Câu hỏi của nàng vừa đưa ra, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Dương Viễn. Bất quá, Dương Viễn sớm đã có chuẩn bị, không hề lộ ra tâm tình khẩn trương, mà không nhanh không chậm thản nhiên giải thích:
- Vấn đề thứ nhất, một lúc nữa sẽ nói cho các vị nghe. Riêng vấn đề thứ hai, tính trên phương diện lợi ích, ba tập đoàn chúng tôi sẽ dựa theo số vốn cổ phần trong công ty mới mà phân chia, trên phương diện chức vị, Tô Thanh Hải tiên sinh sẽ đảm đương vị trí quan tổng tài*, tôi sẽ nắm giữ chức vị CEO*, còn Hoàng Phủ tiểu thư sẽ là thành viên trong ban giám đốc, Tiêu Viễn Sơn tiên sinh sẽ đảm đương chức vị thành viên trong ban giám đốc kiêm người phụ trách tập đoàn ở địa khu Tích Giang...
(* CEO: là giám đốc điều hành.)
Nghe Dương Viên giải thích, hiện trường không khỏi xôn xao lên, bởi kết quả này đã nằm ngoài dự tính của mọi người.
- Dương tiên sinh, vừa rồi ông nhắc tới quan tổng tài và CEO, tôi muốn biết, trong tập đoàn Cao Tường, ai sẽ nắm giữ chức vị chủ tịch?
Phóng viên mở miệng lần thứ hai, là một tay phóng viên đến từ thời báo tài chính và kinh tế của Hong - kong.
Ai sẽ nắm giữ chức vị chủ tịch ư?
Sau khi nghe Dương Viễn nói xong, thì đây chính là vấn đề mà rất nhiều người muốn biết. Trong lúc nhất thời, mọi người lại đem ánh mắt quẳng ném lên trên người của Dương Viễn.
- Thật có lỗi, chuyện này liên quan tới cơ mật thương nghiệp của tập đoàn Cao Tường, thứ cho tôi không thể trả lời.
Đối mặt ánh mắt chú ý của phóng viên toàn trường, vẻ mặt Dương Viễn tươi cười nói.
Ba đại tập đoàn cùng dung hợp gây dựng thành tập đoàn Cao Tường, chủ tịch do Trần Phàm đảm nhiệm, nguyên bản trước buối họp hôm nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã liên hệ Trần Phàm, nhưng Trần Phàm cự tuyệt, không tham gia buổi họp báo hôm nay.
Trần Phàm lựa chọn để Hoàng Phủ Hồng Trúc hiểu được, Trần Phàm không muốn bại lộ ra trước mặt công chúng, vì thế cùng ba người Tô Thanh Hải thương nghị một phen, cuối cùng quyết định không lộ ra Trần Phàm.
Những ký giả cùng khán giả trước ti vi dĩ nhiên là khôngbiết được điềm này.
Vì thế nghe được Dương Viễn trả lời, hiện trường lại một mảnh xôn xao!
- Rốt cục là ai, khiến cho thần bí như vậy?
- Đúng vậy, ai tới đảm nhiệm chủ tịch lại xem thành cơ mật thương nghiệp, thật sự là hết chỗ nói.
Trong lúc nhất thời, tại hiện trường nghị luận sôi nổi, mà khán giả xem ti vi cũng đang suy đoán vấn đề trong đó. Sau thoáng hỗn loạn ngắn ngũi, hiện trường lại yên tĩnh trở lại, các phóng viên hỏi liên tiếp, Dương Viễn hờ hững ứng phó, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười, đối với Dương Viễn mà nói, trường hợp như vậy một ngày hắn gặp hai ba lần, tự nhiên vô cùng quen thuộc.
Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, sau khi hỏi xong các phóng viên vẻ mặt đều thỏa nguyện.
Trên đài chủ tịch, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải bọn họ cũng không trực tiếp rời đi.
Phát hiện này làm cho phóng viên tại hiện trường lại nghị luận, trong đó có một ít phóng viên tương đối mẫn cảm, liền lấy cameras nhắm ngay cửa phòng hội nghị.
Bởi vì...nói chung sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, cũng ý nghĩa buổi họp báo đã xong, đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc hẳn nên lập tức rời đi mới đúng.
Hiện giờ chưa đi, đáp án chỉ có một, tin tức buổi họp báo còn chưa chấm dứt! Hơn nữa, rất có thể còn có người muốn tới!
- Chư vị, xin yên tĩnh một chút.
Đúng lúc này Tô Thanh Hải luôn luôn im lặng lại kéo microphone tới trước người, trầm giọng nói.
Lời của Tô Thanh Hải vừa thốt ra, hiện trường nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, trước ti vi, những khán giả vốn định rời đi lại ngồi trở lại vị trí.
Theo ý nào đó mà nói, thân là chủ tịch tập đoàn Hải Thụy, ngôi sao thương giới Đông Hải thập chí phía nam, thân phận Tô Thanh Hải so với Dương Viễn cao hơn không ít, lực ảnh hưởng cũng lớn hơn rất nhiều.
Vì thế Tô Thanh Hải vừa mở miệng, lập tức khiến cho toàn bộ mọi người đều chúý
- Giờ này khắc này, nói vậy tất cả mọi người đang rất nghi hoặc, vì sao chúng tôi còn chưa rời đi.
Gương mặt Tô Thanh Hải mỉm cười nhìn phóng viên trong phòng hội nghị nói:
- Đáp án, rất nhanh công bố!
Vừa nói xong, Tô Thanh Hải dẫn đầu đứng lên, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Dương Viễn, Tiêu Viễn Sơn ba người đều lần lượt đứng lên, đi theo Tô Thanh Hải hướng ra lối vào phòng họp.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Một người, hai người, ba người, bốn người...
Mắt thấy bốn người đứng dậy đi ra cửa, phóng viên tại hiện trường tựa hồ ý thức được bốn người muốn nghênh đón đại nhân vật nào đó, lần lượt đứng lên, rướn cổ nhìn xung quanh.
- Ra vẻ, bốn người muốn nghênh đón chủ tịch.
- Thật hiếu kỳ, rốt cục là ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm ba tập đoàn dung hợp làm một, còn chặt chẽ chiếm cứ vị trí chủ tịch.
Trong tiếng nghị luận của các phóng viên, cửa phòng họp từ từ mở ra.
Hai bóng người xuất hiện ở cửa.
Cầm đầu là một người trung niên có râu quai nón, đeo kính mắt gọng vàng.
Người trung niên mặc một bộ âu phục Armani thiết kế mới nhất, giày da bóng loáng, đôi mắt màu lam thâm thúy mà cơ trí, trên mặt luôn giữ vẻ mỉm cười.
Đứng sau lưng hắn là một nữ nhân có mái tóc quăn màu cả phê, nữ nhân mặc một bộ âu phục màu đen bó sát người, bên dưới là chiếc váy màu xám, trên mặt cũng có kính mắt gọng vàng, cả người làm cho người ta có loại cảm giác thông minh lanh lợi tài giỏi.
Roman?
Lại là Roman?
Chẳng lẽ ba tập đoàn này đều bị tập đoàn Kemer Er thu mua sao?
Roman cùng nữ trợ lý xuất hiện, làm hội trường đang ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa phòng hội nghị, trong lòng bọn hắn nhấc lên sóng lớn ba đào.
So sánh với bọn hắn mà nói, những đại lão ngồi trước ti vi xem buổi họp báo được quay trực tiếp ánh mắt đều ngoan độc hơn.
Roman vừa xuất hiện, bọn hắn lập tức ý thức được, mấy ngày nay Roman luôn luôn không tỏ thái độ, chỉ sợ là đã hợp tác cùng ba tập đoàn dung hợp thành một này từ lâu rồi!
Có lẽ là vì muốn xác minh ý tưởng này, nhìn thấy Roman xuất hiện, Tô Thanh Hải đi đầu tiến lên nghênh đón, vẻ mặt mỉm cười nói:
- Roman tiên sinh, hoan nghênh.
- Tô thân ái, ngài thật sự là quá khách khí, điều này làm cho tôi có cảm giác được sũng ái mà lo sợ.
Biết rõ Tô Thanh Hải là cha vợ tương lai của Trần Phàm. Roman nào dám làm ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Tô Thanh Hải?
- Khách sát! Khách sát!
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, những ký già kia phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, điên cuồng chụp hình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ các phóng viên đều lâm vào điên cuồng, hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Mà Tô Thanh Hải cùng Roman lại không để ý tới chuyện này, thân thiết bắt tay, theo sau chờ các phóng viên quay chụp xong, hai người mới đi về hướng đài chủ tịch.
- Roman tiên sinh, mời ngồi.
Đi vào trước đài chủ tịch, Tô Thanh Hải làm tư thế như thỉnh mời.
Lúc này, Roman cũng không cự tuyệt, mà là thản nhiên ngồi xuống.
Theo sau, Tô Thanh Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tiêu Viễn Sơn ba người lần lượt theo thứ tự ngồi xuống, phía trước Dương Viễn từng phát biểu vào lúc này cũng không tiếp tục ngồi lên đài chủ tịch, mà cùng trợ lý của Roman sóng vai đứng sau lưng Tô Thanh Hải.
Nhìn thấy bốn người ngồi xuống, các phóng viên tại hiện trường cũng thật biết điều dừng cuộc nghị luận, vẻ mặt hưng phấn nhìn đài chủ tịch.
Đối với bọn hắn mà nói, có thể chứng kiến cả ba đại tập đoàn dung hợp thành một, điều này đã rất vui vẻ, Roman đến càng ra ngoài ý liệu của bọn họ đồng thời đã kích thích bọn họ hưng phấn tới cực điểm!
Thậm chí còn có một ít phóng viên hiện tại trong đầu đang hình dung bản thảo đêm nay sẽ viết như thế nào.
- Kế tiếp, tiến hành tin tức thứ hai của buổi họp báo hôm nay.
Đang trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Tô Thanh Hải lại lần nữa mở miệng, trên mặt tươi cười, giọng nói trầm ổn.
- Ba ba!
Lời của Tô Thanh Hải vừa thốt ra, phóng viên tại hiện trường vừa chờ mong vừa vỗtay.
Cùng lúc đó Tô Thanh Hải ý mời Roman phát biểu, Roman mỉm cười đáp ứng.
- Các vị nữ sĩ, các tiên sinh, thật cao hứng gặp các vị ở đây hôm nay. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
So sánh với Tô Thanh Hải mà nói. Roman có vẻ càng thêm thoải mái một chút:
- Thượng Đế nói cho tôi biết, trong các vị có một ít người tôi đã từng gặp. Nhất là vị mỹ nữ phóng viên của kênh kinh tế và tài chính đến từ Hong Kong, tôi nhớ được cô còn từng phỏng vấn tôi. đúng không?
Khi nói chuyện, Roman đưa mắt nhìn về một mỹ nữ phóng viên có được ngọn núi thánh nữ tới 36D.
Giọng nói thoải mái cùng lời nói trêu chọc của Roman nhất thời làm cho không khí tại hiện trường càng thêm thoải mái hơn một chút, mà mỹ nữ phóng viên còn biết thời biết thế, vẻ mặt kích động đứng lên, hỏi:
- Roman tiên sinh tôn quý, thỉnh cho phép tôi hỏi ngài một vấn đề, được chứ?
- Nữ sĩ xinh đẹp, cô muốn hỏi tôi, mục đích tới nơi này hôm nay, đúng không?
Roman vẫn lộ ra vẻ tao nhã theo thói quen, tươi cười:
- Ân, tôi tin tưởng, không riêng gì cô, mỗi người tại hiện trường đều muốn biết điểm này.
Nghe được Roman nói như thế, mỹ nữ ký giả biết rõ Roman muốn đem chân tướng công bố cho đám đông, nên biết điều không có nói tiếp, mà cùng mọi người không nhúc nhích nhìn chằm chằm Roman.
Đối mặt ánh mắt nhìn chăm chứ của phóng viên toàn trường, Roman không hề cảm thấy khẩn trương, thậm chí cả tần suất hơi thở cũng không thay đổi:
- Hôm nay tôi đến buổi họp báo này, là đại biểu tập đoàn Kemer Er cùng tập đoàn Cao Tường ký kết một phần hiệp thương hợp tác.
Ký hợp đồng?
Roman là tới ký hợp đồng?
/839
|