Rất nhanh, năm chiếc xe đi tới trước cửa hội quán, một gã đại hán dáng người khôi ngô mặc âu phục màu đen đeo tai nghe vô tuyến dẫn đầu bước xuống, nện bước vững vàng đi tới ngay chiếc Audi A8S mở cửa xe, cung kính nghênh đón người bên trong.
Thấy một màn như vậy, Lâm Đông cũng không hề chần chờ, trước tiên tiến lên nghênh đón.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Hồng Trúc bước xuống xe.
Hôm nay nàng vẫn mặc bộ quần áo màu đen, bên dưới là quần da bó sát, cùng một đôi giày ống cao, làm bờ mông của nàng càng thêm ma quỷ, đối với nam nhân có lực đập vào trí mạng.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng bước xuống xe, dù là Lâm Đông, cũng hoàn toàn không có người nào dám nhìn chằm chằm vào đôi chân nàng, cũng không dám nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nước nghiêng thành nhưng đầy vẻ âm lãnh làm người ta phải kinh hồn táng đảm, chỉ lén lút dùng khóe mắt đánh giá vị Xà Mỹ Nữ có năng lượng kinh người tại vùng tam giác trường giang, hơn nữa còn làm cho các nam nhân phía nam bán quốc vừa thương vừa sợ.
- A Đổng Đại biểu toàn bộ huynh đệ tại Nam Kinh hoan nghênh Hoàng Phủ tiểu thư đại giá quang lâm.
Lâm Đông bước tới cùng ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng va chạm ngắn ngủi, trong lòng căng thẳng, liền mở miệng, giọng nói xem như bình tĩnh, nhưng khóe mắt nhảy lên điên cuồng đã bán rẻ vẻ lo âu cùng bất an không thể hủy diệt trong nội tâm của hắn.
- Cảm ơn.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tháo xuống kính râm màu đen, thản nhiên đáp lại một câu.
Lâm Đông kiệt lực khống chế tâm tình của mình, làm cho ánh mắt mình không có vẻ mờ mịt, hắn lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc hai giây, khóe mắt đánh giá những bảo tiêu sau lưng nàng, hít sâu một hơi, làm ra tư thế như thỉnh:
- Hoàng Phủ tiểu thư, mời.
- Các anh ở bên ngoài chờ tôi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên phân phó một câu với bảo tiêu bên cạnh, dẫn đầu bước tới.
Bên tai vang lên lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhìn thân ảnh cao ngạo của nàng. Lâm Đông chợt ngẩn ra, sau đó hoàn toàn bị khí thế của nàng chinh phục, trong lòng thổn thức không thôi.
Trong lúc thổn thức. Lâm Đông liền nhanh chóng đuổi theo.
Một phút sau. Hoàng Phủ Hồng Trúc đi theo Lâm Đông đến rừng trúc trong hội quán, ngồi trên một ghế đá.
- Hoàng Phủ tiểu thư, nghe bên ngoài truyền luu cô là nữ trung hào kiệt trăm năm mới gặp, khí phách khiến kẻ khác thuyết phục. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, a Đông cảm giác sâu sắc bội phục.
Lâm Đông cũng ngồi xuống ghế đá. ý bảo hai gã thủ hạ rời đi, mỉm cười khen tặng.
- Lâm thiếu quá khen. Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ là một giới nữ lưu mà thôi, cũng không xứng với chữ thanh nhã.
Hoàng Phủ Hồng Trúc ôn hòa đáp lại, sau đó cầm chén trà Long Tĩnh do người phục vụ đưa tới, tư thế tao nhã uống nhẹ một ngụm, cảm giác giống như đang ở trong nhà mình.
- Hoàng Phủ tiểu thư, thứ cho a Đông mạo muội, lần này cô đến Nam Kinh chỉ sợ có chuyện cần làm phải không? Nếu Hoàng Phủ tiểu thư có chỗ nào cần dùng tới a Đông, cứ mở miệng, dù sao ở Nam Kinh này a Đông vẫn có thể vì tiểu thư phân ưu giải nạn.
Lâm Đông cũng uống một ngụm trà, theo sau thoáng do dự mở miệng nói.
Vừa nói xong. Lâm Đông gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hồng Trúc, chờ đợi nàng trả lời.
- Tôi tới Nam Kinh chỉ vì một việc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trên bàn đá.
- Chuyện gì?
Đồng tử Lâm Đông rút nhỏ lại.
- Giúp Trần tiên sinh truyền lời.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mở ra đôi môi đỏ tươi, chậm rãi nói.
Bên tai vang lên lời của nàng, đối mặt đôi môi đỏ tươi đủ làm nam nhân bán quốc khom lưng. Lâm Đông lại không có nửa điểm tà niệm, ngược lại sắc mặt của hắn đại biến, trong giọng nói mang theo một tia âm rung:
- Là vị Trần tiên sinh nào?
- Kinh thành. Trần gia. Trần Phàm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng việc gõ bàn đá, thân mình hơi nghiêng tới trước, khí thế kinh người.
- Bá.
Sắc mặt Lâm Đông nháy mắt tái nhợt, thân mình không thể khống chế run lên, hơi thở cũng có chút dồn dập:
- Không biết Trần tiên sinh để Hoàng Phủ tiểu thư hạ mình tới gặp a Đông, là vì?
- Trần tiên sinh muốn tôi hỏi anh, có hứng thú đối với Hồng Trúc bang hay không?
Hai tay Hoàng Phủ Hồng Trúc chống lên bàn đá, thật hứng thú nhìn Lâm Đông. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Có hứng thú đối với Hồng Trúc bang hay không?
Lâm Đông chợt ngẩn ngơ, nháy mắt hiểu được hàm ý những lời này.
Hắn trầm mặc lại.
Dưới trời chiều, sắc mặt của hắn không còn trắng bệch như trước, nhưng đôi mày gắt gao cau chặt lại, con ngươi không ngừng chuyển động, tựa hồ đang suy tư quan hệ lợi và hại trong chuyện này.
- Hoàng Phủ tiểu thư có thể chuyển cáo Trần thiếu, cho a Đông suy nghĩ thêm hai ngày?
Thật lâu sau. Lâm Đông rút khăn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, hỏi ngược lại.
Nghe được Lâm Đông trả lời, đôi môi đỏ tươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi nhếch lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười băng sương, sau đó tay phải đột nhiên vung lên, một đạo hàn quang trong nháy mắt từ trong tay áo nàng bắn ra.
- Phốc xuy.
Hàn quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi.
- Oanh.
Một gã đại hán núp trong rừng ầm ầm ngã xuống đất, thân hình khôi ngô đập trên đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Không quan tâm tới Lâm Đông đang mặt xám như tro tàn. Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi đứng dậy xoay người rời đi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, bên tai vang lên tiếng vang nặng nề của đôi giày ống giẫm trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán Lâm Đông, đôi tay hắn không ngừng nắm chật, buông ra, tới tới lui lui nhiều lần.
- Lâm Đông, nếu tôi đi ra khỏi rừng trúc, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thần phục Hồng Trúc bang.
Ngay khi bóng lưng mê người của Hoàng Phủ Hồng Trúc sắp biến mất trong rừng trúc, thanh âm âm lãnh của nàng đột nhiên vang lên.
- Phốc thông.
Dưới trời chiều, trước bàn đá. Lâm Đông giống như một trái bóng hơi bị đâm thủng, cả người nhụt chí xụi lơ trên mặt đất, thở hồn hển. ánh mắt tan rã nói:
- Thỉnh Hoàng Phủ tiểu thư chuyển cáo Trần thiếu, a Đông nguyện ý cả đời làm cẩu cho hắn.
- Trong vòng ba ngày, đem chủy thủ của tôi đưa tới Đông Hải.
Chờ ánh mắt Lâm Đông hồi phục lại, mỹ nhân đi xa, chỉ còn giai âm vờn quanh.
- Mau rời giường đi...mau rời giường đi...
Sáng sớm, chuông báo thức đánh vỡ sự im lặng trong phòng, chuông báo lóe ra ánh sáng chiếu khắp phòng ngủ.
Trong phòng. Tô San vẫn giống như ngày xưa, trần trụi nằm trên giường, ngủ say sưa như một chú heo nhỏ.
Sau đó...nàng tựa hồ nghe được chuông báo thức, mơ mơ màng màng oán giận một tiếng, cả người chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu.
- Hôm nay tựa hồ là ngày khai giảng?
Vài giây sau. Tô San đang cố gắng tiếp tục ngủ nướng chợt nhớ ra điều gì đó, cả người rùng mình, ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt to mê người trợn trừng tròn xoe.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tô San đưa tay cầm lấy chuông báo, vừa nhìn vào, phát hiện đã hơn bảy giờ, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất hoàn toàn:
- Đúng vậy, hôm nay là ngày khai giảng, đây là do tối qua mình cố ý đem chuông báo thức lúc bảy giờ.
Vừa nói xong. Tô San cũng không tiếp tục lười biếng, đặt chuông báo lên đầu giường, mở đèn tường, vén chăn đứng dậy, đi chân trần tới trước tủ quần áo lấy áo ngực, quần lót...
Cùng lúc đó trên đường cái bên ngoài tiểu khu. Trần Phàm mặc bộ quần áo thể thao màu xám, trên cổ quấn chiếc khăn, giống như ngày trước chạy bộ trên đường.
Khác với ngày xưa chính là ngày hôm nay hắn không phải chạy một mình.
Bên cạnh hắn đi theo một người mặc âu phục mang giày da, thanh niên tựa hồ cũng thường xuyên vận động, dù đang mang giày da nhưng hơi thở không gấp, mặt không đỏ, nhưng ánh mắt nhìn Trần Phàm có chút kính sợ.
Ngoài ra, phía sau hai người còn đi theo một chiếc Bentley cách chừng mười thước.
- Tối hôm qua tới?
Trần Phàm không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường chung quanh, vừa chạy vừa quay đầu nhìn Lâm Đông hỏi.
Lâm Đông đã chạy theo Trần Phàm gần hai cây số, dọc theo đường đi. Trần Phàm đều không nói chuyện với hắn, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm, có vẻ có chút kích động:
- Dạ...đúng vậy, Trần thiếu.
- Tôi nghe Hồng Trúc nói, anh nguyện ý gia nhập Hồng Trúc bang, đúng không?
Trần Phàm lại đưa mắt nhìn về phía trước, không nóng không lạnh hỏi.
Hồng Trúc?
Nghe được hai chữ này, Lâm Đông cũng giống như Khang Tử Huy ba ngày trước, diễn cảm có chút quái dị, trong lòng liền nháy mắt hiểu được vì sao Hoàng Phủ Hồng Trúc lại đến chuyển lời cho Trần Phàm.
- A Đông nguyện ý làm một con cẩu của Trần thiếu, nghe theo Trần thiếu sai sử.
Dù Lâm Đông biết gia nhập Hồng Trúc bang chỉ là bất đắc dĩ, nhưng tự nhiên không dám nói ra trước mặt Trần Phàm.
Trần Phàm giống như có thể đoán được điểm này, cười nói:
- Nghe như có cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo vậy.
- Không...không có.
sắc mặt Lâm Đổng Đại biến, hơi thở theo tần suất thật tiết tấu trong nháy mắt bị đánh loạn, đã có vẻ có chút dồn dập.
Trần Phàm lại quay đầu, nheo mắt lại, nhìn thoáng qua thần tình khẩn trương của Lâm Đông:
- Trước khi Hồng Trúc đi Nam Kinh, toàn bộ tư liệu của anh tôi đều xem qua. Anh có thể quật khởi tại Nam Kinh, ngoại trừ bản thân cố gắng, công lao của tác phong a dua thật không nhỏ...!
Thấy một màn như vậy, Lâm Đông cũng không hề chần chờ, trước tiên tiến lên nghênh đón.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Hồng Trúc bước xuống xe.
Hôm nay nàng vẫn mặc bộ quần áo màu đen, bên dưới là quần da bó sát, cùng một đôi giày ống cao, làm bờ mông của nàng càng thêm ma quỷ, đối với nam nhân có lực đập vào trí mạng.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng bước xuống xe, dù là Lâm Đông, cũng hoàn toàn không có người nào dám nhìn chằm chằm vào đôi chân nàng, cũng không dám nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nước nghiêng thành nhưng đầy vẻ âm lãnh làm người ta phải kinh hồn táng đảm, chỉ lén lút dùng khóe mắt đánh giá vị Xà Mỹ Nữ có năng lượng kinh người tại vùng tam giác trường giang, hơn nữa còn làm cho các nam nhân phía nam bán quốc vừa thương vừa sợ.
- A Đổng Đại biểu toàn bộ huynh đệ tại Nam Kinh hoan nghênh Hoàng Phủ tiểu thư đại giá quang lâm.
Lâm Đông bước tới cùng ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng va chạm ngắn ngủi, trong lòng căng thẳng, liền mở miệng, giọng nói xem như bình tĩnh, nhưng khóe mắt nhảy lên điên cuồng đã bán rẻ vẻ lo âu cùng bất an không thể hủy diệt trong nội tâm của hắn.
- Cảm ơn.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tháo xuống kính râm màu đen, thản nhiên đáp lại một câu.
Lâm Đông kiệt lực khống chế tâm tình của mình, làm cho ánh mắt mình không có vẻ mờ mịt, hắn lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc hai giây, khóe mắt đánh giá những bảo tiêu sau lưng nàng, hít sâu một hơi, làm ra tư thế như thỉnh:
- Hoàng Phủ tiểu thư, mời.
- Các anh ở bên ngoài chờ tôi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên phân phó một câu với bảo tiêu bên cạnh, dẫn đầu bước tới.
Bên tai vang lên lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhìn thân ảnh cao ngạo của nàng. Lâm Đông chợt ngẩn ra, sau đó hoàn toàn bị khí thế của nàng chinh phục, trong lòng thổn thức không thôi.
Trong lúc thổn thức. Lâm Đông liền nhanh chóng đuổi theo.
Một phút sau. Hoàng Phủ Hồng Trúc đi theo Lâm Đông đến rừng trúc trong hội quán, ngồi trên một ghế đá.
- Hoàng Phủ tiểu thư, nghe bên ngoài truyền luu cô là nữ trung hào kiệt trăm năm mới gặp, khí phách khiến kẻ khác thuyết phục. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, a Đông cảm giác sâu sắc bội phục.
Lâm Đông cũng ngồi xuống ghế đá. ý bảo hai gã thủ hạ rời đi, mỉm cười khen tặng.
- Lâm thiếu quá khen. Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ là một giới nữ lưu mà thôi, cũng không xứng với chữ thanh nhã.
Hoàng Phủ Hồng Trúc ôn hòa đáp lại, sau đó cầm chén trà Long Tĩnh do người phục vụ đưa tới, tư thế tao nhã uống nhẹ một ngụm, cảm giác giống như đang ở trong nhà mình.
- Hoàng Phủ tiểu thư, thứ cho a Đông mạo muội, lần này cô đến Nam Kinh chỉ sợ có chuyện cần làm phải không? Nếu Hoàng Phủ tiểu thư có chỗ nào cần dùng tới a Đông, cứ mở miệng, dù sao ở Nam Kinh này a Đông vẫn có thể vì tiểu thư phân ưu giải nạn.
Lâm Đông cũng uống một ngụm trà, theo sau thoáng do dự mở miệng nói.
Vừa nói xong. Lâm Đông gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hồng Trúc, chờ đợi nàng trả lời.
- Tôi tới Nam Kinh chỉ vì một việc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trên bàn đá.
- Chuyện gì?
Đồng tử Lâm Đông rút nhỏ lại.
- Giúp Trần tiên sinh truyền lời.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mở ra đôi môi đỏ tươi, chậm rãi nói.
Bên tai vang lên lời của nàng, đối mặt đôi môi đỏ tươi đủ làm nam nhân bán quốc khom lưng. Lâm Đông lại không có nửa điểm tà niệm, ngược lại sắc mặt của hắn đại biến, trong giọng nói mang theo một tia âm rung:
- Là vị Trần tiên sinh nào?
- Kinh thành. Trần gia. Trần Phàm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng việc gõ bàn đá, thân mình hơi nghiêng tới trước, khí thế kinh người.
- Bá.
Sắc mặt Lâm Đông nháy mắt tái nhợt, thân mình không thể khống chế run lên, hơi thở cũng có chút dồn dập:
- Không biết Trần tiên sinh để Hoàng Phủ tiểu thư hạ mình tới gặp a Đông, là vì?
- Trần tiên sinh muốn tôi hỏi anh, có hứng thú đối với Hồng Trúc bang hay không?
Hai tay Hoàng Phủ Hồng Trúc chống lên bàn đá, thật hứng thú nhìn Lâm Đông. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Có hứng thú đối với Hồng Trúc bang hay không?
Lâm Đông chợt ngẩn ngơ, nháy mắt hiểu được hàm ý những lời này.
Hắn trầm mặc lại.
Dưới trời chiều, sắc mặt của hắn không còn trắng bệch như trước, nhưng đôi mày gắt gao cau chặt lại, con ngươi không ngừng chuyển động, tựa hồ đang suy tư quan hệ lợi và hại trong chuyện này.
- Hoàng Phủ tiểu thư có thể chuyển cáo Trần thiếu, cho a Đông suy nghĩ thêm hai ngày?
Thật lâu sau. Lâm Đông rút khăn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, hỏi ngược lại.
Nghe được Lâm Đông trả lời, đôi môi đỏ tươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi nhếch lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười băng sương, sau đó tay phải đột nhiên vung lên, một đạo hàn quang trong nháy mắt từ trong tay áo nàng bắn ra.
- Phốc xuy.
Hàn quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi.
- Oanh.
Một gã đại hán núp trong rừng ầm ầm ngã xuống đất, thân hình khôi ngô đập trên đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Không quan tâm tới Lâm Đông đang mặt xám như tro tàn. Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi đứng dậy xoay người rời đi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, bên tai vang lên tiếng vang nặng nề của đôi giày ống giẫm trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán Lâm Đông, đôi tay hắn không ngừng nắm chật, buông ra, tới tới lui lui nhiều lần.
- Lâm Đông, nếu tôi đi ra khỏi rừng trúc, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thần phục Hồng Trúc bang.
Ngay khi bóng lưng mê người của Hoàng Phủ Hồng Trúc sắp biến mất trong rừng trúc, thanh âm âm lãnh của nàng đột nhiên vang lên.
- Phốc thông.
Dưới trời chiều, trước bàn đá. Lâm Đông giống như một trái bóng hơi bị đâm thủng, cả người nhụt chí xụi lơ trên mặt đất, thở hồn hển. ánh mắt tan rã nói:
- Thỉnh Hoàng Phủ tiểu thư chuyển cáo Trần thiếu, a Đông nguyện ý cả đời làm cẩu cho hắn.
- Trong vòng ba ngày, đem chủy thủ của tôi đưa tới Đông Hải.
Chờ ánh mắt Lâm Đông hồi phục lại, mỹ nhân đi xa, chỉ còn giai âm vờn quanh.
- Mau rời giường đi...mau rời giường đi...
Sáng sớm, chuông báo thức đánh vỡ sự im lặng trong phòng, chuông báo lóe ra ánh sáng chiếu khắp phòng ngủ.
Trong phòng. Tô San vẫn giống như ngày xưa, trần trụi nằm trên giường, ngủ say sưa như một chú heo nhỏ.
Sau đó...nàng tựa hồ nghe được chuông báo thức, mơ mơ màng màng oán giận một tiếng, cả người chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu.
- Hôm nay tựa hồ là ngày khai giảng?
Vài giây sau. Tô San đang cố gắng tiếp tục ngủ nướng chợt nhớ ra điều gì đó, cả người rùng mình, ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt to mê người trợn trừng tròn xoe.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tô San đưa tay cầm lấy chuông báo, vừa nhìn vào, phát hiện đã hơn bảy giờ, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất hoàn toàn:
- Đúng vậy, hôm nay là ngày khai giảng, đây là do tối qua mình cố ý đem chuông báo thức lúc bảy giờ.
Vừa nói xong. Tô San cũng không tiếp tục lười biếng, đặt chuông báo lên đầu giường, mở đèn tường, vén chăn đứng dậy, đi chân trần tới trước tủ quần áo lấy áo ngực, quần lót...
Cùng lúc đó trên đường cái bên ngoài tiểu khu. Trần Phàm mặc bộ quần áo thể thao màu xám, trên cổ quấn chiếc khăn, giống như ngày trước chạy bộ trên đường.
Khác với ngày xưa chính là ngày hôm nay hắn không phải chạy một mình.
Bên cạnh hắn đi theo một người mặc âu phục mang giày da, thanh niên tựa hồ cũng thường xuyên vận động, dù đang mang giày da nhưng hơi thở không gấp, mặt không đỏ, nhưng ánh mắt nhìn Trần Phàm có chút kính sợ.
Ngoài ra, phía sau hai người còn đi theo một chiếc Bentley cách chừng mười thước.
- Tối hôm qua tới?
Trần Phàm không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường chung quanh, vừa chạy vừa quay đầu nhìn Lâm Đông hỏi.
Lâm Đông đã chạy theo Trần Phàm gần hai cây số, dọc theo đường đi. Trần Phàm đều không nói chuyện với hắn, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm, có vẻ có chút kích động:
- Dạ...đúng vậy, Trần thiếu.
- Tôi nghe Hồng Trúc nói, anh nguyện ý gia nhập Hồng Trúc bang, đúng không?
Trần Phàm lại đưa mắt nhìn về phía trước, không nóng không lạnh hỏi.
Hồng Trúc?
Nghe được hai chữ này, Lâm Đông cũng giống như Khang Tử Huy ba ngày trước, diễn cảm có chút quái dị, trong lòng liền nháy mắt hiểu được vì sao Hoàng Phủ Hồng Trúc lại đến chuyển lời cho Trần Phàm.
- A Đông nguyện ý làm một con cẩu của Trần thiếu, nghe theo Trần thiếu sai sử.
Dù Lâm Đông biết gia nhập Hồng Trúc bang chỉ là bất đắc dĩ, nhưng tự nhiên không dám nói ra trước mặt Trần Phàm.
Trần Phàm giống như có thể đoán được điểm này, cười nói:
- Nghe như có cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo vậy.
- Không...không có.
sắc mặt Lâm Đổng Đại biến, hơi thở theo tần suất thật tiết tấu trong nháy mắt bị đánh loạn, đã có vẻ có chút dồn dập.
Trần Phàm lại quay đầu, nheo mắt lại, nhìn thoáng qua thần tình khẩn trương của Lâm Đông:
- Trước khi Hồng Trúc đi Nam Kinh, toàn bộ tư liệu của anh tôi đều xem qua. Anh có thể quật khởi tại Nam Kinh, ngoại trừ bản thân cố gắng, công lao của tác phong a dua thật không nhỏ...!
/839
|