Khi Trần Phàm cùng Sở Qua rời khỏi đại sảnh biệt thự, đã là hai giờ chiều.
Trong hai giờ qua, hắn ở luôn trong phòng sách của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lúc đó Sở Qua cũng không nghịch ngợm đến quấy rầy, về phần hai người đã nói những gì, trời biết, đất biết, hai người biết.
Một đoạn thời gian trước Trần Phàm nhờ Hoàng Phủ Hồng Trúc lo hộ khẩu cùng việc để Oánh Oánh đến trường, hiện giờ nàng đã làm xong, hộ khẩu của Oánh Oánh cùng Lý Vân đều đã chuyển đến Đông Hải.
Buổi chiều Trần Phàm cùng Sở Qua cùng nhau đi tới trung học Tử Kim Sơn báo danh cho Oánh Oánh.
Bởi vì cần chắc chắn theo bố cục và an bài của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không đi cùng, chỉ có Trần Phàm và Sở Qua cùng nhau đi tới trung học Tử Kim Sơn.
- Trần tiên sinh. Sở thiếu.
Khi Trần Phàm cùng Sở Qua đi ra đại sảnh biệt thự, một gã thanh niên tóc đinh mặc âu phục màu đen thần tình ân cần tươi cười đón chào, cúi đầu thăm hỏi, thái độ có vẻ thập phần cung kính.
- Anh là?
Đối mặt thần tình tươi cười của người này, vẻ mặt Sở Qua nghi hoặc, bởi vì hắn căn bản không biết người trước mắt.
Không riêng gì Sở Qua, ngay cả Trần Phàm cũng là như vậy, hắn hiểu rõ mình chưa từng có bất cứ trí nhớ gì về nam nhân trước mắt.
- Sở thiếu, tôi gọi là Khang Tử Huy.
Khang Tử Huy tự giới thiệu.
- Khang Tử Huy?
Sở Qua nhíu mày:
- Anh tới nơi này là muốn gặp tiểu cô của tôi?
- Dạ. Sở thiếu. Hoàng Phủ tiểu thư muốn tôi tới hội báo tình huống các bãi của bang hội gần đây.
Khang Tử Huy cung kính nói.
Sở Qua tỉnh ngộ:
- Sau sự kiện Vân Sơn, tiểu cô tôi đề bạt vài người, nói vậy anh cũng là một trong số đó. Hắc, có thể đến biệt thự này hội báo công tác, tiền đồ của anh thật vô lượng rồi.
- Sở thiếu tán thưởng, khen quá lời.
Khang Tử Huy cúi đầu trả lời, khóe mắt vẫn chuyển động trên người Trần Phàm, hắn ở Vân Sơn từng gặp qua Trần Phàm một lần.
Mà đúng như lời Sở Qua, sau sự kiện Vân Sơn, phái trung lập do Hà Lão Lục cầm đầu bị Trần Phàm mượn dao giết người, đã rửa sạch phe phái chống đối trong Hồng Trúc bang. Hoàng Phủ Hồng Trúc đề bạt thêm vài người bổ khuyết vào vị trí trống. Khang Tử Huy là một trong số đó.
Hắn luôn luôn không đi vào biệt thự, là bởi vì vừa rồi bảo tiêu cho hắn biết. Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc đang bàn chuyện trong phòng sách, bảo hắn ở ngoài cửa chờ đợi.
- Hồng Trúc đang ở phòng sách, anh đi đi, tôi cùng tiểu Qua còn có việc, lần sau tiếp tục tán gẫu.
Trần Phàm luôn luôn trầm mặc không nói chuyện lại ngại Sở Qua tiếp tục nói chuyện sẽ làm chậm trễ việc báo danh chiều nay cho Lưu Oánh Oánh, đành phải mở miệng.
Hồng Trúc?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trong lòng Khang Tử Huy vừa động, cảm kích nói:
- Đa tạ Trần tiên sinh, ngài cùng Sở thiếu đi thong thả.
Nghe được Khang Tử Huy nói như vậy, Trần Phàm cùng Sở Qua cũng không hề dừng lại, lập tức rời đi.
Mà Khang Tử Huy lại ngẩng đầu. ánh mắt dừng trên bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, thần tình hâm mộ.
Hiển nhiên, hắn có thể thông qua việc Trần Phàm xưng hô Hoàng Phủ Hồng Trúc mà đọc được rất nhiều vấn đề bên trong.
Trần Phàm cùng Sở Qua rời đi, cũng không trực tiếp đi tới trung học Tử Kim Sơn, mà là đi về chỗ ở của hắn và Tô San đón Lưu Oánh Oánh.
Phẫu thuật của Lý Vân rất thành công, trải qua mấy ngày điều dưỡng thân thể khôi phục rất tốt, nguyên bản căn cứ theo ý tứ của bác sĩ, nếu Trần Phàm nguyện ý có thể đón Lý Vân về nhà điều dưỡng, nhưng Trần Phàm vẫn quyết định để Lý Vân ở lại trong bệnh viện thêm vài ngày, đem thân thể trạng thái khôi phục đến tốt nhất.
Ngoài ra. Trần Phàm vốn tính toán để cho Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh ở lại chỗ của hắn và Tô San, nhưng Lý Vân chết sống không đồng ý, vì thế Trần Phàm đành phải mua một căn nhà trong tiểu khu cho Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh, trả tiền một lần.
Điền Thảo cũng không cùng Trần Phàm đi tới trung học Tử Kim Sơn, bởi vì cần nói chuyện thực tập với thầy giáo trong trường, nên buổi sáng nàng đã đến trường báo tin.
Buổi chiều, khi Trần Phàm mang theo Oánh Oánh cùng Sở Qua đến trung học Tử Kim Sơn, khiến cho oanh động cực lớn.
Lần trước Trần Phàm đến trung học Tử Kim Sơn tìm Sở Qua. Điền Thảo kích động từ trên lầu chạy xuốngđã truyền ra khắp trường trung học, cơ hồ toàn bộ học sinh trong trường đều biết Điền Thảo đang quen một "lão nam nhân".
Ở dưới tình hình này, Trần Phàm mang theo Sở Qua, lại dẫn theo một cô gái có khí chất tương tự như Điền Thảo, điều này có thể không làm náo động sao?
Đối với Lưu Oánh Oánh mà nói, dù nàng đã ở Đông Hải một thời gian. ánh mắt đã có tăng trưởng nhất định, đối với những sự vật mới mẻ đã có lực miễn dịch cùng một chút sức chống cự, thế nhưng khi nàng đi vào trung học Tử Kim Sơn, nhìn vườn trường có phương tiện phần cứng thật xa xỉ liền cả kinh vô cùng.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm đều nhìn thấy, cũng không hề giải thích, hắn biết phải cần có thời gian mới có thể làm Lưu Oánh Oánh thay đổi, thế cho nên sẽ có một ngày thích ứng được với cuộc sống bây giờ.
Sau khi xong xuôi thủ tục buổi chiều. Trần Phàm vốn muốn giúp đỡ Oánh Oánh mang đồ vật đến ký túc xá, nhưng Sở Qua đã trực tiếp tìm người giúp đỡ.
Đám ăn chơi trác táng của trường trung học Tử Kim Sơn đối với mệnh lệnh của Sở đại thiếu gia không dám có chút chậm trễ, trình độ ra sức còn hơn tiểu nhị khách điếm thời cổ đại, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi dời xong đồ vật, đám ăn chơi trác táng đứng thành một hàng, dùng một loại ánh mắt kinh sợ len lén đánh giá Trần Phàm.
Đã biết Trần Phàm là "nam nhân" của Điền Thảo cùng sư phụ của Sở Qua, bọn hắn đối với Trần Phàm hết sức tò mò, thậm chí bọn hắn còn trộm xưng hô Trần Phàm là đại tiên.
Bởi vì theo bọn hắn xem ra, có thể đầu hàng khuất phục yêu nghiệt như Điền Thảo cùng Sở Qua, chỉ có đại tiên mới có thể.
- Hút thuốc đi.
Đối mặt ánh mắt kính sợ của một đám thiếu niên. Trần Phàm dở khóc dở cười, lấy ra gói thuốc lá.
Nhìn thấy Trần Phàm lấy thuốc lá, một đám ăn chơi trác táng có vẻ hết sức kích động, nhưng không ai dám bước lên lấy thuốc.
- Mẹ nó, một đám còn giả bộ làm cháu ngoan? Trần ca mời thuốc, các cậu cứ tiếp là được.
Sở Qua thấy một đám người không dám cầm lấy, tức giận mắng:
- Bất quá lão tử nói thẳng trước, một hồi các cậu về trong lớp, đem lời của lão tử tuyên bố, trong trung học Tử Kim Sơn có tên rùa đen vương bát đản nào không có mắt tìm em gái Lưu Oánh Oánh của lão tử phiền phức, cũng đừng trách lão tử lòng dạ độc ác.
Là con trai của Sở Vấn Thiên, trong lòng Sở Qua chảy xuôi dòng máu kiêu hùng, hơn nữa hắn nhiều lần chỉnh đám ăn chơi trác táng, đánh nhau lăn lộn, thậm chí trong tay còn có nhân mạng, nói chuyện vô hình trung mang theo cỗ khí thế không cường nổi, làm đám thiếu niên sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm âm thầm yên tâm không ít, theo hắn xem ra, có Hỗn Thế Ma Vương như Sở Qua chiếu cố Lưu Oánh Oánh. Oánh Oánh hẳn là có thể an tâm học tập.
Sáu giờ chiều. Nam Kinh, tại một hội quán tư nhân có đẳng cấp cực cao.
Hội quán trong dĩ vãng luôn có không ít người, hôm nay lại im lặng có chút quỷ dị, thân là ông trùm hắc đạo Nam Kinh. Lâm Đông cùng hai gã phụ tá đắc lực đang lẳng lặng chờ đợi ngay cửa hội quán.
Ánh hoàng hôn buổi chiều rơi trên mặt Lâm Đông, lờ mờ có thể nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ che phủ một vẻ lo lắng bất an khó có thể che giấu.
Ở Nam Kinh, thậm chí ở cả Giang Tô, người có thể làm cho Lâm Đông phải chờ đợi, hơn nữa vẻ mặt lo lắng bất an thật không nhiều lắm.
Mà nhân vật sắp đến hội quán, là một người bên ngoài, nhưng lại làm cho Lâm Đông từ sau khi biết được đối phương muốn tới, trái tim liền trực tiếp treo cao trên cổ họng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bởi vì hắn không biết ý đồ đến của đối phương.
Mười phút sau, năm chiếc xe bày theo hình chữ phẩm, từ xa vững vàng tiến tới.
Chiếc xe đi ở giữa là một chiếc Audi A8, xung quanh có bốn chiếc xe bảo hộ, khoảng cách giữa mấy chiếc xe vẫn duy trì nhất trí, cho thấy khả năng lái xe rất cao.
Nhìn thấy mấy chiếc xe phía trước, trong lòng Lâm Đông chấn động, trầm giọng nói:
- Một hồi các ngươi đừng hé răng, đi theo sau ta là được, còn có, bảo mọi người trong hội quán ẩn giấu cho tốt, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai đi ra.
- Đã biết, đại ca.
Hai gã phụ tá đắc lực của Lâm Đông liền trả lời, sau đó cũng giống như Lâm Đông, thần tình kinh hãi đưa mắt nhìn về phía trước.
Trong hai giờ qua, hắn ở luôn trong phòng sách của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lúc đó Sở Qua cũng không nghịch ngợm đến quấy rầy, về phần hai người đã nói những gì, trời biết, đất biết, hai người biết.
Một đoạn thời gian trước Trần Phàm nhờ Hoàng Phủ Hồng Trúc lo hộ khẩu cùng việc để Oánh Oánh đến trường, hiện giờ nàng đã làm xong, hộ khẩu của Oánh Oánh cùng Lý Vân đều đã chuyển đến Đông Hải.
Buổi chiều Trần Phàm cùng Sở Qua cùng nhau đi tới trung học Tử Kim Sơn báo danh cho Oánh Oánh.
Bởi vì cần chắc chắn theo bố cục và an bài của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không đi cùng, chỉ có Trần Phàm và Sở Qua cùng nhau đi tới trung học Tử Kim Sơn.
- Trần tiên sinh. Sở thiếu.
Khi Trần Phàm cùng Sở Qua đi ra đại sảnh biệt thự, một gã thanh niên tóc đinh mặc âu phục màu đen thần tình ân cần tươi cười đón chào, cúi đầu thăm hỏi, thái độ có vẻ thập phần cung kính.
- Anh là?
Đối mặt thần tình tươi cười của người này, vẻ mặt Sở Qua nghi hoặc, bởi vì hắn căn bản không biết người trước mắt.
Không riêng gì Sở Qua, ngay cả Trần Phàm cũng là như vậy, hắn hiểu rõ mình chưa từng có bất cứ trí nhớ gì về nam nhân trước mắt.
- Sở thiếu, tôi gọi là Khang Tử Huy.
Khang Tử Huy tự giới thiệu.
- Khang Tử Huy?
Sở Qua nhíu mày:
- Anh tới nơi này là muốn gặp tiểu cô của tôi?
- Dạ. Sở thiếu. Hoàng Phủ tiểu thư muốn tôi tới hội báo tình huống các bãi của bang hội gần đây.
Khang Tử Huy cung kính nói.
Sở Qua tỉnh ngộ:
- Sau sự kiện Vân Sơn, tiểu cô tôi đề bạt vài người, nói vậy anh cũng là một trong số đó. Hắc, có thể đến biệt thự này hội báo công tác, tiền đồ của anh thật vô lượng rồi.
- Sở thiếu tán thưởng, khen quá lời.
Khang Tử Huy cúi đầu trả lời, khóe mắt vẫn chuyển động trên người Trần Phàm, hắn ở Vân Sơn từng gặp qua Trần Phàm một lần.
Mà đúng như lời Sở Qua, sau sự kiện Vân Sơn, phái trung lập do Hà Lão Lục cầm đầu bị Trần Phàm mượn dao giết người, đã rửa sạch phe phái chống đối trong Hồng Trúc bang. Hoàng Phủ Hồng Trúc đề bạt thêm vài người bổ khuyết vào vị trí trống. Khang Tử Huy là một trong số đó.
Hắn luôn luôn không đi vào biệt thự, là bởi vì vừa rồi bảo tiêu cho hắn biết. Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc đang bàn chuyện trong phòng sách, bảo hắn ở ngoài cửa chờ đợi.
- Hồng Trúc đang ở phòng sách, anh đi đi, tôi cùng tiểu Qua còn có việc, lần sau tiếp tục tán gẫu.
Trần Phàm luôn luôn trầm mặc không nói chuyện lại ngại Sở Qua tiếp tục nói chuyện sẽ làm chậm trễ việc báo danh chiều nay cho Lưu Oánh Oánh, đành phải mở miệng.
Hồng Trúc?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trong lòng Khang Tử Huy vừa động, cảm kích nói:
- Đa tạ Trần tiên sinh, ngài cùng Sở thiếu đi thong thả.
Nghe được Khang Tử Huy nói như vậy, Trần Phàm cùng Sở Qua cũng không hề dừng lại, lập tức rời đi.
Mà Khang Tử Huy lại ngẩng đầu. ánh mắt dừng trên bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, thần tình hâm mộ.
Hiển nhiên, hắn có thể thông qua việc Trần Phàm xưng hô Hoàng Phủ Hồng Trúc mà đọc được rất nhiều vấn đề bên trong.
Trần Phàm cùng Sở Qua rời đi, cũng không trực tiếp đi tới trung học Tử Kim Sơn, mà là đi về chỗ ở của hắn và Tô San đón Lưu Oánh Oánh.
Phẫu thuật của Lý Vân rất thành công, trải qua mấy ngày điều dưỡng thân thể khôi phục rất tốt, nguyên bản căn cứ theo ý tứ của bác sĩ, nếu Trần Phàm nguyện ý có thể đón Lý Vân về nhà điều dưỡng, nhưng Trần Phàm vẫn quyết định để Lý Vân ở lại trong bệnh viện thêm vài ngày, đem thân thể trạng thái khôi phục đến tốt nhất.
Ngoài ra. Trần Phàm vốn tính toán để cho Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh ở lại chỗ của hắn và Tô San, nhưng Lý Vân chết sống không đồng ý, vì thế Trần Phàm đành phải mua một căn nhà trong tiểu khu cho Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh, trả tiền một lần.
Điền Thảo cũng không cùng Trần Phàm đi tới trung học Tử Kim Sơn, bởi vì cần nói chuyện thực tập với thầy giáo trong trường, nên buổi sáng nàng đã đến trường báo tin.
Buổi chiều, khi Trần Phàm mang theo Oánh Oánh cùng Sở Qua đến trung học Tử Kim Sơn, khiến cho oanh động cực lớn.
Lần trước Trần Phàm đến trung học Tử Kim Sơn tìm Sở Qua. Điền Thảo kích động từ trên lầu chạy xuốngđã truyền ra khắp trường trung học, cơ hồ toàn bộ học sinh trong trường đều biết Điền Thảo đang quen một "lão nam nhân".
Ở dưới tình hình này, Trần Phàm mang theo Sở Qua, lại dẫn theo một cô gái có khí chất tương tự như Điền Thảo, điều này có thể không làm náo động sao?
Đối với Lưu Oánh Oánh mà nói, dù nàng đã ở Đông Hải một thời gian. ánh mắt đã có tăng trưởng nhất định, đối với những sự vật mới mẻ đã có lực miễn dịch cùng một chút sức chống cự, thế nhưng khi nàng đi vào trung học Tử Kim Sơn, nhìn vườn trường có phương tiện phần cứng thật xa xỉ liền cả kinh vô cùng.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm đều nhìn thấy, cũng không hề giải thích, hắn biết phải cần có thời gian mới có thể làm Lưu Oánh Oánh thay đổi, thế cho nên sẽ có một ngày thích ứng được với cuộc sống bây giờ.
Sau khi xong xuôi thủ tục buổi chiều. Trần Phàm vốn muốn giúp đỡ Oánh Oánh mang đồ vật đến ký túc xá, nhưng Sở Qua đã trực tiếp tìm người giúp đỡ.
Đám ăn chơi trác táng của trường trung học Tử Kim Sơn đối với mệnh lệnh của Sở đại thiếu gia không dám có chút chậm trễ, trình độ ra sức còn hơn tiểu nhị khách điếm thời cổ đại, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi dời xong đồ vật, đám ăn chơi trác táng đứng thành một hàng, dùng một loại ánh mắt kinh sợ len lén đánh giá Trần Phàm.
Đã biết Trần Phàm là "nam nhân" của Điền Thảo cùng sư phụ của Sở Qua, bọn hắn đối với Trần Phàm hết sức tò mò, thậm chí bọn hắn còn trộm xưng hô Trần Phàm là đại tiên.
Bởi vì theo bọn hắn xem ra, có thể đầu hàng khuất phục yêu nghiệt như Điền Thảo cùng Sở Qua, chỉ có đại tiên mới có thể.
- Hút thuốc đi.
Đối mặt ánh mắt kính sợ của một đám thiếu niên. Trần Phàm dở khóc dở cười, lấy ra gói thuốc lá.
Nhìn thấy Trần Phàm lấy thuốc lá, một đám ăn chơi trác táng có vẻ hết sức kích động, nhưng không ai dám bước lên lấy thuốc.
- Mẹ nó, một đám còn giả bộ làm cháu ngoan? Trần ca mời thuốc, các cậu cứ tiếp là được.
Sở Qua thấy một đám người không dám cầm lấy, tức giận mắng:
- Bất quá lão tử nói thẳng trước, một hồi các cậu về trong lớp, đem lời của lão tử tuyên bố, trong trung học Tử Kim Sơn có tên rùa đen vương bát đản nào không có mắt tìm em gái Lưu Oánh Oánh của lão tử phiền phức, cũng đừng trách lão tử lòng dạ độc ác.
Là con trai của Sở Vấn Thiên, trong lòng Sở Qua chảy xuôi dòng máu kiêu hùng, hơn nữa hắn nhiều lần chỉnh đám ăn chơi trác táng, đánh nhau lăn lộn, thậm chí trong tay còn có nhân mạng, nói chuyện vô hình trung mang theo cỗ khí thế không cường nổi, làm đám thiếu niên sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm âm thầm yên tâm không ít, theo hắn xem ra, có Hỗn Thế Ma Vương như Sở Qua chiếu cố Lưu Oánh Oánh. Oánh Oánh hẳn là có thể an tâm học tập.
Sáu giờ chiều. Nam Kinh, tại một hội quán tư nhân có đẳng cấp cực cao.
Hội quán trong dĩ vãng luôn có không ít người, hôm nay lại im lặng có chút quỷ dị, thân là ông trùm hắc đạo Nam Kinh. Lâm Đông cùng hai gã phụ tá đắc lực đang lẳng lặng chờ đợi ngay cửa hội quán.
Ánh hoàng hôn buổi chiều rơi trên mặt Lâm Đông, lờ mờ có thể nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ che phủ một vẻ lo lắng bất an khó có thể che giấu.
Ở Nam Kinh, thậm chí ở cả Giang Tô, người có thể làm cho Lâm Đông phải chờ đợi, hơn nữa vẻ mặt lo lắng bất an thật không nhiều lắm.
Mà nhân vật sắp đến hội quán, là một người bên ngoài, nhưng lại làm cho Lâm Đông từ sau khi biết được đối phương muốn tới, trái tim liền trực tiếp treo cao trên cổ họng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bởi vì hắn không biết ý đồ đến của đối phương.
Mười phút sau, năm chiếc xe bày theo hình chữ phẩm, từ xa vững vàng tiến tới.
Chiếc xe đi ở giữa là một chiếc Audi A8, xung quanh có bốn chiếc xe bảo hộ, khoảng cách giữa mấy chiếc xe vẫn duy trì nhất trí, cho thấy khả năng lái xe rất cao.
Nhìn thấy mấy chiếc xe phía trước, trong lòng Lâm Đông chấn động, trầm giọng nói:
- Một hồi các ngươi đừng hé răng, đi theo sau ta là được, còn có, bảo mọi người trong hội quán ẩn giấu cho tốt, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai đi ra.
- Đã biết, đại ca.
Hai gã phụ tá đắc lực của Lâm Đông liền trả lời, sau đó cũng giống như Lâm Đông, thần tình kinh hãi đưa mắt nhìn về phía trước.
/839
|