Tập đoàn đầu tư Kamer sẽ mời tham gia hội nghị trong vòng hai ngày, cho nên đại biểu các thành phố cùng những đại biểu xí nghiệp quốc doanh đều không có rời đi ngay, chủ yếu bọn hắn đều nghỉ ngơi trong khách sạn Đông Phương Tân Giang.
Sở dĩ không rời đi, nguyên nhân vì tính theo tình huống trước mắt, Roman người phụ trách ở khu vực Châu Á của tập đoàn Kamer còn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng, là muốn hợp tác cùng xí nghiệp nào. Đồng dạng cũng chưa bày tỏ thái độ, sẽ đem điểm đầu tư đặt vào trong thành phố nào.
Ở dưới tình huống như thế, các ông lớn khắp nơi, đều dở chiêu thuật ra, cố gắng cùng Roman giáp mặt thương đàm, dĩ cầu có thể giành được cơ hội cao hơn. Dù sao, nếu như giành được cơ hội hợp tác lần này, đối với các ông lớn mà nói, đều sẽ là một phần chiến tíchkhông nhỏ.
Nhưng...khiến cho các ông lớn khắp nơi đều cực kỳ buồn chán chính là, Roman chậm rãi không có bày tỏ thái độ, cũng không muốn gặp bất cứ người nào. Hành động quỷ dị này của Roman, làm cho các ông lớn khắp nơi đều vô cùng nghi hoặc, bọn hắn không hiêu Roman là đang muốn làm gì.
Trần Phi cũng thế!
Hai ngày này, hắn thông qua các con đường, thậm chí buông tha thân phận cố gắng đích thân tìm cách gặp Roman hiệp đàm, nhưng bên phía Roman vẫn luôn luôn chưa có hồi âm! Đây đối với Trần Phi mà nói, cũng là một cái đả kích không nhó. Dù sao, thời gian trước kia, chỉ cần hắn bày ra thân phận, thì công việc sẽ phi thường thuận buồm xuôi gió.
Đả kích tuy rằng không nhỏ, nhưng Trần Phi cũng rõ ràng, Roman không giống với đám thương nhân trong nước, hoàn toàn có thể không thèm nhìn sắc mặt của mình. Dù sao tập đoàn đầu tư Wamer đối với sự phát triển kinh tế trong nước mà nói, đó chính là hảo sự! Không chỉ riêng các quan lớn khắp nơi, bộ thương vụ* cùng với một số những quan lớn nắm giữ trọng quyền cao hơn nữa. đều muốn nghĩ biện pháp làm cho tập đoàn Wamer sẽ phóngtay đầu tư.
Dưới tình huống này, nói tập đoàn đầu tư Wamer trở thành bánh ngọt, cũng tuyệt đối là không hề khoa trương.
Trừ bao nhiêu đó ra, chuyện tình Trần Phi cùng Trương Thiên Thiên tối hôm qua, mơ hồ còn bị người khác nghe thấy, âm thầm loan truyền ra bên ngoài. Chuyện này trực tiếp làm cho, hai ngày nay cả trong khách sạn, trừ bỏ thào luận về tập đoàn đầu tư Wamer ra, thì chính là bàn tán về chuyện tình của Trần Phi cùng Trương Thiên Thiên.
Điều này khiến cho tâm tình của Trần Phi vô cùng khó chịu...Nhung so sánh với ngày đó nhìn thấy Trần Phàm mà nói, hiện giờ Trần Phi đã muốn phát tiết oán khí tích tụ trong lòng mười mấy năm, nên vẫn hắn có thể khống chế tốt tâm tình của mình, sẽ không xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.
Buổi trưa, khi Trần Phi chuẩn bị đi dùng cơm, thì Chu thư ký tới phòng của hắn...
Sau khi chuyện tình giữa Trần Phi cùng Trương Thiên Thiên phát sinh xong, Chu thư ký vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ Trần Phi sẽ đem mình vứt bỏ. Vì thế, theo tối hôm qua đến bây giờ, hắn ra sức đi hoàn thành nhiệm vụ Trần Phi an bài không nói, thời gian trông thấy Trần Phi, so với ngày trước càng thêm cung kính tinh tế hơn bình thường.
- Tôi có chuyện này muốn an bài, anh làm được không?
Nhìn bộ dáng lo lắng đề phòng của Chu thư ký, Trần Phi hiển nhiên là biết nỗi lo trong lòng Chu thư ký là cái gì. Trên thực tế, bản thân hắn cũng đã từng nghĩ qua chuyện tình thay đối thư ký khác, chẳng qua thời điểm chưa tới mà thôi.
Vừa nghe Trần Phi hỏi như vậy, Chu thư ký vội vàng đáp:
- Trần bí thư, Roman tiên sinh đáp ứng sẽ gặp ngài nói chuyện!
- Đáp ứng rồi ư?
Trần Phi trong lòng không khỏi hân hoan.
Chu thư ký vội vàng gật đầu:
- Dạ, Trần bí thư, tôi đem chuyện tình của ngài kể cho phụ tá của Roman, sau đó nhắn dùm cho Roman tiên sinh. Roman tiên sinh đáp ứng sẽ gặp ngài nói chuyện.
- Khi nào thì...?
Nghe Chu thư ký nói, tâm tình lo âu trong suốt hai ngày qua của Trần Phi đã mau chóng tiêu thất. Đối với Trần Phi mà nói. Bởi vì nguyên nhân Trần gia, nên hắn mới phải đứng ra đi tới Đông Hải nhậm chức phó thị trưởng này, về phầncó thể giành giật được cái ghế thường ủy hay không, thì ngay cả bản thân hắn vẫn còn chưa biết.
Nếu như hắn có thể khiến cho tập đoàn Wamer đầu tư mạnh tay vào nhiều thành phố trong Tô Châu, thì phần công đức này đủ để cho hắn tranh giành lấy cái ghế thường ủy, phó thị trưởng và phó thị trưởng kiêm ủy viên thường ủy, hai cái danh hào này là hoàn toàn khác biệt nhau.
- Phụ tá của Roman nói là buổi tối.
Chu thư ký cẩn thận hồi đáp.
Trần Phi nhíu mày, như có suy nghĩ khác nói:
- Buổi tối ư? Vì sao phải chọn buổi tối đây?
- Điểm này tôi cũng không rõ ràng lắm... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chu thư ký phụ họa, dứt lời mới nhớ thêm ra được chuyện gì đó, liền cung kính hồi báo:
- Đúng rồi, Trần bí thư, còn một chuyện nữa quên chưa hồi báo cho ngài.
- Chuyện gì?
Trần Phi hỏi.
Chu thư ký hít sâu một hơi, nghiêm trang nói:
- Buổi sáng tôi vừa ra ngoài, thì nghe thấy tin tức, khoảng ba giờ chiều nay tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Viễn Sơn và tập đoàn Hải Thụy, cùng nhau mở một buối họp báo.
- Ba tập đoàn lớn cùng nhau bắt tay ư?
Trần Phi thoáng có chút giật mình, bởi vì ba tập đoàn này hắn cũng không xa lạ, tương phản danh hào còn như sấm nổ bên tai, thường xuyên nghe qua.
Hôm nay, ba tập đoàn lớn cùng nhau mời dự họp báo, trực giác nói cho hắn biết rằng, nhất định là sẽ có sự tình chuẩn bị phát sinh.
- Phải, chính là cùng nhau mời dự họp báo!
Chu thư ký cũng mang thần tình hoài nghi nói:
- Tôi đã thông qua nhiều con đường thăm dò tin tức, nhưng vô pháp truy xét ra được chuyện ẩn tình trong này.
Vừa nghe Chu thư ký nói như thế, Trần Phi không khỏi bảo trì trầm mặc, cũng không hiểu là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Buổi trưa, khi dùng cơm với đám quan lớn các nơi, thảo luận chủ đề mấu chốt đều nói về ba tập đoàn mà Wamer sẽ đầu tư. Nhưng lúc này đi mở họp báo, rốt cuộc thì muốn làm gì? Trong đó, tựu ngay cả La phó chủ tịch tỉnh, đại biểu cho tỉnh Chiết Giang tới tham gia hội nghị lần này, cũng vô cùng nghi hoặc.
Cần phải biết rằng, hắn cũng được xem như là một người nắm rõ tin tức nhiều nhất. Dù sao, từ trước khi tập đoàn Wamer quyết định đầu tư vào Đại Lục, thì hắn đã từ Roman biết được tin tức, tập đoàn Wamer sẽ ưu tiên hợp tác cùng đám người nhà họ Tiêu!
So sánh cùng nhóm quan lớn mà nói, tiếng gió bên ngoài lại càng nhiều hơn, nhất là những tạp chí lớn ở Đông Hải, cùng mấy trang báo điện tử, đều sôi nổi đăng tin về chuyện này.
Trong lúc nhất thời, tin tức ba tập đoàn lớn khai mở họp báo, đã trở thành tiêu điểm chú ý của dân chúng...
Hai giờ chiều, bên trong sảnh đường lớn nhất của trung tâm hội nghị quốc tế thành phố Đông Hải, đã chật kín phóng viên. Những ký giả này, trừ bỏ người bản địa ra, còn có người của giới truyền thông toàn quốc, thậm chí vì đại diện bên phía tập đoàn đầu tư Wamer sẽ xuất hiện, mà tựu ngay cả phóng viên nước ngoài cũng chạy tới nơi này.
Cùng lúc đó, các quan lớn cùng doanh nhân thương giới trong nước sớm đã chờ đợi ở trước màn hình ti vi, quan sát kênh truyền hình trực tiếp thông qua màn hình.
Hai giờ ba mươi phút, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải, Tiêu Viễn Sơn, Dương Viễn, bốn người phân biệt đánh xe chạy đến trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải.
Khi bốn người tới nơi, sảnh đường trong phòng họp đã chật kín người, đám ký giả sôi nổi chụp ảnh, trong lúc nhất thời quang hoa ánh đèn không ngừng chớp lên.
Chờ khi bốn người ngồi xuống bàn dài, thì thanh âm xôn xao mới ngừng lại.
Tô Thanh Hải vì làm cha vợ tương lai của Trần Phàm, cho nên thân phận cũng đặc thù hơn, hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc ngồi ngay chính giữa. Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn ngồi bên tay trái và phải
Thấy bốn người đã ngồi xuống, bầu không khí bên trong phòng họp nhất thời yên tĩnh hơn, mọi người đang ở đây đều quăng ném ánh mắt nhìn về phía bốn người. Mà trước màn hình ti vi, những người xem cũng ngồi im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
- Cảm tạ mọi người trong lúc cấp bách tới tham dự buổi họp báo ngày hôm nay.
Bốn người dường như sớm đã thương lượng trước rồi, cho nên người dẫn đầu lên tiếng chính là Dương Viễn.
- Bành bạch...!
Dương Viễn vừa mở miệng, ở trong phòng liền vang lên thanh âm vỗ tay hoan hô rung trời.
Vài giây đồng hồ sau, khi tiếng vỗ tay biến mất, Dương Viễn mới tiếp tục nói:
- Hôm nay, Hoàng Phủ tiểu thư, chủ tịch tập đoàn Thiên vấn, Tô Thanh Hải tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Hải Thụy và Tiêu Viễn Sơn tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Viễn Sơn, cùng tôi tập trung ở trong này, khai mở một buổi họp báo, là có một tin tức quan trọng muốn công bố!
Nói đến đây, Dương Viễn thoáng hít sâu một ngụm lương khí, gằn từng chữ:
- Hai ngày trước, tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Hải Thụy cùng tập đoàn Viễn Sơn, đã cùng chung một nhận thức, nên đã quyết định chung tay vào, thành lập ra một cái tập đoàn mới!
Ba tập đoàn lớn sẽ tan rã, và thành lập ra một cái tập đoàn khổng lồ cường đại hơnư?
Nghe được lời này, không riêng gì nhóm phóng viên ở hiện trường, mà tựu ngay cả những người xem trước màn hình ti vi, cũng đều phải ngẩn người ra!
Lời nói của Dương Viễn, qủa thật là đã hù chết không ít người! Dù sao, ba tập đoàn này, vô luận lấy một tập đoàn ra, cũng đều có được danh tiếng lẫy lừng trong thương giới quốc nội.
Oanh!
Ngắn ngũi trầm mặc qua đi, hiện trường nhất thời bùng nổ!
Đám phóng viên cầm máy ảnh điên cuồng chụp hình, mà những ký giả khác thì sôi nổi đứng lên, cầm microphone đật câu hỏi. Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng hội nghị đã tràn ngập thanh âm huyên náo như tiếng chợ vỡ.
- Xin chư vị hãy yên lặng một chút...
Ngồi trên bàn hội thảo, Dương Viễn thấy tình huống nhốn nháo như thế, thì không khỏi mở miệng khuyên giải nói.
- Trước mắt, ba tập đoàn chúng tôi đã thống nhất chung tay thành lập ra một tập đoàn mới, tên của tập đoàn mới là Cao Tường, trụ sở chính sẽ thiết lập ở Đông Hải.
Dương Viễn thản nhiên gằn từng chữ nói:
- Bây giờ, các vị có ba mươi phút thời gian đặt câu hỏi, chúng tôi sẽ tận tình giải đáp thắc mắc của các báo đài.
Dương Viễn vừa nói dứt lời, đám phóng viên ở hiện trường cơ hồ đều giơ tay lên.
Dương Viễn chỉ về phía nữ phóng viên của báo tài chính & kinh tế, ý bảo đối phương đứng lên hỏi.
- Dương tiên sinh, có thểgiả đáp cho chúng tôi biết nguyên nhân, vì sao ba tập đoàn lớn đều muốn chung tay thành lập ra một cái tập đoàn khác hay không? Ngoài ra, sau khi thành lập, chức vụ cùng lợi ích sẽ phân bố như thế nào?
Nữ phóng viên của báo tài chính & kinh tế sau khi đứng dậy, thì vô cùng kích động, bất quá nàng cũng là người đã từng gặp qua nhiều trường hợp lớn, nên khẽ hít sâu vài hơi, liền đã bình tĩnh xuống, đưa ra một câu hỏi mang tính rất trọng yếu, có thể nói là nhất châm kiến huyết!
================================================== ====
Chú thích:
Nhất châm kiến huyết nghĩa là: một châm thấy máu. Ý nói chuẩn xác vô cùng. Hoặc đúng vấn đề trọng tâm.
Bộ Thương Vụ của nước CHNDTQ là đơn vị chủ quản các ngành buôn bán kinh tế và giao thương mậu dịch. Theo nghị quyết ở quốc hội năm 2003, đã đem bộ kinh tế mậu dịch trong nước và bộ ngoại thương hợp thành Thương Vụ Bộ, thống nhất quản lí công việc kinh doanh buôn bán trong và ngoài nước « Dịch theo bách khoa toàn thư của Tung, không biết tới giờ đã thay đổi gì chưa, đại khái cái tên của đơn vị này mang ý nghĩa như thế ạ.
/839
|