Ba tên đàn ông tán gẫu cười đùa trên giường. Đầu bên kia phòng bệnh, mấy phụ nữ cũng chuyện trò rất vui vẻ.
Chu Dung và Chu Mị không ngừng đánh giá Nam Kiều Mộc, bốn con mắt tỉ mỉ nghiền ngẫm từ đỉnh đầu đến ngón chân không chừa một phân tấc nào. Nam Kiều Mộc da đầu run lên, đứng ngồi không yên. Cô biết người phụ nữ trung niên trước mặt này chắc hẳn là mẹ ruột của Diệp Hoan. Theo lẽ thường mà nói thì hôm nay chẳng khác nào con dâu ra mắt mẹ chồng.
Nàng dâu này hiện giờ đang rất xấu hổ cũng rất hối hận.
Sớm biết sẽ gặp tình huống này thì lúc ở nhà, Nam Kiều Mộc sẽ trang điểm cẩn thận, mặc bộ đồ đẹp nhất mới đi đến đây. Cô hiện giờ mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm, chân xỏ đôi dép bông phía trên thêu hình hai con thỏ trắng, tóc tai rối loạn. Sớm nay nhận được điện thoại của Chu Mị, cô hoảng hốt bật dậy, chạy một mạch đến đây.
Nam Kiều Mộc trong lòng thấp thỏm, sống mũi rịn mồ hôi, tay chân không biết để chỗ nào, chốc lại giơ tay vén tóc, chốc lại hạ tay vân vê góc áo.
Ba người phụ nữ không hẹn mà cùng im lặng. Không biết qua bao lâu, Chu Dung vui vẻ mở lời:
“Cháu là Nam Kiều Mộc, bạn thanh mai trúc mã của Diệp Hoan phải không? Nghe nói cháu từ nhỏ đã là nữ thần đồng của viện phúc lợi, có hai bằng thạc sĩ vật lý và y khoa, hiện giờ đang làm giảng viên ở đại học Ninh Hải. Cháu đang sống cùng Diệp Hoan ở khu nhà cũ nhỉ?”
Nam Kiều Mộc lại càng khẩn trương. Dường như Chu Dung biết hết mọi thứ về cô. Cô giống như một đứa bé trần trụi trước mặt bà ấy.
Chu Dung biết Nam Kiều Mộc bối rối, tiến lên lôi kéo tay cô. Bà rút chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương tinh xảo đang đeo trên cổ tay, thản nhiên đeo vào tay Nam Kiều Mộc.
Nam Kiều Mộc cả kinh. Cô tuy rằng cũng thuộc tầng lớp bình dân như Diệp Hoan nhưng cô biết giá trị chiếc vòng ngọc này tối thiểu cũng vài trăm vạn đồng. Lễ vật xa xỉ như thế này cô không nhận nổi. Hiện giờ cô và Diệp Hoan lại không danh không phận, càng không thể thu nhận.
Nam Kiều Mộc định từ chối, lại bị Chu Dung nắm tay không buông. Bà tươi cười với Nam Kiều Mộc, trong nụ cười lộ ra ý tứ không cho phép cự tuyệt “Cầm đi! Những năm qua cháu chăm sóc Diệp Hoan, hi sinh vì nó nhiều như vậy. Nó có thể không tim không phổi nhưng ta không thể coi như không biết. Đây là quà gặp mặt cho cháu, cho dù giá trị nhiều hay ít, hãy trân trọng tâm ý của ta”
Chu Dung không hổ là người lèo lái cả tập đoàn lớn. Lời này nói ra vừa thân mật mà không mất đi uy nghiêm của trưởng bối, lại như có như không đem Diệp Hoan thu về dưới tay.
Nam Kiều Mộc rất nhanh đã bị thu phục. Cô vừa cảm động vừa chua xót, vành mắt lóng lánh ánh lệ.
Chu Dung chỉ chỉ Chu Mị, cười nói “Vòng tay này vốn có một đôi đấy. Chiếc còn lại là tặng cho Chu Mị. Từ giờ hai đứa mỗi người giữ một chiếc. Diệp Hoan là đàn ông. Đàn ông lúc thì rất sâu sắc nhưng đôi khi rất không hiểu chuyện. Từ thằng bé tám tuổi đến ông già tám mươi đều không ngoại lệ. Cho nên, hai đứa sau này hãy giúp ta chăm sóc nó, khi nó không hiểu chuyện thì giúp ta khuyên bảo nó nhé, được không nào?”
Lời này nói ra lại càng phải nghiền ngẫm rồi.
Chu Mị và Nam Kiều Mộc đều hiểu được ý nghĩa của đôi vòng tay. Hai cô gái bên ngoài cười ưu nhã nhưng sâu trong mắt lại ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Chu Dung như không nhận ra điều đó, liếc Nam Kiều Mộc, thân mật trách yêu cô “Nhìn cháu này! Cháu nhất định là lo lắng cho Diệp Hoan quá nên vội vàng hấp tấp chạy đến đây, chẳng kịp sửa sang gì phải không? Kiều Mộc, phụ nữ chúng ta không nên quá chú tâm đến đàn ông. Lũ đàn ông đều là kẻ vô tâm, quá quan tâm đến họ sẽ khiến họ không biết quý trọng chúng ta. Phụ nữ phải khiến cho đám đàn ông vì chúng ta mà lo đứng lo ngồi, đấy mới là bản lĩnh của phụ nữ… Đi nào, ta đưa cháu ra ngoài mua vài bộ quần áo. Không được từ chối! Cháu cứ coi như cùng ta ra ngoài dạo chơi”
Chu Dung quay sang Chu Mị, vẫn bộ dáng tươi cười như cũ “Tiểu Mị, ta cũng lâu rồi chưa mua quần áo cho con. Ba người chúng ta cùng đi dạo phố đi. Để cánh đàn ông ở đây chuyện trò”
Ba người phụ nữ cứ như vậy ríu rít kéo nhau đi. Nam Kiều Mộc đã hoàn toàn bị thu phục, cung kính đỡ một tay Chu Dung. Chu Mị thì quàng tay bên kia. Mà Chu Dung thì nghiễm nhiên coi mình là thái hậu, mặc người dưới cung kính rước đi
Đoạt quyền, phân hóa, lôi kéo, thu phục. Các phương pháp này đều được nhà mưu lược đại tài Chu Dung phát huy vô cùng tinh tế, nhuần nhuyễn.
Ba gã đàn ông ngồi trên giường bệnh đã sớm ngưng cười đùa, trợn mắt há mồm xem đám phụ nữ đưa đưa đẩy đẩy …
Hầu Tử gian nan nuốt nước miếng, cảm khái nói “Anh Hoan, em nói thật anh đừng mắng, mẹ ruột này của anh…thật đúng là yêu nghiệt!”
Trương Tam ra sức gật đầu ủng hộ. Diệp Hoan cũng gật gù vài cái, ngẫm lại cảm thấy không đúng liền trừng mắt nhìn Hầu Tử “Có mày yêu nghiệt ấy. Cả nhà mày đều yêu nghiệt”
Huyên náo một hồi, ba người quay mặt nhìn nhau. Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, cuộc sống của Diệp hoan bị đảo lộn hoàn toàn, Hầu Tử và Trương tam cũng không tránh khỏi liên lụy. Cuộc sống của cả bọn từ nay về sau sẽ không còn như xưa được nữa.
Diệp hoan ủ rũ đem những chuyện đã xảy ra kể lại một lần. Bọn Hầu Tử trợn mắt há mồm, không tin nổi tai mình
“Mẹ ruột anh thật sự là chủ tịch Chu của tập đoàn Đằng Long á? ĐCM! Lão tử vẫn nghĩ loại tình huống này chỉ có trong phim thần tượng Hong Kong thôi chứ, không ngờ lại xảy ra với người nhà mình. Anh Hoan, sau này anh có thể mua bánh quẩy rồi ăn một cái, ném một cái rồi…” Trương Tam hâm mộ nói.
Diệp Hoan mắt lạnh liếc hắn “Mày cảm thấy anh nên nhận người mẹ giàu có này, sau đó vui vui vẻ vẻ làm một tên quý tử tiêu tiền như nước à?”
Trương Tam nhún vai “Sự tình đã đến nước này, anh còn có thể làm gì? Mắng bà ấy, đánh bà ấy…anh ra tay nổi không? Lại càng không thể chối bỏ bà ấy. Anh là con trai nhà giàu. Đây là sự thật. Sau này cuộc sống của anh cũng không quay lại như trước kia được nữa”
Diệp Hoan gằn giọng “Hai mươi năm trước bọn họ nói vứt liền vứt, hai mươi năm sau họ nói nhặt liền nhặt. Họ xem anh mày là cái gì? Họ có thèm bận tâm đến cảm giác của tao không?”
Hầu Tử nãy giờ vẫn im lặng suy tư, chợt lên tiếng “Có một vấn đề rất quan trọng anh còn chưa nói. Hai mươi năm trước họ vì sao lại vứt bỏ anh? Biết đâu họ có nỗi khổ tâm gì đó chăng?’
Diệp Hoan ngây ngẩn rồi lập tức khùng lên “Tao mặc xác họ có uẩn tình gì! Dù sao tao cũng không phải đồ chơi của họ, cần thì tìm, chán lại vứt”
Hầu Tử đi guốc trong bụng Diệp Hoan.
“Anh quên hỏi chứ gì?”
Diệp Hoan cả giận “ĐM, đùi trúng đạn còn có tâm tư đi hỏi chuyện hai mươi năm trước sao?”
“Vậy giờ anh định làm thế nào?” Hầu Tử nhàn nhã ngoáy tai.
“Không nhận! Kiên quyết không nhận!”
Oán giận tích tụ suốt ngần ấy năm đâu thể lập tức tiêu trừ. Diệp Hoan vẫn cảm thấy không cách nào tha thứ cho Chu Dung. Hắn hổn hển một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi “Phản đồ Nam Kiều Mộc kia! Một chiếc vòng tay đã mua chuộc được cô ta. Đáng xấu hổ!”
Diệp Hoan nổi giận đùng đùng, ác liệt nhìn Hầu Tử, Trương Tam “Tụi mày không được học cô ta! Nghe chưa! Nếu không đừng trách tao không coi tụi mày là anh em!”
Hai người gật như mổ thóc.
“Anh đã không muốn nhận bà ấy, em sẽ trả lại mấy tấm chi phiếu hôm trước bà ấy tặng em” Trương Tam vỗ ngực, nghĩa khí nói.
Diệp Hoan hài lòng gật đầu.
Hầu Tử thở dài nói “Anh đã không muốn nhận thì chắc chắn sẽ không dùng tiền của bà ấy. Hiện tại có một vấn đề, anh có muốn biết không?”
“Vấn đề gì?”
“Anh bây giờ an nhàn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá riêng hầu hạ cả ngày. Lúc xuất viện, anh định chi trả khoản tiền thuốc men này thế nào? Em đoán không có một, hai chục vạn thì anh đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện”
Diệp Hoan câm nín. Ba người nhìn nhau rồi thở dài một hơi. Tên lưu manh vất vả lắm mới biểu hiện ra một chút tiết khí, lại bị một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán. Kết quả là anh hùng ngã ngựa, hảo hán vùi thây.
Trương Tam nghĩ ngợi rồi hung ác nói “Anh Hoan, nếu không thì chúng ta nghĩ biện pháp bắt cóc tống tiền mẹ ruột anh đi. Bắt bà ấy giao ra ít tiền. Tiền đó coi như chúng ta lao động kiếm ra. Anh lấy tiền đó đi thanh toán viện phí”
Hầu Tử chậm rãi cho ý kiến “Phương pháp giải quyết không tệ, rất sáng tạo. Nhưng mà quá con mẹ nó cầm thú rồi. Heo chó không bằng, có hơi thiếu đạo đức …”
Diệp Hoan không nói hai lời, giơ tay đập Trương Tam một trận. Ngẫm lại cảm thấy chưa hết giận, lại hung hăng cho Hầu Tử mấy đấm.
…
Cả bọn đánh đấm, cười đùa một hồi. Hầu Tử, Trương Tam muốn về nhà. Hai người vừa mở cửa, đã thấy Diệp Hoan cầm một chiếc khăn tay không biết móc đâu ra, bắt chước động tác của kỹ nữ thanh lâu trong phim, vẻ mặt thẹn thùng, uốn éo vẫy vẫy chiếc khăn.
“Hai vị đại gia đi nhé! Lần sau lại đến chơi nha…”
Trương Tam rất phối hợp, nháy mắt với Diệp Hoan một cái, giọng điệu dâm đãng “Tiểu Lãng hàng họ ngon lắm. Lần sau ta lại tới tìm nàng”
Em gái y tá Sở Tuyết tay bưng khay dụng cụ vừa hay bước tới cửa, nghe thấy một màn này liền nổi hết gai ốc
Bịch!
Kim tiêm, thuốc nước rơi vỡ tan tành.
Chu Dung và Chu Mị không ngừng đánh giá Nam Kiều Mộc, bốn con mắt tỉ mỉ nghiền ngẫm từ đỉnh đầu đến ngón chân không chừa một phân tấc nào. Nam Kiều Mộc da đầu run lên, đứng ngồi không yên. Cô biết người phụ nữ trung niên trước mặt này chắc hẳn là mẹ ruột của Diệp Hoan. Theo lẽ thường mà nói thì hôm nay chẳng khác nào con dâu ra mắt mẹ chồng.
Nàng dâu này hiện giờ đang rất xấu hổ cũng rất hối hận.
Sớm biết sẽ gặp tình huống này thì lúc ở nhà, Nam Kiều Mộc sẽ trang điểm cẩn thận, mặc bộ đồ đẹp nhất mới đi đến đây. Cô hiện giờ mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm, chân xỏ đôi dép bông phía trên thêu hình hai con thỏ trắng, tóc tai rối loạn. Sớm nay nhận được điện thoại của Chu Mị, cô hoảng hốt bật dậy, chạy một mạch đến đây.
Nam Kiều Mộc trong lòng thấp thỏm, sống mũi rịn mồ hôi, tay chân không biết để chỗ nào, chốc lại giơ tay vén tóc, chốc lại hạ tay vân vê góc áo.
Ba người phụ nữ không hẹn mà cùng im lặng. Không biết qua bao lâu, Chu Dung vui vẻ mở lời:
“Cháu là Nam Kiều Mộc, bạn thanh mai trúc mã của Diệp Hoan phải không? Nghe nói cháu từ nhỏ đã là nữ thần đồng của viện phúc lợi, có hai bằng thạc sĩ vật lý và y khoa, hiện giờ đang làm giảng viên ở đại học Ninh Hải. Cháu đang sống cùng Diệp Hoan ở khu nhà cũ nhỉ?”
Nam Kiều Mộc lại càng khẩn trương. Dường như Chu Dung biết hết mọi thứ về cô. Cô giống như một đứa bé trần trụi trước mặt bà ấy.
Chu Dung biết Nam Kiều Mộc bối rối, tiến lên lôi kéo tay cô. Bà rút chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương tinh xảo đang đeo trên cổ tay, thản nhiên đeo vào tay Nam Kiều Mộc.
Nam Kiều Mộc cả kinh. Cô tuy rằng cũng thuộc tầng lớp bình dân như Diệp Hoan nhưng cô biết giá trị chiếc vòng ngọc này tối thiểu cũng vài trăm vạn đồng. Lễ vật xa xỉ như thế này cô không nhận nổi. Hiện giờ cô và Diệp Hoan lại không danh không phận, càng không thể thu nhận.
Nam Kiều Mộc định từ chối, lại bị Chu Dung nắm tay không buông. Bà tươi cười với Nam Kiều Mộc, trong nụ cười lộ ra ý tứ không cho phép cự tuyệt “Cầm đi! Những năm qua cháu chăm sóc Diệp Hoan, hi sinh vì nó nhiều như vậy. Nó có thể không tim không phổi nhưng ta không thể coi như không biết. Đây là quà gặp mặt cho cháu, cho dù giá trị nhiều hay ít, hãy trân trọng tâm ý của ta”
Chu Dung không hổ là người lèo lái cả tập đoàn lớn. Lời này nói ra vừa thân mật mà không mất đi uy nghiêm của trưởng bối, lại như có như không đem Diệp Hoan thu về dưới tay.
Nam Kiều Mộc rất nhanh đã bị thu phục. Cô vừa cảm động vừa chua xót, vành mắt lóng lánh ánh lệ.
Chu Dung chỉ chỉ Chu Mị, cười nói “Vòng tay này vốn có một đôi đấy. Chiếc còn lại là tặng cho Chu Mị. Từ giờ hai đứa mỗi người giữ một chiếc. Diệp Hoan là đàn ông. Đàn ông lúc thì rất sâu sắc nhưng đôi khi rất không hiểu chuyện. Từ thằng bé tám tuổi đến ông già tám mươi đều không ngoại lệ. Cho nên, hai đứa sau này hãy giúp ta chăm sóc nó, khi nó không hiểu chuyện thì giúp ta khuyên bảo nó nhé, được không nào?”
Lời này nói ra lại càng phải nghiền ngẫm rồi.
Chu Mị và Nam Kiều Mộc đều hiểu được ý nghĩa của đôi vòng tay. Hai cô gái bên ngoài cười ưu nhã nhưng sâu trong mắt lại ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Chu Dung như không nhận ra điều đó, liếc Nam Kiều Mộc, thân mật trách yêu cô “Nhìn cháu này! Cháu nhất định là lo lắng cho Diệp Hoan quá nên vội vàng hấp tấp chạy đến đây, chẳng kịp sửa sang gì phải không? Kiều Mộc, phụ nữ chúng ta không nên quá chú tâm đến đàn ông. Lũ đàn ông đều là kẻ vô tâm, quá quan tâm đến họ sẽ khiến họ không biết quý trọng chúng ta. Phụ nữ phải khiến cho đám đàn ông vì chúng ta mà lo đứng lo ngồi, đấy mới là bản lĩnh của phụ nữ… Đi nào, ta đưa cháu ra ngoài mua vài bộ quần áo. Không được từ chối! Cháu cứ coi như cùng ta ra ngoài dạo chơi”
Chu Dung quay sang Chu Mị, vẫn bộ dáng tươi cười như cũ “Tiểu Mị, ta cũng lâu rồi chưa mua quần áo cho con. Ba người chúng ta cùng đi dạo phố đi. Để cánh đàn ông ở đây chuyện trò”
Ba người phụ nữ cứ như vậy ríu rít kéo nhau đi. Nam Kiều Mộc đã hoàn toàn bị thu phục, cung kính đỡ một tay Chu Dung. Chu Mị thì quàng tay bên kia. Mà Chu Dung thì nghiễm nhiên coi mình là thái hậu, mặc người dưới cung kính rước đi
Đoạt quyền, phân hóa, lôi kéo, thu phục. Các phương pháp này đều được nhà mưu lược đại tài Chu Dung phát huy vô cùng tinh tế, nhuần nhuyễn.
Ba gã đàn ông ngồi trên giường bệnh đã sớm ngưng cười đùa, trợn mắt há mồm xem đám phụ nữ đưa đưa đẩy đẩy …
Hầu Tử gian nan nuốt nước miếng, cảm khái nói “Anh Hoan, em nói thật anh đừng mắng, mẹ ruột này của anh…thật đúng là yêu nghiệt!”
Trương Tam ra sức gật đầu ủng hộ. Diệp Hoan cũng gật gù vài cái, ngẫm lại cảm thấy không đúng liền trừng mắt nhìn Hầu Tử “Có mày yêu nghiệt ấy. Cả nhà mày đều yêu nghiệt”
Huyên náo một hồi, ba người quay mặt nhìn nhau. Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, cuộc sống của Diệp hoan bị đảo lộn hoàn toàn, Hầu Tử và Trương tam cũng không tránh khỏi liên lụy. Cuộc sống của cả bọn từ nay về sau sẽ không còn như xưa được nữa.
Diệp hoan ủ rũ đem những chuyện đã xảy ra kể lại một lần. Bọn Hầu Tử trợn mắt há mồm, không tin nổi tai mình
“Mẹ ruột anh thật sự là chủ tịch Chu của tập đoàn Đằng Long á? ĐCM! Lão tử vẫn nghĩ loại tình huống này chỉ có trong phim thần tượng Hong Kong thôi chứ, không ngờ lại xảy ra với người nhà mình. Anh Hoan, sau này anh có thể mua bánh quẩy rồi ăn một cái, ném một cái rồi…” Trương Tam hâm mộ nói.
Diệp Hoan mắt lạnh liếc hắn “Mày cảm thấy anh nên nhận người mẹ giàu có này, sau đó vui vui vẻ vẻ làm một tên quý tử tiêu tiền như nước à?”
Trương Tam nhún vai “Sự tình đã đến nước này, anh còn có thể làm gì? Mắng bà ấy, đánh bà ấy…anh ra tay nổi không? Lại càng không thể chối bỏ bà ấy. Anh là con trai nhà giàu. Đây là sự thật. Sau này cuộc sống của anh cũng không quay lại như trước kia được nữa”
Diệp Hoan gằn giọng “Hai mươi năm trước bọn họ nói vứt liền vứt, hai mươi năm sau họ nói nhặt liền nhặt. Họ xem anh mày là cái gì? Họ có thèm bận tâm đến cảm giác của tao không?”
Hầu Tử nãy giờ vẫn im lặng suy tư, chợt lên tiếng “Có một vấn đề rất quan trọng anh còn chưa nói. Hai mươi năm trước họ vì sao lại vứt bỏ anh? Biết đâu họ có nỗi khổ tâm gì đó chăng?’
Diệp Hoan ngây ngẩn rồi lập tức khùng lên “Tao mặc xác họ có uẩn tình gì! Dù sao tao cũng không phải đồ chơi của họ, cần thì tìm, chán lại vứt”
Hầu Tử đi guốc trong bụng Diệp Hoan.
“Anh quên hỏi chứ gì?”
Diệp Hoan cả giận “ĐM, đùi trúng đạn còn có tâm tư đi hỏi chuyện hai mươi năm trước sao?”
“Vậy giờ anh định làm thế nào?” Hầu Tử nhàn nhã ngoáy tai.
“Không nhận! Kiên quyết không nhận!”
Oán giận tích tụ suốt ngần ấy năm đâu thể lập tức tiêu trừ. Diệp Hoan vẫn cảm thấy không cách nào tha thứ cho Chu Dung. Hắn hổn hển một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi “Phản đồ Nam Kiều Mộc kia! Một chiếc vòng tay đã mua chuộc được cô ta. Đáng xấu hổ!”
Diệp Hoan nổi giận đùng đùng, ác liệt nhìn Hầu Tử, Trương Tam “Tụi mày không được học cô ta! Nghe chưa! Nếu không đừng trách tao không coi tụi mày là anh em!”
Hai người gật như mổ thóc.
“Anh đã không muốn nhận bà ấy, em sẽ trả lại mấy tấm chi phiếu hôm trước bà ấy tặng em” Trương Tam vỗ ngực, nghĩa khí nói.
Diệp Hoan hài lòng gật đầu.
Hầu Tử thở dài nói “Anh đã không muốn nhận thì chắc chắn sẽ không dùng tiền của bà ấy. Hiện tại có một vấn đề, anh có muốn biết không?”
“Vấn đề gì?”
“Anh bây giờ an nhàn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá riêng hầu hạ cả ngày. Lúc xuất viện, anh định chi trả khoản tiền thuốc men này thế nào? Em đoán không có một, hai chục vạn thì anh đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện”
Diệp Hoan câm nín. Ba người nhìn nhau rồi thở dài một hơi. Tên lưu manh vất vả lắm mới biểu hiện ra một chút tiết khí, lại bị một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán. Kết quả là anh hùng ngã ngựa, hảo hán vùi thây.
Trương Tam nghĩ ngợi rồi hung ác nói “Anh Hoan, nếu không thì chúng ta nghĩ biện pháp bắt cóc tống tiền mẹ ruột anh đi. Bắt bà ấy giao ra ít tiền. Tiền đó coi như chúng ta lao động kiếm ra. Anh lấy tiền đó đi thanh toán viện phí”
Hầu Tử chậm rãi cho ý kiến “Phương pháp giải quyết không tệ, rất sáng tạo. Nhưng mà quá con mẹ nó cầm thú rồi. Heo chó không bằng, có hơi thiếu đạo đức …”
Diệp Hoan không nói hai lời, giơ tay đập Trương Tam một trận. Ngẫm lại cảm thấy chưa hết giận, lại hung hăng cho Hầu Tử mấy đấm.
…
Cả bọn đánh đấm, cười đùa một hồi. Hầu Tử, Trương Tam muốn về nhà. Hai người vừa mở cửa, đã thấy Diệp Hoan cầm một chiếc khăn tay không biết móc đâu ra, bắt chước động tác của kỹ nữ thanh lâu trong phim, vẻ mặt thẹn thùng, uốn éo vẫy vẫy chiếc khăn.
“Hai vị đại gia đi nhé! Lần sau lại đến chơi nha…”
Trương Tam rất phối hợp, nháy mắt với Diệp Hoan một cái, giọng điệu dâm đãng “Tiểu Lãng hàng họ ngon lắm. Lần sau ta lại tới tìm nàng”
Em gái y tá Sở Tuyết tay bưng khay dụng cụ vừa hay bước tới cửa, nghe thấy một màn này liền nổi hết gai ốc
Bịch!
Kim tiêm, thuốc nước rơi vỡ tan tành.
/294
|