- Gấp cái gì?
Qua phút ngạc nhiên, dường như Kiều Bát Chỉ cảm thấy thủ hạ của mình hốt hoảng trước mặt 3 người Khúc Phong quả thật là mất mặt mũi của mình nên mặt lạnh khiển trách.
- Chẳng lẽ là Đông Hải bang đuổi tới sao?
Ngô Nhận như có điều suy nghĩ nói:
- Không có khả năng a, nếu Tư Đồ Hạo Thiên là có lá gan này thì hắn cũng không có chạy trốn rồi.
- Chắc là người trong phân đà Hàng Hồ của Đông Hải bang.
Thiết quyền Trương Trụ tràn đầy hưng phấn:
- Vừa vận ta chưa đã sướng, để ta ra ngoài làm một chút cho đã ghiền.
- Trương sư phụ, hãy để người của tôi lo.
Kiều Bát Chỉ cũng có phán đoán giống với Trương Trụ nhưng lại từ chối đề nghị của Trương Trụ. Trương Trụ ra tay là có thể giải quyết phiền toái nhưng nếu chuyện này rơi vào tai của Lâm Thiên Ý thì mặt mũi của hắn đã ném đi hết rồi.
Huống chi, thành viên của Đông Hải bang này trừ Tiểu Cửu có thực lực mạnh ra, những người khác thì Kiều Bát Chỉ cũng không để vào mắt.
- Anh..Anh Hổ, tên kia sắp đi vào rồi…
Trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của tên đại hán ngồi trong phòng quan sát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm trên màn hình, cả người đều lạnh rung.
Bởi vì vừa rồi hắn không thấy rõ động tác của Diệp Phàm, chờ hắn lấy lại tinh thần thì thấy 4 tên đồng bạn của mình đã ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Mày nói đối phương chỉ có 1 người sao?
Kiều Bát Chỉ ở bên cạnh, nghe rõ tiếng trong bộ đàm, tức giận đoạt lấy bộ đàm, lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy Bát gia, chỉ có 1 người, bất quá hắn rất mạnh, hắn vừa giết 4 huynh đệ của chúng ta…
- Người ở bên ngoài nghe đầy, chặt đầu chó thắng đó cho ta.
Kiều Bát Chỉ tức giận đến xanh mặt, tràn đầy tức giận cắt ngang lời nói của tên đại hán này, sau đó lấy lại bình tĩnh, biết rõ đây là ban ngày, lại ở bên Tây Hồ, không thể động súng nên bổ sung:
- Cố gắng không nên dùng súng.
- Vâng.
Trong bộ đàm liền vang lên tiếng trả lời, trước cửa, 8 gã đại hán tụ lại, cầm lấy cương đao, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn vào con đường phía trước.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã xuất hiện.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Phàm không chút hoang mang mà đi vào, vẻ mặt bình tĩnh cảm giác giống như hắn mới làm thịt 4 con gà chứ không phải là người.
- Chém chết cm hắn đi.
Lúc này, mắt thấy Diệp Phàm xuất hiện, tên đại hán cầm đầu quát lạnh một tiếng.
8 gã đại hán biết thân thủ của Diệp Phàm, không có mù quáng mà chạy lên như ong vỡ tổ, mà là cố ý phân tán ra, cố gắng vây quanh Diệp Phàm, để Diệp Phàm song quyền nan địch tứ thủ.
Nhưng mà.
“Vù”
Nương theo tiếng tiếng xé gió, thân hình Diệp Phàm vừa động, giống như một đạo ảo ảnh hiện lên trước tầm mắt 8 gã đại hán, nháy mắt đến trước người tên vừa hét lên, tay phải chém ra, hóa thảnh trảo, chụp thằng vào cổ họng của hắn.
Không đợi tên đại hán làm ra bất kỳ phản ứng nào, Diệp Phàm giống như lấy đồ trong túi, kình lực phát ra.
“Rắc”
Tiếng gãy xương vang lên, 2 mắt tên đại hán kia trắng dã, tỏ ra ngây ngốc mà nhìn Diệp Phàm, chết không nhắm mắt.
“Vù”
Cùng lúc đó, 3 thanh đao từ 3 hướng khác nhau chém vào Diệp Phàm, thanh thế kinh người.
Dưới ánh mặt trời, 3 tên đại hán vung đao về phía Diệp Phàm.
Đối mặt với đòn đánh lén này, Diệp Phàm không có thất kinh mà né tránh, ngược lại khuôn mặt của hắn lộ ra vài phần hài hước.
Đúng vậy.
Là hài hước.
Tốc độ vung đao trong mắt của Diệp Phàm là rất chậm.
Ngay sau đó.
Coi như 3 cây đao sắp chém trúng Diệp Phàm thì đột nhiên cả người Diệp Phàm lóe lên, thoải mái né tránh.
“Keng”
3 cây đao chém vào nhau, bởi vì lực đạo quá lớn, tóe lên ánh lửa, làm cho hổ khẩu của 3 gã đại hán phát tê.
Người đâu?
Mắt thấy Diệp Phàm biến mất, 3 gã đại hán trợn tròn mắt, nhìn lẫn nhau, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
- Coi chừng.
4 gã đại hán ở phía sau thấy Diệp Phàm giống như quỷ mị vọt đến một bên 3 gã đồng bạn của mình thì lập tiếng nhắc nhở.
“Lộp bộp”
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, 3 gã đại hán chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy cả người bị lạnh lẽo, theo bản năng rút đao lui ra.
Muộn rồi.
Khi bọn hắn rút đao, Diệp Phàm liền bước nhanh về phía trước, hóa thủ làm chưởng, đột nhiên đánh ra!
“Bốp”
Một chưởng vỗ vào ngay gáy của một gã đại hán, Kình lực khủng bố trực tiếp chấn nát vỡ đầu đối phương, máu tươi chảy ra.
Thu chưởng, vung chưởng.
Một chưởng đánh chết một gã đại hán, Diệp Phàm không ngừng lại, lại là xuất ra một chưởng.
“Bốp”
Tiếng vang giòn vang lên, tên thứ chỉ kịp né đầu qua để tránh chưởng của Diệp Phàm nhưng mà kết quả lại bị một chưởng của Diệp Phàm chưởng vào huyệt Thái Dương, mất mạng ngay tại chỗ.
- Chết.
Mắt thấy trong nháy mắt 2 gã đại hán chết đi, tên đạ hán liền rút cương đao ra, cũng không có rút lui mà hét lên một tiếng rồi vung đao chém về phía cổ của Diệp Phàm.
Cùng lúc đó, 4 gã đại hán còn lại cũng chạy nhanh về phía Diệp Phàm.
Đối mặt với một đao này, Diệp Phàm cũng không né không tránh, hóa chưởng thành trảo, chế trụ lấy cổ tay của tên đại hán này.
“Rắc”
Tiếng vang giòn truyền ra, cổ tay của tên đại hán này đã gãy, cương đao rời tay.
Diệp Phàm buông cổ tay hắn ra, một phát chụp lấy cương đao rồi vung ngược tay lên.
“Vù”
Một đao chém ra, lưỡi đao hóa thành một đạo bạch quang chém về cổ của tên đại hán thứ 3 này.
“Phốc”
Lưỡi đao chém qua, đầu người rơi xuống đất, máu tươi bắn thẳng lên trời.
Một màn này làm cho 4 tên đại hán kia dừng bước lại.
Cảm giác kia giống như phía trước là rừng gươm biển lửa, làm cho bọn hắn không dám tiến thêm nửa bước.
Đối với bọn hắn mà nói, vô luận là giết người hay là thấy được đồng bạn bị giết, bọn hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Nhưng mà.
Thấy được 1 đao của Diệp Phàm chém xuống đầu của đồng bạn, đắm chìm trong mưa máu, loại kích thích này đã làm cho bọn hắn có cảm giác sợ hãi.
Bọn hắn trừng to mắt nhìn vào thi thể đầy máu trên đất, bọn hắn chỉ cảm thấy cả người như là lọt vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Thậm chí ngay cả tay cầm đao cũng run lên.
- Giết được tên tiểu tạp chủng kia chưa?
Ngay tại khi 4 gã đại hán bị một màn huyết tinh này hù sợ thì trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của Kiều Bát Chỉ.
“Ực”
Tiếng nói truyền ra, 4 gã đại hán như bừng tỉnh từ trong mộng, đều là nhịn không được nuốt nước bọt, sau đó một bên hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, một bên nói năng lộn xộn mà đáp:
- Bát…Bát gia…
- Mje, 1 đứa trả lời là được, loạn cái gì đó?
4 người cùng mở miệng làm cho bộ đàm khó nghe, Kiều Bát Chỉ tức giận mắng lên.
Theo bản năng 4 người ngậm miệng lại, hai mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ đang lựa chọn người nào báo lại.
Nhưng mà.
Không chờ bọn hắn mở miệng, cả người Diệp Phàm nhuốm máu đã mang theo đao, đi về phía bọn hắn.
- Chạy…
Thấy một màn như thế, tên đại hán đừng gần Diệp Phàm sợ tới mức cả người run lên, khàn khàn mà rống lên.
Mà tên 3 gã đại hán khác cũng sớm sợ vỡ mật, nghe đồng bạn mình nói thế liền không nói 2 lời, nhanh chóng bỏ chạy.
- Chạy?
Trong đại sảnh, Kiều Bát Chỉ nghe được câu trả lời này vốn là ngẩn ra, sau đó âm trầm hỏi:
- Mày nói tên hỗn đản đó chạy rồi sao?
- Không... Không... Phải.. Phải..
Tên đại hán cầm bộ đàm chạy, bởi vì quá khẩn trương nên nói năng lộn xộn.
- Mje nó, cuối cùng là chạy hay chưa?
Kiều Bát Chỉ rống lên, lúc nãy hắn vì hể diện mà từ chối để Trương Trụ ra tay, hắn để thụ hạ của mình đối phó với người xâm nhập, hiện giờ thấy thủ hạ của mình biểu hiện như vậy, hắn chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết, lửa giận ngút trời.
Chạy rồi hả?
Đúng!
4 gã đại hán chạy, còn Diệp Phàm….
Ngay tại khi 4 gã đại hán cất bước chạy trốn thì chân phải của Diệp Phàm đá vào một thanh cương đao, thanh cương đao liền bay thẳng về phía một tên đại hán.
“Phốc”
Tên này vốn trả lời Kiều Bát Chỉ, kết quả chưa kịp mở miệng thì đã bị cương đao cắm xuyên qua, ngã xuống đấ, banh chè con cá mè.
Thấy vậy, 3 gã đại hán còn lại sợ tới mức cả người run lên, tốc độ cũng chậm lại.
Một kích thành công, Diệp Phàm cũng không ngừng lại, bắn ra ngay tại chỗ, mang đao đuổi theo 3 tên đại hán kia, giống như là tử thân buông xuông, đao vung ra đều mang theo hơi thở tử vong.
1 đao.
2 đao.
3 đao.
Chém xong 3 đao, 3 đầu người liền rơi xuống đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Thấy một màn này, Diệp Phàm cũng không có một chút dao động này, mà làm mang theo cương đao nhuốm đầy máu đi vào đại sảnh.
- Mje nó, đám phế vật bọn mày ở đâu rồi? Trả lời đi.
Trong bộ đàm truyền ra tiếng gào thét của Kiều Bát Chỉ,
Diệp Phàm thấy thế liền cúi xuống nhặt bộ đàm lên:
- Bọn hắn chết hết rồi.
- Mày…Mày là ai?
- Kẻ lấy mạng mày.
Nói xong, Diệp Phàm bóp nát bộ đàm, đi vào đại sảnh.
Qua phút ngạc nhiên, dường như Kiều Bát Chỉ cảm thấy thủ hạ của mình hốt hoảng trước mặt 3 người Khúc Phong quả thật là mất mặt mũi của mình nên mặt lạnh khiển trách.
- Chẳng lẽ là Đông Hải bang đuổi tới sao?
Ngô Nhận như có điều suy nghĩ nói:
- Không có khả năng a, nếu Tư Đồ Hạo Thiên là có lá gan này thì hắn cũng không có chạy trốn rồi.
- Chắc là người trong phân đà Hàng Hồ của Đông Hải bang.
Thiết quyền Trương Trụ tràn đầy hưng phấn:
- Vừa vận ta chưa đã sướng, để ta ra ngoài làm một chút cho đã ghiền.
- Trương sư phụ, hãy để người của tôi lo.
Kiều Bát Chỉ cũng có phán đoán giống với Trương Trụ nhưng lại từ chối đề nghị của Trương Trụ. Trương Trụ ra tay là có thể giải quyết phiền toái nhưng nếu chuyện này rơi vào tai của Lâm Thiên Ý thì mặt mũi của hắn đã ném đi hết rồi.
Huống chi, thành viên của Đông Hải bang này trừ Tiểu Cửu có thực lực mạnh ra, những người khác thì Kiều Bát Chỉ cũng không để vào mắt.
- Anh..Anh Hổ, tên kia sắp đi vào rồi…
Trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của tên đại hán ngồi trong phòng quan sát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm trên màn hình, cả người đều lạnh rung.
Bởi vì vừa rồi hắn không thấy rõ động tác của Diệp Phàm, chờ hắn lấy lại tinh thần thì thấy 4 tên đồng bạn của mình đã ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Mày nói đối phương chỉ có 1 người sao?
Kiều Bát Chỉ ở bên cạnh, nghe rõ tiếng trong bộ đàm, tức giận đoạt lấy bộ đàm, lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy Bát gia, chỉ có 1 người, bất quá hắn rất mạnh, hắn vừa giết 4 huynh đệ của chúng ta…
- Người ở bên ngoài nghe đầy, chặt đầu chó thắng đó cho ta.
Kiều Bát Chỉ tức giận đến xanh mặt, tràn đầy tức giận cắt ngang lời nói của tên đại hán này, sau đó lấy lại bình tĩnh, biết rõ đây là ban ngày, lại ở bên Tây Hồ, không thể động súng nên bổ sung:
- Cố gắng không nên dùng súng.
- Vâng.
Trong bộ đàm liền vang lên tiếng trả lời, trước cửa, 8 gã đại hán tụ lại, cầm lấy cương đao, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn vào con đường phía trước.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã xuất hiện.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Phàm không chút hoang mang mà đi vào, vẻ mặt bình tĩnh cảm giác giống như hắn mới làm thịt 4 con gà chứ không phải là người.
- Chém chết cm hắn đi.
Lúc này, mắt thấy Diệp Phàm xuất hiện, tên đại hán cầm đầu quát lạnh một tiếng.
8 gã đại hán biết thân thủ của Diệp Phàm, không có mù quáng mà chạy lên như ong vỡ tổ, mà là cố ý phân tán ra, cố gắng vây quanh Diệp Phàm, để Diệp Phàm song quyền nan địch tứ thủ.
Nhưng mà.
“Vù”
Nương theo tiếng tiếng xé gió, thân hình Diệp Phàm vừa động, giống như một đạo ảo ảnh hiện lên trước tầm mắt 8 gã đại hán, nháy mắt đến trước người tên vừa hét lên, tay phải chém ra, hóa thảnh trảo, chụp thằng vào cổ họng của hắn.
Không đợi tên đại hán làm ra bất kỳ phản ứng nào, Diệp Phàm giống như lấy đồ trong túi, kình lực phát ra.
“Rắc”
Tiếng gãy xương vang lên, 2 mắt tên đại hán kia trắng dã, tỏ ra ngây ngốc mà nhìn Diệp Phàm, chết không nhắm mắt.
“Vù”
Cùng lúc đó, 3 thanh đao từ 3 hướng khác nhau chém vào Diệp Phàm, thanh thế kinh người.
Dưới ánh mặt trời, 3 tên đại hán vung đao về phía Diệp Phàm.
Đối mặt với đòn đánh lén này, Diệp Phàm không có thất kinh mà né tránh, ngược lại khuôn mặt của hắn lộ ra vài phần hài hước.
Đúng vậy.
Là hài hước.
Tốc độ vung đao trong mắt của Diệp Phàm là rất chậm.
Ngay sau đó.
Coi như 3 cây đao sắp chém trúng Diệp Phàm thì đột nhiên cả người Diệp Phàm lóe lên, thoải mái né tránh.
“Keng”
3 cây đao chém vào nhau, bởi vì lực đạo quá lớn, tóe lên ánh lửa, làm cho hổ khẩu của 3 gã đại hán phát tê.
Người đâu?
Mắt thấy Diệp Phàm biến mất, 3 gã đại hán trợn tròn mắt, nhìn lẫn nhau, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
- Coi chừng.
4 gã đại hán ở phía sau thấy Diệp Phàm giống như quỷ mị vọt đến một bên 3 gã đồng bạn của mình thì lập tiếng nhắc nhở.
“Lộp bộp”
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, 3 gã đại hán chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy cả người bị lạnh lẽo, theo bản năng rút đao lui ra.
Muộn rồi.
Khi bọn hắn rút đao, Diệp Phàm liền bước nhanh về phía trước, hóa thủ làm chưởng, đột nhiên đánh ra!
“Bốp”
Một chưởng vỗ vào ngay gáy của một gã đại hán, Kình lực khủng bố trực tiếp chấn nát vỡ đầu đối phương, máu tươi chảy ra.
Thu chưởng, vung chưởng.
Một chưởng đánh chết một gã đại hán, Diệp Phàm không ngừng lại, lại là xuất ra một chưởng.
“Bốp”
Tiếng vang giòn vang lên, tên thứ chỉ kịp né đầu qua để tránh chưởng của Diệp Phàm nhưng mà kết quả lại bị một chưởng của Diệp Phàm chưởng vào huyệt Thái Dương, mất mạng ngay tại chỗ.
- Chết.
Mắt thấy trong nháy mắt 2 gã đại hán chết đi, tên đạ hán liền rút cương đao ra, cũng không có rút lui mà hét lên một tiếng rồi vung đao chém về phía cổ của Diệp Phàm.
Cùng lúc đó, 4 gã đại hán còn lại cũng chạy nhanh về phía Diệp Phàm.
Đối mặt với một đao này, Diệp Phàm cũng không né không tránh, hóa chưởng thành trảo, chế trụ lấy cổ tay của tên đại hán này.
“Rắc”
Tiếng vang giòn truyền ra, cổ tay của tên đại hán này đã gãy, cương đao rời tay.
Diệp Phàm buông cổ tay hắn ra, một phát chụp lấy cương đao rồi vung ngược tay lên.
“Vù”
Một đao chém ra, lưỡi đao hóa thành một đạo bạch quang chém về cổ của tên đại hán thứ 3 này.
“Phốc”
Lưỡi đao chém qua, đầu người rơi xuống đất, máu tươi bắn thẳng lên trời.
Một màn này làm cho 4 tên đại hán kia dừng bước lại.
Cảm giác kia giống như phía trước là rừng gươm biển lửa, làm cho bọn hắn không dám tiến thêm nửa bước.
Đối với bọn hắn mà nói, vô luận là giết người hay là thấy được đồng bạn bị giết, bọn hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Nhưng mà.
Thấy được 1 đao của Diệp Phàm chém xuống đầu của đồng bạn, đắm chìm trong mưa máu, loại kích thích này đã làm cho bọn hắn có cảm giác sợ hãi.
Bọn hắn trừng to mắt nhìn vào thi thể đầy máu trên đất, bọn hắn chỉ cảm thấy cả người như là lọt vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Thậm chí ngay cả tay cầm đao cũng run lên.
- Giết được tên tiểu tạp chủng kia chưa?
Ngay tại khi 4 gã đại hán bị một màn huyết tinh này hù sợ thì trong bộ đàm lại truyền ra giọng nói của Kiều Bát Chỉ.
“Ực”
Tiếng nói truyền ra, 4 gã đại hán như bừng tỉnh từ trong mộng, đều là nhịn không được nuốt nước bọt, sau đó một bên hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, một bên nói năng lộn xộn mà đáp:
- Bát…Bát gia…
- Mje, 1 đứa trả lời là được, loạn cái gì đó?
4 người cùng mở miệng làm cho bộ đàm khó nghe, Kiều Bát Chỉ tức giận mắng lên.
Theo bản năng 4 người ngậm miệng lại, hai mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ đang lựa chọn người nào báo lại.
Nhưng mà.
Không chờ bọn hắn mở miệng, cả người Diệp Phàm nhuốm máu đã mang theo đao, đi về phía bọn hắn.
- Chạy…
Thấy một màn như thế, tên đại hán đừng gần Diệp Phàm sợ tới mức cả người run lên, khàn khàn mà rống lên.
Mà tên 3 gã đại hán khác cũng sớm sợ vỡ mật, nghe đồng bạn mình nói thế liền không nói 2 lời, nhanh chóng bỏ chạy.
- Chạy?
Trong đại sảnh, Kiều Bát Chỉ nghe được câu trả lời này vốn là ngẩn ra, sau đó âm trầm hỏi:
- Mày nói tên hỗn đản đó chạy rồi sao?
- Không... Không... Phải.. Phải..
Tên đại hán cầm bộ đàm chạy, bởi vì quá khẩn trương nên nói năng lộn xộn.
- Mje nó, cuối cùng là chạy hay chưa?
Kiều Bát Chỉ rống lên, lúc nãy hắn vì hể diện mà từ chối để Trương Trụ ra tay, hắn để thụ hạ của mình đối phó với người xâm nhập, hiện giờ thấy thủ hạ của mình biểu hiện như vậy, hắn chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết, lửa giận ngút trời.
Chạy rồi hả?
Đúng!
4 gã đại hán chạy, còn Diệp Phàm….
Ngay tại khi 4 gã đại hán cất bước chạy trốn thì chân phải của Diệp Phàm đá vào một thanh cương đao, thanh cương đao liền bay thẳng về phía một tên đại hán.
“Phốc”
Tên này vốn trả lời Kiều Bát Chỉ, kết quả chưa kịp mở miệng thì đã bị cương đao cắm xuyên qua, ngã xuống đấ, banh chè con cá mè.
Thấy vậy, 3 gã đại hán còn lại sợ tới mức cả người run lên, tốc độ cũng chậm lại.
Một kích thành công, Diệp Phàm cũng không ngừng lại, bắn ra ngay tại chỗ, mang đao đuổi theo 3 tên đại hán kia, giống như là tử thân buông xuông, đao vung ra đều mang theo hơi thở tử vong.
1 đao.
2 đao.
3 đao.
Chém xong 3 đao, 3 đầu người liền rơi xuống đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Thấy một màn này, Diệp Phàm cũng không có một chút dao động này, mà làm mang theo cương đao nhuốm đầy máu đi vào đại sảnh.
- Mje nó, đám phế vật bọn mày ở đâu rồi? Trả lời đi.
Trong bộ đàm truyền ra tiếng gào thét của Kiều Bát Chỉ,
Diệp Phàm thấy thế liền cúi xuống nhặt bộ đàm lên:
- Bọn hắn chết hết rồi.
- Mày…Mày là ai?
- Kẻ lấy mạng mày.
Nói xong, Diệp Phàm bóp nát bộ đàm, đi vào đại sảnh.
/172
|