Dưới ánh mặt trời, cả người của Diệp Phàm linh hoạt như linh hầu, theo sát phía sau đám người Khúc Phong.
- Có phải là người của Nam Thanh Hồng không?
Nhìn thân ảnh của 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm âm thầm suy đoán.
Không có đáp án.
Ở trong mắt hắn xem ra, Đông Hải bang cùng Nam Thanh Hồng tranh đấu đã đến thủy hỏa bất dung, Tư Đồ Nhược Thủy bị bắt cóc, Nam Thành Hồng là đối tượng nghi ngờ lớn nhất.
Nhưng mà.
Nói đi thì nói lại, Tư Đồ Thần thân là vương giả của thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang, trong quá trình làm giàu cũng đắc tội không ít người, cũng rất có thể là cừu gia khác tới báo thù.
Không thể xác định lai lịch 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm thấy Tư Đồ Nhược Thủy tạm thời không gặp nguy hiểm nên quyết định không động thủ, mà là âm thầm theo dõi để tìm hiểu ngọn ngành.
Hắn muốn nhìn đối tượng bắt cóc Tư Đồ Nhược Thủy là ai, càng muốn điều tra lai lịch của 2 người Vũ Hà và Khúc Phong, hắn không muốn trở thành kẻ ngu ngốc bị người ta mưu hại mà không biết gì.
“Ò…E”
Rất nhanh, 3 chiếc xe cảnh sát đã trên đường đến đây.
Thấy vậy, 3 người Khúc Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, không nóng không vội đi xuống núi, chạy vào một clb tư nhân mà Kiều Bát Chỉ mới mua vài ngày trước.
Trong đại sảnh của hội sở, Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm ngồi trên ghế salon, Kiều Bát Chỉ thì hút một điếu xì gà, còn Lưu Cầm thì đang uống một ly nước trái cây.
- Bát gia, tại sao bọn họ lại chưa trở lại? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bỏ ly nước xuống, Lưu Cầm nhịn không được mà hỏi Kiều Bát Chỉ.
Kiều Bát Chỉ phun ra một ngụm khói, vô cùng tự tin, nói:
- Ngô Nhận cùng Trương Trụ là 2 người bên cạnh Lâm tiên sinh, nghe nói thực lực đều là Hậu Thiên Đỉnh phong mà Khúc Phong sớm đã bước vào Hậu Thiên Đại viên mãn, lấy thực lực của 3 người bọn họ, đừng nói đám cùi bắp bên cạnh Tư Đồ Hạo Thiên, cho dù là cận vệ Phí Tứ của Tư Đồ Thần đến đây cũng chẳng thấm vào đâu.
- Gặp được bọn họ, em phải tôn trọng một chút, nhất là Khúc Phong.
Nói xong, Kiều Bát Chỉ lại bổ sung:
- Bởi vì chuyện của Vũ Hà mà hắn rất bất mãn với anh, anh cũng không muốn nhận lửa giận của hắn.
- Yên tâm đi Bát gia, trong lòng em biết rõ.
Lưu Cầm cười:
- Oan có đầu nợ có chủ, lửa giận của hắn phải nhắm vào tên tiểu tử họ Diệp kia.
- Chuyện cho đến bây giờ, bát nước bẩn này đã đổ vào người tên tiểu tử kia, hắn không muốn cũng phải nhận.
Kiều Bát Chỉ cười lạnh:
- Trách hắn không có mắt, chọc ai không chọc lại chọc ta, lại còn phá hư chuyện tốt của ta.
- Bát gia, Khúc đại sư đã trở lại.
Nghe Kiều Bát Chỉ nói thế, Lưu Cầm muốn nói cái gì nhưng mà một tên đại hán phía sau đã bước lên báo cáo.
- Chúng ta cùng ra nghênh đón.
Kiều Bát Chỉ nghe vậy, bóp tắt xì gà, mang theo Lưu Cầm đi ra ngoài.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ.
Cửa clb, 4 gã hộ vệ thấy 3 người Khúc Phong đến liền cúi đầu chào hỏi.
Không để ý đến, 3 người Khúc Phong trực tiếp đi vào bên trong.
Khoảng chừng 30s sau, 3 người Khúc Phong đã gặp Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, hoan nghênh các vị chiến thắng trở về.
Thấy túi du lịch lớn trong tay Ngô Nhận, vẻ mặt Kiều Bát Chỉ nở ra nụ cười xán lạn.
Ngô Nhận có chút khinh thường nói :
- Chỉ là bắt một đứa con nít mà thôi, làm gì mà gọi là chiến thắng trở về?
- Thằng thỏ nhỏ Tư Đồ Hạo Thiên cùng với thủ hạ của hắn đã bị các vị giết chết rồi chứ?
Kiều Bát Chỉ có chút hưng phấn mà hỏi.
- Tiểu tử đó cùng với hộ vệ của hắn là Tiểu Cửu đã chạy trốn…
Vẻ mặt Trương Trụ tỏ ra buồn bực.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời, Khúc Phong nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn sợ tới mức không dám nói tiếp.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, chào 3 vị.
Lưu Cầm ở phía sau Kiều Bát Chỉ, mắt thấy 4 người không nói chuyện thì vội vàng bước lên chào hỏi.
- Kiều Bát Chỉ, cô em này cũng không tệ.
Ngô Nhận cười hắc hắc nói.
Kiều Bát Chỉ sững sờ, hơi chút do dự nói:
- Ngô sư phụ, tôi nghe nói Tư Đồ Nhược Thủy là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn là người phát ngôn của một game…
- Không phải chỉ là nói giỡn thôi sao, ông khẩn trương cái gì?
Ngộ Nhận nghe được ý tứ của Kiều Bát Chỉ, có chút không vui, hừ lạnh:
- Ta rất muốn hưởng thụ tiểu mỹ nhân này nhưng mà nàng đã được Lâm thiếu chấm rồi.
- Đợi Lâm thiếu chơi chán rồi thì chúng ta vẫn còn cơ hội.
Trương Trụ cười hắc hắc.
- Ít nói nhảm, đi vào báo lại chuyện này cho Lâm tiên sinh.
Khúc Phong mặt không chút thay đổi nói:
- Sau đó các ngươi chờ ở đây, chờ ta giết được tên tiểu tạp chủng, trả thù cho đồ đệ của ta rồi chúng ta liền rời khỏi đây, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Nói xong, Khúc Phong không đợi 3 người Kiều Bát Chỉ trả lời, liền bước vào bên trong.
4 người Kiều Bát Chỉ thấy thế, không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo.
- Không…không được giết tôi.
Sau khi mọi người đi vào đại sảnh, Tư Đồ Nhược Thủy ở trong túi du lịch mở mắt, hoảng sợ hét lên.
Sau đó, cả người nàng giãy dụa nhưng mà đã nàng ở trong túi du lịch nên mọi cố gắng của nàng đều trở thành vô ích.
- Mở ra, nhét miệng nó lại, nhốt vào trong phòng.
Khúc Phong nhíu nhíu mày.
- Được.
Ngô Nhận liền để túi du lịch ở trên ghế salon rồi mở dây.
- A…
Túi du lịch được mở ra, cả người Tư Đồ Nhược Thủy run rẩy bò ra, thấy được Ngô Nhận liền thét lên một tiếng chói tai, thân mình cuộn tròn lại, run giọng cầu xin tha thứ:
- Xin…Xin mọi người đừng…đừng giết tôi…
- Cô em xin đẹp như thế thì anh đây làm sao có thể giết cưng được?
Ngô Nhận tham lam nhìn vào cặp bánh bao 36D của Tư Đồ Nhược Thủy, liềm liềm môi :
- Muốn giết cưng thì cũng phải để cưng nếm được mùi vị nữ nhân cái đã.
Nói xong, Ngô Nhận nhìn chằm chằm vào cặp đùi của Tư Đồ Nhược Thủy, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức xé nát váy trên người Tư Đồ Nhược Thủy để nhìn xem cảnh bên trong.
Không riêng gì Ngô Nhận mà Trương Trụ, Kiều Bát Chỉ thấy được dáng người của Tư Đồ Nhược Thủy cũng không kìm lòng được mà muốn chiếm lấy.
Thấy được ánh mắt trắng trợn của 3 người, Tư Đồ Nhược Thủy tựa hồ ý thức được cái gì, sợ tới mức lui về sau, cuối cùng co ro vào một góc trên ghế salon, cả người run rẩy:
- Ông…Nếu các ông giết tôi thì cha của tôi sẽ không bỏ qua cho các ông.
- Hắc hắc, cha cô à ?
Ngô Nhận nghe vậy, lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng, giọng nói khàn khàn:
- Cô em, nếu anh nói anh bắt cưng là vì muốn uy hiếp cha của cưng thì cưng sẽ nghĩ sao?
Hả?
Nghe được Ngô Nhận nói thế, Tư Đồ Nhược Thủy muốn nói cái gì nhưng mà vì quá sợ hãi nên nàng không nói lên lời.
Dưới ánh đèn.
Khuôn mặt của nàng tỏ ra sợ hãi cùng bất lực.
“Tít…Tít”
Đúng lúc này, bộ đàm của một thuộc hạ Kiều Bát Chỉ sáng lên, một giọng nói kinh hoảng vang lên:
- Anh…Anh Hổ, mau nói cho Bát gia, có người xông vào, 4 anh em giữ cửa đã bị chết rồi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, toàn bộ đều bị một kích trí mạng.
- Chuyện gì?
Kiều Bát Chỉ thấy sắc mặt thủ hạ của mình thay đổi thì nhíu mày hỏi.
- Bát…Bát gia, có người giết 4 anh em chúng ta, xông vào đây.
Vẻ mặt tên thuộc hạ này tỏ ra kinh hoảng.
Hả?
Trong phút chốc, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng khóc của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Có phải là người của Nam Thanh Hồng không?
Nhìn thân ảnh của 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm âm thầm suy đoán.
Không có đáp án.
Ở trong mắt hắn xem ra, Đông Hải bang cùng Nam Thanh Hồng tranh đấu đã đến thủy hỏa bất dung, Tư Đồ Nhược Thủy bị bắt cóc, Nam Thành Hồng là đối tượng nghi ngờ lớn nhất.
Nhưng mà.
Nói đi thì nói lại, Tư Đồ Thần thân là vương giả của thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang, trong quá trình làm giàu cũng đắc tội không ít người, cũng rất có thể là cừu gia khác tới báo thù.
Không thể xác định lai lịch 3 người Khúc Phong, Diệp Phàm thấy Tư Đồ Nhược Thủy tạm thời không gặp nguy hiểm nên quyết định không động thủ, mà là âm thầm theo dõi để tìm hiểu ngọn ngành.
Hắn muốn nhìn đối tượng bắt cóc Tư Đồ Nhược Thủy là ai, càng muốn điều tra lai lịch của 2 người Vũ Hà và Khúc Phong, hắn không muốn trở thành kẻ ngu ngốc bị người ta mưu hại mà không biết gì.
“Ò…E”
Rất nhanh, 3 chiếc xe cảnh sát đã trên đường đến đây.
Thấy vậy, 3 người Khúc Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, không nóng không vội đi xuống núi, chạy vào một clb tư nhân mà Kiều Bát Chỉ mới mua vài ngày trước.
Trong đại sảnh của hội sở, Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm ngồi trên ghế salon, Kiều Bát Chỉ thì hút một điếu xì gà, còn Lưu Cầm thì đang uống một ly nước trái cây.
- Bát gia, tại sao bọn họ lại chưa trở lại? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bỏ ly nước xuống, Lưu Cầm nhịn không được mà hỏi Kiều Bát Chỉ.
Kiều Bát Chỉ phun ra một ngụm khói, vô cùng tự tin, nói:
- Ngô Nhận cùng Trương Trụ là 2 người bên cạnh Lâm tiên sinh, nghe nói thực lực đều là Hậu Thiên Đỉnh phong mà Khúc Phong sớm đã bước vào Hậu Thiên Đại viên mãn, lấy thực lực của 3 người bọn họ, đừng nói đám cùi bắp bên cạnh Tư Đồ Hạo Thiên, cho dù là cận vệ Phí Tứ của Tư Đồ Thần đến đây cũng chẳng thấm vào đâu.
- Gặp được bọn họ, em phải tôn trọng một chút, nhất là Khúc Phong.
Nói xong, Kiều Bát Chỉ lại bổ sung:
- Bởi vì chuyện của Vũ Hà mà hắn rất bất mãn với anh, anh cũng không muốn nhận lửa giận của hắn.
- Yên tâm đi Bát gia, trong lòng em biết rõ.
Lưu Cầm cười:
- Oan có đầu nợ có chủ, lửa giận của hắn phải nhắm vào tên tiểu tử họ Diệp kia.
- Chuyện cho đến bây giờ, bát nước bẩn này đã đổ vào người tên tiểu tử kia, hắn không muốn cũng phải nhận.
Kiều Bát Chỉ cười lạnh:
- Trách hắn không có mắt, chọc ai không chọc lại chọc ta, lại còn phá hư chuyện tốt của ta.
- Bát gia, Khúc đại sư đã trở lại.
Nghe Kiều Bát Chỉ nói thế, Lưu Cầm muốn nói cái gì nhưng mà một tên đại hán phía sau đã bước lên báo cáo.
- Chúng ta cùng ra nghênh đón.
Kiều Bát Chỉ nghe vậy, bóp tắt xì gà, mang theo Lưu Cầm đi ra ngoài.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ.
Cửa clb, 4 gã hộ vệ thấy 3 người Khúc Phong đến liền cúi đầu chào hỏi.
Không để ý đến, 3 người Khúc Phong trực tiếp đi vào bên trong.
Khoảng chừng 30s sau, 3 người Khúc Phong đã gặp Kiều Bát Chỉ cùng Lưu Cầm.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, hoan nghênh các vị chiến thắng trở về.
Thấy túi du lịch lớn trong tay Ngô Nhận, vẻ mặt Kiều Bát Chỉ nở ra nụ cười xán lạn.
Ngô Nhận có chút khinh thường nói :
- Chỉ là bắt một đứa con nít mà thôi, làm gì mà gọi là chiến thắng trở về?
- Thằng thỏ nhỏ Tư Đồ Hạo Thiên cùng với thủ hạ của hắn đã bị các vị giết chết rồi chứ?
Kiều Bát Chỉ có chút hưng phấn mà hỏi.
- Tiểu tử đó cùng với hộ vệ của hắn là Tiểu Cửu đã chạy trốn…
Vẻ mặt Trương Trụ tỏ ra buồn bực.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời, Khúc Phong nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn sợ tới mức không dám nói tiếp.
- Khúc đại sư, Ngô sư phụ, Trương sư phụ, chào 3 vị.
Lưu Cầm ở phía sau Kiều Bát Chỉ, mắt thấy 4 người không nói chuyện thì vội vàng bước lên chào hỏi.
- Kiều Bát Chỉ, cô em này cũng không tệ.
Ngô Nhận cười hắc hắc nói.
Kiều Bát Chỉ sững sờ, hơi chút do dự nói:
- Ngô sư phụ, tôi nghe nói Tư Đồ Nhược Thủy là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn là người phát ngôn của một game…
- Không phải chỉ là nói giỡn thôi sao, ông khẩn trương cái gì?
Ngộ Nhận nghe được ý tứ của Kiều Bát Chỉ, có chút không vui, hừ lạnh:
- Ta rất muốn hưởng thụ tiểu mỹ nhân này nhưng mà nàng đã được Lâm thiếu chấm rồi.
- Đợi Lâm thiếu chơi chán rồi thì chúng ta vẫn còn cơ hội.
Trương Trụ cười hắc hắc.
- Ít nói nhảm, đi vào báo lại chuyện này cho Lâm tiên sinh.
Khúc Phong mặt không chút thay đổi nói:
- Sau đó các ngươi chờ ở đây, chờ ta giết được tên tiểu tạp chủng, trả thù cho đồ đệ của ta rồi chúng ta liền rời khỏi đây, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Nói xong, Khúc Phong không đợi 3 người Kiều Bát Chỉ trả lời, liền bước vào bên trong.
4 người Kiều Bát Chỉ thấy thế, không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo.
- Không…không được giết tôi.
Sau khi mọi người đi vào đại sảnh, Tư Đồ Nhược Thủy ở trong túi du lịch mở mắt, hoảng sợ hét lên.
Sau đó, cả người nàng giãy dụa nhưng mà đã nàng ở trong túi du lịch nên mọi cố gắng của nàng đều trở thành vô ích.
- Mở ra, nhét miệng nó lại, nhốt vào trong phòng.
Khúc Phong nhíu nhíu mày.
- Được.
Ngô Nhận liền để túi du lịch ở trên ghế salon rồi mở dây.
- A…
Túi du lịch được mở ra, cả người Tư Đồ Nhược Thủy run rẩy bò ra, thấy được Ngô Nhận liền thét lên một tiếng chói tai, thân mình cuộn tròn lại, run giọng cầu xin tha thứ:
- Xin…Xin mọi người đừng…đừng giết tôi…
- Cô em xin đẹp như thế thì anh đây làm sao có thể giết cưng được?
Ngô Nhận tham lam nhìn vào cặp bánh bao 36D của Tư Đồ Nhược Thủy, liềm liềm môi :
- Muốn giết cưng thì cũng phải để cưng nếm được mùi vị nữ nhân cái đã.
Nói xong, Ngô Nhận nhìn chằm chằm vào cặp đùi của Tư Đồ Nhược Thủy, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức xé nát váy trên người Tư Đồ Nhược Thủy để nhìn xem cảnh bên trong.
Không riêng gì Ngô Nhận mà Trương Trụ, Kiều Bát Chỉ thấy được dáng người của Tư Đồ Nhược Thủy cũng không kìm lòng được mà muốn chiếm lấy.
Thấy được ánh mắt trắng trợn của 3 người, Tư Đồ Nhược Thủy tựa hồ ý thức được cái gì, sợ tới mức lui về sau, cuối cùng co ro vào một góc trên ghế salon, cả người run rẩy:
- Ông…Nếu các ông giết tôi thì cha của tôi sẽ không bỏ qua cho các ông.
- Hắc hắc, cha cô à ?
Ngô Nhận nghe vậy, lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng, giọng nói khàn khàn:
- Cô em, nếu anh nói anh bắt cưng là vì muốn uy hiếp cha của cưng thì cưng sẽ nghĩ sao?
Hả?
Nghe được Ngô Nhận nói thế, Tư Đồ Nhược Thủy muốn nói cái gì nhưng mà vì quá sợ hãi nên nàng không nói lên lời.
Dưới ánh đèn.
Khuôn mặt của nàng tỏ ra sợ hãi cùng bất lực.
“Tít…Tít”
Đúng lúc này, bộ đàm của một thuộc hạ Kiều Bát Chỉ sáng lên, một giọng nói kinh hoảng vang lên:
- Anh…Anh Hổ, mau nói cho Bát gia, có người xông vào, 4 anh em giữ cửa đã bị chết rồi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, toàn bộ đều bị một kích trí mạng.
- Chuyện gì?
Kiều Bát Chỉ thấy sắc mặt thủ hạ của mình thay đổi thì nhíu mày hỏi.
- Bát…Bát gia, có người giết 4 anh em chúng ta, xông vào đây.
Vẻ mặt tên thuộc hạ này tỏ ra kinh hoảng.
Hả?
Trong phút chốc, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng khóc của Tư Đồ Nhược Thủy.
/172
|