong lên.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Mặc Vân Thanh thận trọng ngừng một lát, vừa đi tới bên cửa đã nghe thấy tiếng của Thanh Loan vọng vào từ bên ngoài.
“Cô Mặc, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây trước, hôm nay nhiều người dễ bị bại lộ, nên việc cô rời khỏi đây sẽ hơi bắt mắt.”
Giờ Diệp Ân Tuấn cố gắng giảm thiểu cơ hội gặp mặt Thanh Loan, để Thẩm Hạ Lan khỏi hiểu lầm. Bởi vì một khi người phụ nữ này ghen lên sẽ rất vô lý.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối.
Cho dù nói chuyện với Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngáp một cái.
“Hay là em ngủ thêm đi!”
“Em không ngủ được, anh bế em vào phòng tắm đi.”
Thẩm Hạ Lan lười biếng ngã vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Mới sáng sớm mà bà xã đã chủ động ôm ấp, làm sao Diệp Ân Tuấn có thể nhịn được chứ?
“Nếu em đã ngủ không được, vậy thì chúng ta vận động chút đi.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn dứt khoát lật người đè Thẩm Hạ Lan ở dưới thân.
“Đừng mà, mệt chết đi được!”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm từ chối, nhưng lời nói đã bị Diệp Ân Tuấn nuốt vào bụng.
Không khí nóng bỏng triền miên bao trùm lên hai người, rồi nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm.
Thẩm Hạ Lan mệt đến mức không muốn động đậy nữa.
Lần này Thẩm Hạ Lan không cần phải nói với Diệp Ân Tuấn nữa, mà anh đã bế thẳng cô đi vào phòng tắm.
Sau khi anh giúp Thẩm Hạ Lan tắm rửa xong, thì cô vừa quay lại giường đã ngủ thiếp đi, cho dù bên ngoài ồn đến cỡ nào cô cũng không dậy nổi.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn cô, rồi cũng bỏ dép trèo lên giường, nằm xuống ôm vợ.
Hôm nay Phương Chính mời tiệc Lăng Thiên Vũ, mọi người đều chú ý đến người này, ắt sẽ không tới sớm để tìm bọn họ, hơn nữa thân phận của anh cũng không thích hợp để công khai ra bên ngoài, nên ở trong phòng là sự lựa chọn tốt nhất.
So với tiếng ồn bên ngoài, thì giờ bọn họ lại có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Mặc Vân Thanh cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nên thức dậy liếc nhìn, biết hôm nay mình sắp rời khỏi đất nước này, thì tâm trạng hơi kích động.
Bà đã rời xa nhà nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể quay về rồi.
Hôm qua lúc Diệp Ân Tuấn bảo Mặc Vân Thanh quay về trước, mới đầu bà không đồng ý, nhưng anh bảo bà ở lại chỉ mang tới gánh nặng cho bọn họ, nên bà mới đồng ý.
Bà cũng rất nhớ nhà, Mặc Trì và anh. Cuối cùng bà cũng có thể quay về rồi.
Khóe miệng Mặc Vân Thanh khẽ cong lên.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Mặc Vân Thanh thận trọng ngừng một lát, vừa đi tới bên cửa đã nghe thấy tiếng của Thanh Loan vọng vào từ bên ngoài.
“Cô Mặc, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây trước, hôm nay nhiều người dễ bị bại lộ, nên việc cô rời khỏi đây sẽ hơi bắt mắt.”
/2602
|