Đèn phòng mổ vẫn sáng rực màu đỏ chói mắt
Bên ngoài, đám vệ sĩ đã phong tỏa toàn bộ tầng lầu này, Chu Dung và Chu Mị được đặt trong tầm bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
Thành phố Ninh Hải xảy ra sự kiện đấu súng đương nhiên kinh động đến cảnh sát. Trưởng cục công an Trương Quốc Minh như kiến bò chảo nóng. Dạo này làm sao vậy? Hết vụ án lớn này đến vụ án lớn khác thi nhau xảy ra, tất cả đều dính líu đến tập đoàn Đằng Long. Cứ thế này về sau phải sống ra sao đây?
Tâm tình Chu Dung rất tồi tệ. Bà lệnh cho vệ sĩ ngăn hết đám cảnh sát điều tra ở dưới lầu. Lòng bà lúc này chỉ có Diệp Hoan, sao còn tâm trí cho mấy việc vặt vãnh kia. Sự việc cũng đã xảy ra rồi, ghi chép nhiều thêm nữa thì có tác dụng gì? Có thể làm cho đùi con bà lành lại sao?
Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn mặc trang phục rằn ri, vai không đeo quân hàm, chậm rãi bước đến trước mặt đám vệ sĩ. Từ trong túi áo ngực lấy ra một tấm thẻ ngành, vệ sĩ chần chờ một chút rồi chạy đến xin chỉ thị. Chu Dung suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông lấy lại thẻ ngành, đi đến trước mặt Chu Dung, điềm tĩnh nhìn thằng bà rồi Ba~~ một tiếng, đưa tay lên trán, thực hiện nghi thức chào theo kiểu quân đội “La Nghị, cấp bậc thượng úy, đại đội trưởng bộ đội đặc chủng thuộc cánh quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Hoa, nhận mật lệnh của ngài Thẩm Trung thực hiện nhiệm vụ bảo vệ ngài Diệp Hoan. Mời phu nhân ra chỉ thị!”
Chu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi “Thẩm Trung? Là chú năm đã ra lệnh sao?”
“Báo cáo phu nhân, đúng là vậy”
“Vừa rồi ở trong ngõ, người đơn đấu với sát thủ là anh sao?”
Khuôn mặt La Nghị hiện lên vẻ xấu hổ “Đúng vậy, sát thủ rất am hiểu địa hình nơi đây. Tôi vốn định bắt sống hắn nhưng lại để cho hạy chạy thoát. Thực xin lỗi phu nhân!”
Chu Dung lộ ra vẻ cảm kích “Không hổ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thủ rất xuất sắc. Tình huống lúc đó tôi đều nhìn thấy rõ ràng, anh đã làm rất tốt. Nếu như không có anh kịp thời ngăn cản thì sát thủ chắc chắn sẽ nổ súng, tính mạng Diệp Hoan ắt gặp nguy hiểm. Rất cảm ơn anh, thượng úy La”
La Nghị nghiêm người “Đó là sứ mạng của tôi, phu nhân không cần cám ơn”
Chu Dung quay đầu nói với Chu Mị vẫn đang ngồi cạnh “Hãy tặng thượng úy La một tấm chi phiếu 200 vạn để tỏ lòng cảm tạ”
“Thực xin lỗi phu nhân. Tôi chỉ đang chấp hành nhiệm vụ được giao. Tôi là quân nhân, không thể tùy tiện nhận ban thưởng ngoài. Mong phu nhân thông cảm”
Chu Dung cười nhẹ “Là tôi sơ sót, thật xin lỗi! Diệp Hoan đang được phẫu thuật ở bên trong. Thời gian tới nhờ anh tiếp tục bảo vệ nó. Sát thủ đã chạy thoát nhưng rất có thể sẽ quay lại ám sát Diệp Hoan. Tình huống hiện giờ rất nguy hiểm, mong thượng úy La không nên chủ quan”
“Vâng, phu nhân!..Phu nhân, vừa rồi tôi cùng sát thủ so đấu, có vẻ hắn không phải người bản quốc. Từ động tác đón đỡ xem ra hắn hẳn là lính đánh thuê Việt Nam
Lông mày Chu Dung nhíu lại, lẩm bẩm nói “Lính đánh thuê Việt Nam…”
Bà cười lạnh một cái, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Đốc Lễ, ngữ khí lập tức trở nên lạnh băng, cáu kỉnh…
Nửa tiếng sau, Thẩm gia ở Bắc Kinh
Thẩm Đốc Lễ đặt điện thoại xuống bàn, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, cười khổ
Mắng nhiếc hắn suốt nửa giờ đồng hồ, tính tình Dung nhi vẫn hệt như trước. Đất nước này người dám mắng hắn đã miệng như vậy cũng chỉ có mình nàng.
Tin tức Diệp Hoan bị thương làm tim Thẩm Đốc Lễ đau nhói, làm cha làm mẹ có ai không đau xót con mình.
....Đến lúc phải đi Ninh Hải một chuyến rồi, nhìn xem thằng con trai hai mươi năm không gặp lớn lên thế nào.
Việc lính đánh thuê Việt Nam hai lần ám sát đã khiến Thẩm Đốc Lễ nhận ra rằng thân phận của Diệp Hoan đã bại lội. Thế cân bằng ở Thẩm gia sắp bị phá vỡ khiến nhiều kẻ đứng ngồi không yên, bởi vậy mới đưa tới họa sát thân cho Diệp Hoan.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà bao năm qua Thẩm Đốc Lễ không dám nhận lại Diệp Hoan. Nếu như đã bại lộ thì hắn sẽ công khai cho tất cả cùng biết.
Thẩm Đốc Lễ khẽ nhếch môi, trong mắt tỏa ra hàn ý. Lần đi Ninh Hải này, trước hết hắn muốn cho những kẻ khác một lời cảnh cáo, sau là công bố thân phận của Diệp Hoan.
Sau khi có danh phận, Diệp Hoan mới có thể an toàn hơn. Bọn họ có thể tùy tiện giết một Diệp Hoan lang thang đường phố, nhưng sẽ phải cố kỵ ra tay với thái tử Diệp Hoan cao quý của Thẩm gia.
Không biết đợi bao lâu, đèn phòng phẫu thật vụt tắt. Diệp Hoan nằm yên lặng trên giường bệnh được các y tá đẩy ra. Chu Dung và Chu Mị vội vàng nhào tới, khẩn trương hỏi han “Bác sĩ, thằng bé không sao chứ?”
Vị trưởng khoa chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thái độ vô cùng khách khí. Hơn nửa đêm, viện trưởng đột ngột gọi tới đánh thức, yêu cầu trưởng khoa Ngoại như hắn tự mình chủ trì phẫu thuật, cho thấy bệnh nhân này thân phận không tầm thường.
“Không còn việc gì nữa rồi. Viên đạn găm sâu vào đùi 2 cm, đầu đạn đã được lấy ra. May mắn viên đạn không cắt đứt tĩnh mạch, nếu không sẽ rất phiền toái cho việc vận động sau này. Bệnh nhân chỉ cần nằm điều trị khoảng một tháng là có thể khôi phục như thường”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Chu Dung nức nở nói
Diệp Hoan được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Chu Dung và Chu Mị cả đêm săn sóc hắn.
Cho đến khi trời sáng, Diệp Hoan mới ung dung tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết một lúc. Nửa ngày sau, hắn bỗng nhiên cả kinh, hai tay lần vào trong đũng quần sờ sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm, thở dài một hơi.
Nhị đệ vẫn còn, may quá!
Chu Mị ngồi chếch bên giường bệnh, biết Diệp Hoan vừa làm gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, tức giận lườm hắn một cái.
“Diệp Hoan, anh không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho tôi biết” Chu Mị ân cần hỏi han
Diệp Hoan lắc dầu “Ổn cả rồi, cô ở đây chăm sóc tôi suốt đêm sao? Cám ơn cô!”
Chu Mị hé miệng cười “Chăm sóc anh cả đêm, ngoài tôi ra còn một người khác nữa. Anh có phải cũng nên cảm ơn bà ấy không?”
Đang nói, cửa mở ra, Chu Dung bưng một hộp cơm bằng gỗ trạm trổ tinh xảo đi vào phòng bệnh, thấy Diệp Hoan đang nhìn nàng, liền mừng rỡ nói “Con cuối cùng đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn mẹ gọi bác sĩ tới không?”
Diệp Hoan lắc đầu, phức tạp nhìn Chu Dung…
Chu Dung mở hộp cơm ra, dịu dàng nói “Diệp Hoan, mẹ biết con thích ăn cay. Nhưng bây giờ con đang bị thương, bác sĩ dặn không thể ăn đồ cay nóng. Mẹ vừa rồi mượn phòng bếp bệnh viện tự tay nấu cho con một bát cháo gà. Nhiều năm rồi mẹ chưa xuống bếp, không biết mùi vị thế nào. Con ăn một chút nhé, có được không con?” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Chu Dung nhìn Diệp Hoan vừa yêu thương, lại mang vài phần cầu khẩn.
Diệp Hoan thầm than. Tha thứ hay không tha thứ? Vấn đề này vẫn luôn giày vò hắn. Đón nhận ánh mắt van nài của Chu Dung, lòng Diệp Hoan mềm nhũn, khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Dung cực kỳ vui mừng, cẩn thận bưng chén lên, dùng thìa bạc nhẹ nhàng quấy quấy rồi thổi thổi, múc một thìa cẩn thận đưa tới bên miệng Diệp Hoan.
Diệp Hoan há miệng nuốt miếng cháo, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Hai mươi năm rồi mới được ăn đồ mẹ ruột nấu cho. Mùi vị của mẹ, hóa ra lại thơm ngon như vậy.
Một loạt tiếng bước chân ầm ĩ vang lên bên ngoài phòng bệnh đã giải cứu nỗ lực duy trì khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hoan. Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam cùng nhau bước vào.
“Diệp Hoan, anh sao rồi? Sao lại vào bệnh viện?” Nam Kiều Mộc nước mắt nước mũi tèm lem, gấp gáp hỏi
Hầu Tử cùng Trương Tam cũng nôn nóng “Anh Hoan, gần đây anh gặp vận rủi gì vậy chứ, sao hết đồn cảnh sát lại đến bệnh viện thế này? Chẳng lẽ anh ra ngoài chơi bời với phụ nữ gặp đúng nàng nào đến tháng sao?”
Diệp Hoan phì cười “Tên chó hoang này, mày mới đến tháng ấy, thấy lão tử bị thương cũng không biết nói câu nào may mắn chút”
Hầu Tử ngó nghiêng liền nhìn thấy Chu Dung ngồi cạnh giường bệnh đang mỉm cười nhìn bọn họ, kinh ngạc nói “Vị này chính là…”
Trương Tam nghi ngờ nói “Chẳng lẽ thật là dì cả?” (Đây là một kiểu chơi chữ. Ở Trung Quốc, dì cả là tiếng lóng của “đến tháng”)
Hầu Tử đạp hắn một cái, cả giận nói “Câm miệng!”
Thấy Diệp Hoan sắc mặt thờ ơ, không có ý giải thích, Chu Dung thầm thở dài, thần sắc ảm đạm. Chu Mị rất biết ý, cười giải vây “Vị này chính là…người thân của Diệp Hoan”
Hầu Tử, Trương Tam giật mình ngoảnh lại, sau đó nhìn Diệp Hoan vừa hâm mộ vừa đố kị. Diệp Hoan lúng túng, mấp máy môi định nói lại thôi. Chu Dung mặt mày tươi tỉnh, không phủ nhận cũng coi như chấp nhận. Đây là một dấu hiệu tốt.
Ba người Nam Kiều Mộc sau một hồi hỏi han kỹ lưỡng về thương thế của Diệp Hoan, cuối cùng thở phào một cái, đem tim nhét lại vào trong ngực. Trương Tam vỗ vỗ vai Diệp Hoan an ủi “Anh Hoan, được đó nha! Lần này anh bị thương là do trúng đạn, thật oai phong!”
Diệp Hoan che mặt thở dài”Trương Tam, lúc rảnh rỗi thì đi theo học hỏi Hầu Tử với Nam Kiều Mộc một chút đi. Không biết an ủi người khác thì dứt khoát câm miệng đi, anh cũng không trách mày”
Hầu Tử cười hì hì “Anh Hoan, ba chúng em vừa nhận được tin của Chu tiểu thư liền vội vàng chạy đến. Mọi người đều tới thăm anh, anh nói xem anh có cảm động không?”
Diệp Hoan khóe miệng co quắp, thống khổ nói “..Cảm động..”
Bên ngoài, đám vệ sĩ đã phong tỏa toàn bộ tầng lầu này, Chu Dung và Chu Mị được đặt trong tầm bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
Thành phố Ninh Hải xảy ra sự kiện đấu súng đương nhiên kinh động đến cảnh sát. Trưởng cục công an Trương Quốc Minh như kiến bò chảo nóng. Dạo này làm sao vậy? Hết vụ án lớn này đến vụ án lớn khác thi nhau xảy ra, tất cả đều dính líu đến tập đoàn Đằng Long. Cứ thế này về sau phải sống ra sao đây?
Tâm tình Chu Dung rất tồi tệ. Bà lệnh cho vệ sĩ ngăn hết đám cảnh sát điều tra ở dưới lầu. Lòng bà lúc này chỉ có Diệp Hoan, sao còn tâm trí cho mấy việc vặt vãnh kia. Sự việc cũng đã xảy ra rồi, ghi chép nhiều thêm nữa thì có tác dụng gì? Có thể làm cho đùi con bà lành lại sao?
Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn mặc trang phục rằn ri, vai không đeo quân hàm, chậm rãi bước đến trước mặt đám vệ sĩ. Từ trong túi áo ngực lấy ra một tấm thẻ ngành, vệ sĩ chần chờ một chút rồi chạy đến xin chỉ thị. Chu Dung suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông lấy lại thẻ ngành, đi đến trước mặt Chu Dung, điềm tĩnh nhìn thằng bà rồi Ba~~ một tiếng, đưa tay lên trán, thực hiện nghi thức chào theo kiểu quân đội “La Nghị, cấp bậc thượng úy, đại đội trưởng bộ đội đặc chủng thuộc cánh quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Hoa, nhận mật lệnh của ngài Thẩm Trung thực hiện nhiệm vụ bảo vệ ngài Diệp Hoan. Mời phu nhân ra chỉ thị!”
Chu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi “Thẩm Trung? Là chú năm đã ra lệnh sao?”
“Báo cáo phu nhân, đúng là vậy”
“Vừa rồi ở trong ngõ, người đơn đấu với sát thủ là anh sao?”
Khuôn mặt La Nghị hiện lên vẻ xấu hổ “Đúng vậy, sát thủ rất am hiểu địa hình nơi đây. Tôi vốn định bắt sống hắn nhưng lại để cho hạy chạy thoát. Thực xin lỗi phu nhân!”
Chu Dung lộ ra vẻ cảm kích “Không hổ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thủ rất xuất sắc. Tình huống lúc đó tôi đều nhìn thấy rõ ràng, anh đã làm rất tốt. Nếu như không có anh kịp thời ngăn cản thì sát thủ chắc chắn sẽ nổ súng, tính mạng Diệp Hoan ắt gặp nguy hiểm. Rất cảm ơn anh, thượng úy La”
La Nghị nghiêm người “Đó là sứ mạng của tôi, phu nhân không cần cám ơn”
Chu Dung quay đầu nói với Chu Mị vẫn đang ngồi cạnh “Hãy tặng thượng úy La một tấm chi phiếu 200 vạn để tỏ lòng cảm tạ”
“Thực xin lỗi phu nhân. Tôi chỉ đang chấp hành nhiệm vụ được giao. Tôi là quân nhân, không thể tùy tiện nhận ban thưởng ngoài. Mong phu nhân thông cảm”
Chu Dung cười nhẹ “Là tôi sơ sót, thật xin lỗi! Diệp Hoan đang được phẫu thuật ở bên trong. Thời gian tới nhờ anh tiếp tục bảo vệ nó. Sát thủ đã chạy thoát nhưng rất có thể sẽ quay lại ám sát Diệp Hoan. Tình huống hiện giờ rất nguy hiểm, mong thượng úy La không nên chủ quan”
“Vâng, phu nhân!..Phu nhân, vừa rồi tôi cùng sát thủ so đấu, có vẻ hắn không phải người bản quốc. Từ động tác đón đỡ xem ra hắn hẳn là lính đánh thuê Việt Nam
Lông mày Chu Dung nhíu lại, lẩm bẩm nói “Lính đánh thuê Việt Nam…”
Bà cười lạnh một cái, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Đốc Lễ, ngữ khí lập tức trở nên lạnh băng, cáu kỉnh…
Nửa tiếng sau, Thẩm gia ở Bắc Kinh
Thẩm Đốc Lễ đặt điện thoại xuống bàn, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, cười khổ
Mắng nhiếc hắn suốt nửa giờ đồng hồ, tính tình Dung nhi vẫn hệt như trước. Đất nước này người dám mắng hắn đã miệng như vậy cũng chỉ có mình nàng.
Tin tức Diệp Hoan bị thương làm tim Thẩm Đốc Lễ đau nhói, làm cha làm mẹ có ai không đau xót con mình.
....Đến lúc phải đi Ninh Hải một chuyến rồi, nhìn xem thằng con trai hai mươi năm không gặp lớn lên thế nào.
Việc lính đánh thuê Việt Nam hai lần ám sát đã khiến Thẩm Đốc Lễ nhận ra rằng thân phận của Diệp Hoan đã bại lội. Thế cân bằng ở Thẩm gia sắp bị phá vỡ khiến nhiều kẻ đứng ngồi không yên, bởi vậy mới đưa tới họa sát thân cho Diệp Hoan.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà bao năm qua Thẩm Đốc Lễ không dám nhận lại Diệp Hoan. Nếu như đã bại lộ thì hắn sẽ công khai cho tất cả cùng biết.
Thẩm Đốc Lễ khẽ nhếch môi, trong mắt tỏa ra hàn ý. Lần đi Ninh Hải này, trước hết hắn muốn cho những kẻ khác một lời cảnh cáo, sau là công bố thân phận của Diệp Hoan.
Sau khi có danh phận, Diệp Hoan mới có thể an toàn hơn. Bọn họ có thể tùy tiện giết một Diệp Hoan lang thang đường phố, nhưng sẽ phải cố kỵ ra tay với thái tử Diệp Hoan cao quý của Thẩm gia.
Không biết đợi bao lâu, đèn phòng phẫu thật vụt tắt. Diệp Hoan nằm yên lặng trên giường bệnh được các y tá đẩy ra. Chu Dung và Chu Mị vội vàng nhào tới, khẩn trương hỏi han “Bác sĩ, thằng bé không sao chứ?”
Vị trưởng khoa chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thái độ vô cùng khách khí. Hơn nửa đêm, viện trưởng đột ngột gọi tới đánh thức, yêu cầu trưởng khoa Ngoại như hắn tự mình chủ trì phẫu thuật, cho thấy bệnh nhân này thân phận không tầm thường.
“Không còn việc gì nữa rồi. Viên đạn găm sâu vào đùi 2 cm, đầu đạn đã được lấy ra. May mắn viên đạn không cắt đứt tĩnh mạch, nếu không sẽ rất phiền toái cho việc vận động sau này. Bệnh nhân chỉ cần nằm điều trị khoảng một tháng là có thể khôi phục như thường”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Chu Dung nức nở nói
Diệp Hoan được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Chu Dung và Chu Mị cả đêm săn sóc hắn.
Cho đến khi trời sáng, Diệp Hoan mới ung dung tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết một lúc. Nửa ngày sau, hắn bỗng nhiên cả kinh, hai tay lần vào trong đũng quần sờ sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm, thở dài một hơi.
Nhị đệ vẫn còn, may quá!
Chu Mị ngồi chếch bên giường bệnh, biết Diệp Hoan vừa làm gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, tức giận lườm hắn một cái.
“Diệp Hoan, anh không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho tôi biết” Chu Mị ân cần hỏi han
Diệp Hoan lắc dầu “Ổn cả rồi, cô ở đây chăm sóc tôi suốt đêm sao? Cám ơn cô!”
Chu Mị hé miệng cười “Chăm sóc anh cả đêm, ngoài tôi ra còn một người khác nữa. Anh có phải cũng nên cảm ơn bà ấy không?”
Đang nói, cửa mở ra, Chu Dung bưng một hộp cơm bằng gỗ trạm trổ tinh xảo đi vào phòng bệnh, thấy Diệp Hoan đang nhìn nàng, liền mừng rỡ nói “Con cuối cùng đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn mẹ gọi bác sĩ tới không?”
Diệp Hoan lắc đầu, phức tạp nhìn Chu Dung…
Chu Dung mở hộp cơm ra, dịu dàng nói “Diệp Hoan, mẹ biết con thích ăn cay. Nhưng bây giờ con đang bị thương, bác sĩ dặn không thể ăn đồ cay nóng. Mẹ vừa rồi mượn phòng bếp bệnh viện tự tay nấu cho con một bát cháo gà. Nhiều năm rồi mẹ chưa xuống bếp, không biết mùi vị thế nào. Con ăn một chút nhé, có được không con?” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Chu Dung nhìn Diệp Hoan vừa yêu thương, lại mang vài phần cầu khẩn.
Diệp Hoan thầm than. Tha thứ hay không tha thứ? Vấn đề này vẫn luôn giày vò hắn. Đón nhận ánh mắt van nài của Chu Dung, lòng Diệp Hoan mềm nhũn, khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Dung cực kỳ vui mừng, cẩn thận bưng chén lên, dùng thìa bạc nhẹ nhàng quấy quấy rồi thổi thổi, múc một thìa cẩn thận đưa tới bên miệng Diệp Hoan.
Diệp Hoan há miệng nuốt miếng cháo, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Hai mươi năm rồi mới được ăn đồ mẹ ruột nấu cho. Mùi vị của mẹ, hóa ra lại thơm ngon như vậy.
Một loạt tiếng bước chân ầm ĩ vang lên bên ngoài phòng bệnh đã giải cứu nỗ lực duy trì khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hoan. Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam cùng nhau bước vào.
“Diệp Hoan, anh sao rồi? Sao lại vào bệnh viện?” Nam Kiều Mộc nước mắt nước mũi tèm lem, gấp gáp hỏi
Hầu Tử cùng Trương Tam cũng nôn nóng “Anh Hoan, gần đây anh gặp vận rủi gì vậy chứ, sao hết đồn cảnh sát lại đến bệnh viện thế này? Chẳng lẽ anh ra ngoài chơi bời với phụ nữ gặp đúng nàng nào đến tháng sao?”
Diệp Hoan phì cười “Tên chó hoang này, mày mới đến tháng ấy, thấy lão tử bị thương cũng không biết nói câu nào may mắn chút”
Hầu Tử ngó nghiêng liền nhìn thấy Chu Dung ngồi cạnh giường bệnh đang mỉm cười nhìn bọn họ, kinh ngạc nói “Vị này chính là…”
Trương Tam nghi ngờ nói “Chẳng lẽ thật là dì cả?” (Đây là một kiểu chơi chữ. Ở Trung Quốc, dì cả là tiếng lóng của “đến tháng”)
Hầu Tử đạp hắn một cái, cả giận nói “Câm miệng!”
Thấy Diệp Hoan sắc mặt thờ ơ, không có ý giải thích, Chu Dung thầm thở dài, thần sắc ảm đạm. Chu Mị rất biết ý, cười giải vây “Vị này chính là…người thân của Diệp Hoan”
Hầu Tử, Trương Tam giật mình ngoảnh lại, sau đó nhìn Diệp Hoan vừa hâm mộ vừa đố kị. Diệp Hoan lúng túng, mấp máy môi định nói lại thôi. Chu Dung mặt mày tươi tỉnh, không phủ nhận cũng coi như chấp nhận. Đây là một dấu hiệu tốt.
Ba người Nam Kiều Mộc sau một hồi hỏi han kỹ lưỡng về thương thế của Diệp Hoan, cuối cùng thở phào một cái, đem tim nhét lại vào trong ngực. Trương Tam vỗ vỗ vai Diệp Hoan an ủi “Anh Hoan, được đó nha! Lần này anh bị thương là do trúng đạn, thật oai phong!”
Diệp Hoan che mặt thở dài”Trương Tam, lúc rảnh rỗi thì đi theo học hỏi Hầu Tử với Nam Kiều Mộc một chút đi. Không biết an ủi người khác thì dứt khoát câm miệng đi, anh cũng không trách mày”
Hầu Tử cười hì hì “Anh Hoan, ba chúng em vừa nhận được tin của Chu tiểu thư liền vội vàng chạy đến. Mọi người đều tới thăm anh, anh nói xem anh có cảm động không?”
Diệp Hoan khóe miệng co quắp, thống khổ nói “..Cảm động..”
/294
|