Theo sau, trong biểu tình ngây ngốc của Hoàng Chí Văn cùng đại lão cảnh sát Đông Hải. Trương Thự Quang tự mình ấn lên cái nút màu đỏ trên bàn, chỉ nghe "khanh" một tiếng vang giòn, khóa sắt trên người Trần Phàm chậm rãi thu lại.
Trần Phàm chậm rãi đứng dậy, thoáng cử động thân hình cứng ngắc.
- Tiểu Phàm, cha của cậu nói sau khi cậu rời khỏi đây thì gọi điện cho ông ấy.
Trương Thự Quang nói xong, trong đầu không khỏi dần hiện ra hình ảnh Trần Chiến vì muốn cứu Trần Phàm mà đến tìm hắn. âm thầm cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Hắn biết rõ, huân chương của quốc gia đại biểu cho vinh dự lớn nhất.
Có thể nói, ngoại trừ người của Long Nha, người biết được Trần Phàm có được huân chương này chỉ có ba người Trần lão thái gia, thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Chiến luống cuống, đồng dạng cũng là nguyên nhân mọi người đều cho rằng Trần Phàm hẳn phải chết.
- Ân.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, giữ im lặng đi tới trước người Từ trưởng ban, trong con ngươi hiện lên ánh mắt xin lỗi, sau đó chợt biến mất, cuối cùng vẻ mặt của hắn lại khôi phục bình tĩnh.
Giờ khắc này, đối mặt gương mặt bình tĩnh như nước của Trần Phàm, trái tim Hoàng Chí Văn điên cuồng nhảy mạnh, gương mặt sợ hãi khẩn trương tới cực điểm. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đi theo tôi.
Từ trưởng ban thở dài.
Trần Phàm gật đầu, sau đó quay đầu qua liếc mắt nhìn Hoàng Chí Văn.
Chỉ một cái liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Hoàng Chí Văn giống như lọt vào sấm đánh, cả người không ngừng run rẩy.
Mà Phùng đội trưởng đứng một bên, vẻ kính sợ trong con ngươi càng thêm sâu sắc.
Nửa giờ sau, trong một gian ghế lô tại một nhà hàng trong Đông Hải.
Trần Phàm cùng Từ trưởng ban mặt đối mặt, trên bàn đặt một phần thức ăn, vài dĩa rau, cùng vài bình Thiêu Đao Tử.
Trong ghế lô, sương khói lượn lờ, Trần Phàm cùng Từ trưởng ban đều đang hút thuốc, Trần Phàm hút rất chậm, rất nhẹ, mà Từ trưởng ban lại hút rất nhanh.
- Tiểu Phàm, uống.
Vài giây sau, Từ trưởng ban dụi tắt tàn thuốc, mở hai bình rượu ra, đưa cho Trần Phàm một bình, nói:
- Không say không về.
- Phanh.
Vừa nói xong, tiếng bình rượu va chạm vang lên.
Theo sau, hai người không hẹn cùng nâng bình rượu ngửa cổ, uống ừng ực bình Thiêu Đao Tử như uống nước lã.
Chỉ thoáng chốc, hai bình Thiêu Đao Tử cơ hồ đã cạn.
- Hô...hô...
Một hơi uống hết bình Thiêu Đao Tử, hơi thở của Từ trưởng ban có chút dồn dập, gương mặt có chút đỏ lên, nhưng Trần Phàm vẫn bình thường, giống như không có việc gì.
- Rốt cục đúng là quái thai do lão Lưu bồi dưỡng ra tới, uống rượu như uống nước.
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Phàm. Từ trưởng ban cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu Phàm a, tôi nhớ được năm đó chúng ta chấp hành xong nhiệm vụ, mỗi lần đụng rượu, đều là cậu cùng lão Lưu họp một chỗ, đem những người khác toàn bộ chuốc say mèm, đúng không?
- Ân.
Trần Phàm gật đầu cười, nhưng cười thật chua xót.
- Ba.
Từ trưởng ban lại châm một điếu thuốc lá, rít mạnh hai hơi, trầm thấp nói:
- Ba năm, trong chớp mắt cậu cùng lão Lưu đã rời khỏi huynh đệ chúng tôi ba năm. Tôi cũng đã không uống rượu với cậu suốt ba năm.
Nghe được lời nói của Từ trưởng ban, Trần Phàm cũng châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa nhìn lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ có chút đỏ lên.
- Ba năm trước đây, lão Lưu là thành viên lớn tuổi nhất Long Nha chúng ta, cậu là Long Nha duy nhất, là kiêu ngạo của mọi người chúng ta, là thần tượng cho đám tiểu tử kia đuổi theo.
Từ trưởng ban đỏ mắt, giọng nói trầm thấp tới cực điểm:
- Ba năm sau, lão Lưu đi rồi, cậu cũng rời khỏi Long Nha.
Nói xong, Từ trưởng ban run rẩy dụi tắt thuốc lá, lại mở thêm hai bình rượu ra.
- Phanh.
Tiếng bình rượu va chạm lại vang lên.
Hai người lại ngửa cổ.
Cũng giống như trước đó, vẫn nâng bình rượu uống như uống nước.
Nhưng...
Chảy vào miệng hai người lại có thêm một loại chất lỏng khác.
Nước mắt.
Giờ khắc này, hai nam nhân có được ý chí cứng rắn như sắt thép, vừa uống rượu lại vừa rơi nước mắt.
Giờ khắc này, bọn họ cơ hồ đang nhớ lại năm tháng của dĩ vãng.
Nhưng hiện giờ, vật đã không còn là vật, người đã không còn trước mắt.
Lại một hơi uống cạn bình rượu, khuôn mặt Từ trưởng ban đã đỏ rực, đôi mắt cũng phiếm hồng.
Hắn cũng không lau nước mắt trên mặt, mà dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, run rẩy thân mình nói:
- Tiểu Phàm, tôi biết, lần này cậu giết chết Tiết Cường, đều không phải nhất thời xúc động, mà là kết quả sau khi lo xa nghĩ rộng.
Trần Phàm không hé răng.
- Ở mặt ngoài, cậu làm cho mình đi vào chỗ vạn kiếp bất phục, trên thực tế cậu đã sớm làm xong an bài - cậu lợi dụng huân chương để giữ mạng đồng thời cho người âm thầm thu thập phản ứng khắp nơi sau khi chuyện này phát sinh, cậu thông qua chuyện này có thể thấy rõ hết thảy bên người, thấy rõ địch nhân của cậu, thấy rõ bạn của cậu, thậm chí còn làm cho những địch nhân âm thầm đều nổi lên mặt nước.
Từ trưởng ban gằn từng chữ:
- Bởi vì, cậu hiểu kẻ đã trồi lên mặt nước thì sẽ tạo thành ít nguy hiểm hơn là kẻ đang ân giấu dưới mặt nước.
Trần Phàm trầm mặc như nước.
- Ngoài ra, cậu đang muốn giết gà dọa khỉ, cậu rất rõ ràng, cậu rời khỏi Trần gia, cần đối mặt thế lực khắp nơi trả thù, như thế nào đi đối mặt, đây là một vấn đề thật khó giải quyết cho nên cậu tuyển chọn phương thức cực đoan nhất, cậu đang muốn dùng phương thức này nói cho địch nhân, ta có thể tùy thời có thể giết chết các ngươi, cậu đang dùng vũ lực uy hiếp bọn hắn, để cho bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói tới đây, cả người Từ trưởng ban run rẩy lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng hỏi:
- Cuối cùng cậu dùng đặc quyền của huân chương, là vì vứt bỏ quang vinh trước kia, hoàn toàn cáo biệt Long Nha sao?
- Ân.
Trần Phàm vô lực nhắm mắt lại, theo sau mở ra, diễn cảm hoàn toàn khôi phục bình thường:
- Sau này tôi không còn là Long Nha, tôi không muốn làm bẩn hai chữ Long Nha, cũng không muốn làm bẩn chiếc huân chương kia.
Oanh!
Dù Từ trưởng ban đã đoán được điểm này, nhưng khi nghe được chính miệng Trần Phàm nói ra, đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng.
- Cậu thật muốn bước tới mặt đối lập với các huynh đệ sao?
Thân mình Từ trưởng ban thêm run rẩy dữ dội, điếu thuốc lá trong tay rơi xuống, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ lo lắng thật sâu:
- Cậu thật sự nghĩ thông suốt sao? Không có quầng sáng của Trần gia, không có đặc quyền của chiếc huân chương, cậu đã mất đi lá bùa hộ mệnh, sau này nếu cậu làm ra chuyện phạm pháp, cảnh sát sẽ đối phó cậu, cảnh sát không được, sẽ có đặc công, đặc công không được, thì là bộ đội đặc chủng. Nếu vẫn không được, chính những huynh đệ từng đổ máu cùng cậu sẽ phải ra mặt.
- Tiểu Phàm, đây là một con đường không còn cơ hội quay về à.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Từ trưởng ban đã trở nên khàn khàn.
- Tôi biết.
Trần Phàm chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, nhìn vào khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng khôngđành lòng của Từ trưởng ban, nhẹ giọng nói:
- Nhưng...tôi đã không có đường lùi rồi.
Vừa nói xong, Trần Phàm lại mở một bình Thiêu Đao Tử, lại ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
- Ba.
Rượu hết, bình rơi.
Trần Phàm đứng lên, bước đi thật nhanh.
Trần Phàm chậm rãi đứng dậy, thoáng cử động thân hình cứng ngắc.
- Tiểu Phàm, cha của cậu nói sau khi cậu rời khỏi đây thì gọi điện cho ông ấy.
Trương Thự Quang nói xong, trong đầu không khỏi dần hiện ra hình ảnh Trần Chiến vì muốn cứu Trần Phàm mà đến tìm hắn. âm thầm cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Hắn biết rõ, huân chương của quốc gia đại biểu cho vinh dự lớn nhất.
Có thể nói, ngoại trừ người của Long Nha, người biết được Trần Phàm có được huân chương này chỉ có ba người Trần lão thái gia, thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Chiến luống cuống, đồng dạng cũng là nguyên nhân mọi người đều cho rằng Trần Phàm hẳn phải chết.
- Ân.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, giữ im lặng đi tới trước người Từ trưởng ban, trong con ngươi hiện lên ánh mắt xin lỗi, sau đó chợt biến mất, cuối cùng vẻ mặt của hắn lại khôi phục bình tĩnh.
Giờ khắc này, đối mặt gương mặt bình tĩnh như nước của Trần Phàm, trái tim Hoàng Chí Văn điên cuồng nhảy mạnh, gương mặt sợ hãi khẩn trương tới cực điểm. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đi theo tôi.
Từ trưởng ban thở dài.
Trần Phàm gật đầu, sau đó quay đầu qua liếc mắt nhìn Hoàng Chí Văn.
Chỉ một cái liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Hoàng Chí Văn giống như lọt vào sấm đánh, cả người không ngừng run rẩy.
Mà Phùng đội trưởng đứng một bên, vẻ kính sợ trong con ngươi càng thêm sâu sắc.
Nửa giờ sau, trong một gian ghế lô tại một nhà hàng trong Đông Hải.
Trần Phàm cùng Từ trưởng ban mặt đối mặt, trên bàn đặt một phần thức ăn, vài dĩa rau, cùng vài bình Thiêu Đao Tử.
Trong ghế lô, sương khói lượn lờ, Trần Phàm cùng Từ trưởng ban đều đang hút thuốc, Trần Phàm hút rất chậm, rất nhẹ, mà Từ trưởng ban lại hút rất nhanh.
- Tiểu Phàm, uống.
Vài giây sau, Từ trưởng ban dụi tắt tàn thuốc, mở hai bình rượu ra, đưa cho Trần Phàm một bình, nói:
- Không say không về.
- Phanh.
Vừa nói xong, tiếng bình rượu va chạm vang lên.
Theo sau, hai người không hẹn cùng nâng bình rượu ngửa cổ, uống ừng ực bình Thiêu Đao Tử như uống nước lã.
Chỉ thoáng chốc, hai bình Thiêu Đao Tử cơ hồ đã cạn.
- Hô...hô...
Một hơi uống hết bình Thiêu Đao Tử, hơi thở của Từ trưởng ban có chút dồn dập, gương mặt có chút đỏ lên, nhưng Trần Phàm vẫn bình thường, giống như không có việc gì.
- Rốt cục đúng là quái thai do lão Lưu bồi dưỡng ra tới, uống rượu như uống nước.
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Phàm. Từ trưởng ban cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu Phàm a, tôi nhớ được năm đó chúng ta chấp hành xong nhiệm vụ, mỗi lần đụng rượu, đều là cậu cùng lão Lưu họp một chỗ, đem những người khác toàn bộ chuốc say mèm, đúng không?
- Ân.
Trần Phàm gật đầu cười, nhưng cười thật chua xót.
- Ba.
Từ trưởng ban lại châm một điếu thuốc lá, rít mạnh hai hơi, trầm thấp nói:
- Ba năm, trong chớp mắt cậu cùng lão Lưu đã rời khỏi huynh đệ chúng tôi ba năm. Tôi cũng đã không uống rượu với cậu suốt ba năm.
Nghe được lời nói của Từ trưởng ban, Trần Phàm cũng châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa nhìn lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ có chút đỏ lên.
- Ba năm trước đây, lão Lưu là thành viên lớn tuổi nhất Long Nha chúng ta, cậu là Long Nha duy nhất, là kiêu ngạo của mọi người chúng ta, là thần tượng cho đám tiểu tử kia đuổi theo.
Từ trưởng ban đỏ mắt, giọng nói trầm thấp tới cực điểm:
- Ba năm sau, lão Lưu đi rồi, cậu cũng rời khỏi Long Nha.
Nói xong, Từ trưởng ban run rẩy dụi tắt thuốc lá, lại mở thêm hai bình rượu ra.
- Phanh.
Tiếng bình rượu va chạm lại vang lên.
Hai người lại ngửa cổ.
Cũng giống như trước đó, vẫn nâng bình rượu uống như uống nước.
Nhưng...
Chảy vào miệng hai người lại có thêm một loại chất lỏng khác.
Nước mắt.
Giờ khắc này, hai nam nhân có được ý chí cứng rắn như sắt thép, vừa uống rượu lại vừa rơi nước mắt.
Giờ khắc này, bọn họ cơ hồ đang nhớ lại năm tháng của dĩ vãng.
Nhưng hiện giờ, vật đã không còn là vật, người đã không còn trước mắt.
Lại một hơi uống cạn bình rượu, khuôn mặt Từ trưởng ban đã đỏ rực, đôi mắt cũng phiếm hồng.
Hắn cũng không lau nước mắt trên mặt, mà dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, run rẩy thân mình nói:
- Tiểu Phàm, tôi biết, lần này cậu giết chết Tiết Cường, đều không phải nhất thời xúc động, mà là kết quả sau khi lo xa nghĩ rộng.
Trần Phàm không hé răng.
- Ở mặt ngoài, cậu làm cho mình đi vào chỗ vạn kiếp bất phục, trên thực tế cậu đã sớm làm xong an bài - cậu lợi dụng huân chương để giữ mạng đồng thời cho người âm thầm thu thập phản ứng khắp nơi sau khi chuyện này phát sinh, cậu thông qua chuyện này có thể thấy rõ hết thảy bên người, thấy rõ địch nhân của cậu, thấy rõ bạn của cậu, thậm chí còn làm cho những địch nhân âm thầm đều nổi lên mặt nước.
Từ trưởng ban gằn từng chữ:
- Bởi vì, cậu hiểu kẻ đã trồi lên mặt nước thì sẽ tạo thành ít nguy hiểm hơn là kẻ đang ân giấu dưới mặt nước.
Trần Phàm trầm mặc như nước.
- Ngoài ra, cậu đang muốn giết gà dọa khỉ, cậu rất rõ ràng, cậu rời khỏi Trần gia, cần đối mặt thế lực khắp nơi trả thù, như thế nào đi đối mặt, đây là một vấn đề thật khó giải quyết cho nên cậu tuyển chọn phương thức cực đoan nhất, cậu đang muốn dùng phương thức này nói cho địch nhân, ta có thể tùy thời có thể giết chết các ngươi, cậu đang dùng vũ lực uy hiếp bọn hắn, để cho bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói tới đây, cả người Từ trưởng ban run rẩy lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng hỏi:
- Cuối cùng cậu dùng đặc quyền của huân chương, là vì vứt bỏ quang vinh trước kia, hoàn toàn cáo biệt Long Nha sao?
- Ân.
Trần Phàm vô lực nhắm mắt lại, theo sau mở ra, diễn cảm hoàn toàn khôi phục bình thường:
- Sau này tôi không còn là Long Nha, tôi không muốn làm bẩn hai chữ Long Nha, cũng không muốn làm bẩn chiếc huân chương kia.
Oanh!
Dù Từ trưởng ban đã đoán được điểm này, nhưng khi nghe được chính miệng Trần Phàm nói ra, đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng.
- Cậu thật muốn bước tới mặt đối lập với các huynh đệ sao?
Thân mình Từ trưởng ban thêm run rẩy dữ dội, điếu thuốc lá trong tay rơi xuống, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ lo lắng thật sâu:
- Cậu thật sự nghĩ thông suốt sao? Không có quầng sáng của Trần gia, không có đặc quyền của chiếc huân chương, cậu đã mất đi lá bùa hộ mệnh, sau này nếu cậu làm ra chuyện phạm pháp, cảnh sát sẽ đối phó cậu, cảnh sát không được, sẽ có đặc công, đặc công không được, thì là bộ đội đặc chủng. Nếu vẫn không được, chính những huynh đệ từng đổ máu cùng cậu sẽ phải ra mặt.
- Tiểu Phàm, đây là một con đường không còn cơ hội quay về à.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Từ trưởng ban đã trở nên khàn khàn.
- Tôi biết.
Trần Phàm chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, nhìn vào khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng khôngđành lòng của Từ trưởng ban, nhẹ giọng nói:
- Nhưng...tôi đã không có đường lùi rồi.
Vừa nói xong, Trần Phàm lại mở một bình Thiêu Đao Tử, lại ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
- Ba.
Rượu hết, bình rơi.
Trần Phàm đứng lên, bước đi thật nhanh.
/839
|