Màn đêm buông xuống, tiếng động xôn xao ồn ào của ban ngày đã dần dần rời đi, ánh đèn neon hai bên đường cũng dần sáng lên, ngọn đèn chiếu sáng trên những con đường trong Đông Hải, làm cho tòa thành thị được xưng tụng là hạt ngọc đông phương được vây trong một loại trạng thái kỳ ảo mông lung, cũng như cuộc sống về đêm, làm kẻ khác mơ màng.
Tám giờ tối, trong ngôi nhà Trần Phàm chuẩn bị cho Lưu Oánh Oánh cùng Lý Vân.
Lưu Oánh Oánh vừa khóc vừa đem những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay toàn bộ nói cho Lý Vân cùng Long Nữ.
- Ba!
Khi Lưu Oánh Oánh nói đến Trần Phàm vì cứu nàng, giết vài người, bị cảnh sát mang đi, cả người Lý Vân run rẩy tát mạnh một cái vào mặt Lưu Oánh Oánh.
- Cháu đúng là tạo nghiệp chướng a!
Lý Vân khóc nói:
- Tại sao cháu không động não ngẫm lại, nếu cha cháu đã nguyện ý đỡ đạn cho tiểu Phàm ca của cháu, điều đó đã tỏ rõ là do hắn cam tâm tình nguyện a! Một người mà cha cháu nguyện ý dùng tính mạng đi bảo hộ, làm sao có thể xấu xa như lời bọn hắn nói? Đầu óc cháu là óc heo sao?
- Bà nội Lý, Oánh Oánh chỉ là nhất thời hồ đồ, bà không nên tức giận.
Long Nữ đứng dậy, ngăn trở Lý Vân tiếp tục giáo huấn Lưu Oánh Oánh.
Gương mặt Lý Vân tái nhợt thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mà Lưu Oánh Oánh lại giữ im lặng ngồi trên ghế sô pha, tùy ý cho nước mắt chảy ra.
- Oánh Oánh, bất kể như thế nào, em cũng không thể hận anh tiểu Phàm của em.
Long Nữ rất rõ ràng, đối với Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh có địa vị vô cùng trọng yếu, cho nên nàng nhất định phải giúp Trần Phàm cởi bỏ khúc mắc trong lòng Lưu Oánh Oánh:
- Cha của em vì cứu anh tiểu Phàm mà chết, trong lòng anh tiểu Phàm áy náy hơn bất luận kẻ nào, nhưng anh ấy chưa bao giờ đem nỗi khổ của mình biểu lộ trên mặt mà thôi.
Long Nữ nói tới đây, cũng có chút động dung, thanh âm của nàng nhỏ xuống:
- Người kia nói, khi em cùng bà nội đang sống trong nghèo khổ bần cùng, còn anh ấy thì đang hưởng phúc, đó là lừa gạt em thôi. Anh ấy căn bản không hề hưởng phúc, ngược lại vì báo thù cho cha của em, đã rời khỏi tổ chức, trong suốt hai năm giống như một con sói bị thương đi khắp ngõ ngách trên thế giới, mỗi ngày đều ở trong nguy hiểm sống chết, căn bản là em không thể tưởng tượng!
- Hai năm, anh ấy dùng hai năm giúp cha của em báo thù, đồng thời đã lưu lại những vết sẹo đầy người.
Đôi mắt Long Nữ đỏ lên, nói:
- Mà trong hai năm anh ấy báo thù cho cha em, anh ấy cũng giống như cha em lúc trước, mỗi tháng đúng hạn đều gửi tiền cho gia đình em, số tiền đã gấp hơn mấy lần, nhưng đều bị mẹ em lấy hết.
- Bởi vì cho tới nay, anh ấy luôn xem cha em là sư phụ, là người cha thứ hai của ảnh, xem gia đình em là người thân của mình!
Nói tới đây, nước mắt Long Nữ trào ra, chậm rãi chảy xuống gương mặt vốn lạnh lùng:
- Sau khi giúp cha em báo thù, ảnh không lập tức đi tìm gia đình em là bởi vì ảnh đang bàng hoàng, ảnh không biết làm sao đối mặt với gia đình em, không biết làm sao giải thích nguyên nhân cha em biến mất hai năm! Trọng yếu hơn là, trước khi chết cha em không cho anh ấy đem tin tức ông ấy đã chết báo cho gia đình em, vì thế ảnh không muốn, cũng không thể lừa gạt gia đình em!
Lưu Oánh Oánh đầm đìa nước mắt.
Long Nữ chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Oánh Oánh, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt, nói:
- Oánh Oánh, đáp ứng chị, đừng hận anh ấy, được chứ?
- Em không hận anh ấy.
Lưu Oánh Oánh khóc càng thêm thương tâm:
- Nhưng...
- Oánh Oánh, chị biết, em cảm giác mình đã sai lầm, thật có lỗi với ánh, em áy náy vì làm hại ảnh bị cảnh sát bắt đi.
Long Nữ tựa hồ đoán được ý nghĩ trong nội tâm Lưu Oánh Oánh, an ủi:
- Không có chuyện gì, ảnh sẽ bình an trở về. Đồng thời ảnh cũng sẽ không trách em.
- Thật vậy chăng?
cả người Lưu Oánh Oánh run rẩy nhìn Long Nữ.
Long Nữ chảy nước mắt, lộ ra dáng tươi cười, dùng sức gật gật đầu.
- Đinh linh linh...
Cùng lúc đó thanh âm chuông cửa đột nhiên vang lên.
Thanh âm thình lình cất lên làm Long Nữ, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh đều run lên, ba người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cửa.
Sau đó, Long Nữ theo thói quen cũng giống như Trần Phàm, khi gặp được nguy hiểm đều nheo mắt lại, thần kinh căng thẳng, bước nhanh ra phía cửa.
Xuyên qua màn hình, Long Nữ rõ ràng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm xuất hiện trước cửa.
Phát hiện này làm thần kinh căng thẳng của nàng trong nháy mắt thả lỏng, sau đó ngừng thở, quay đầu, trên gương mặt băng sương lộ ra dáng tươi cười hưng phấn:
- Là anh ấy!
Nghe được lời của Long Nữ, Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh đều mừng rỡ, sau đó lại lộ ra biểu tình lo lắng bất an, tựa hồ hai người cũng không biết tiếp theo làm sao đối mặt Trần Phàm.
Mà Long Nữ lại nhanh chóng mở cửa.
Dưới lầu, cửa hàng hiên mở ra, Trần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng lên ánh đèn trong nhà, hít sâu một hơi bước vào.
Nửa phút sau, Trần Phàm ngồi thang máy đi tới tầng trệt.
Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, thân ảnh Long Nữ, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Trần Phàm.
- Tiểu Phàm!
Nhìn thấy Trần Phàm. Lý Vân rơi nước mắt hô lên.
Lưu Oánh Oánh cũng há miệng, nhưng không kêu đi ra, mà Long Nữ đứng yên nơi đó, lẳng lặng nhìn Trần Phàm.
Không nói tiếng nào, cứ lẳng lặng nhìn như thế!
- Bà nội Lý, Oánh Oánh.
vẻ mặt Trần Phàm tươi cười đi ra thang máy, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
- Anh tiểu Phàm, thực xin lỗi...
Hai tay Lưu Oánh Oánh khẩn trương nắm chặt cùng một chỗ, nhẹ giọng nói, trong lúc nói chuyện thì cúi đầu, nước mắt lướt qua khuôn mặt của nàng, rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm nhè nhẹ:
- Em không nên tin tưởng lời nói của người ngoài!
- Nha đầu ngốc, cần nói xin lỗi cũng là anh nói với em.
Trần Phàm đi ra thang máy, đi tới trước người Lưu Oánh Oánh, cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt bị nước mắt nhiễm ướt của Lưu Oánh Oánh:
- Hơn nữa, em còn nhỏ, tâm trí còn chưa thành thục, bị người lừa gạt cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi em lớn hơn một chút, lớn như anh, có năng lực độc lập tự hỏi, khi đó sẽ không còn ai có thể lừa em nữa.
Đôi mắt Lưu Oánh Oánh đỏ lên, nước mắt mơ hồ:
- Anh tiểu Phàm, em...
- Oánh Oánh, đều là quá khứ.
Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lưu Oánh Oánh, vuốt mũi nàng, nói:
- Đáp ứng anh, sau này không cho em nói xin lỗi với anh, anh cũng sẽ không nói với em, chúng ta huề nhau được không?
Không tiếng trả lời, Lưu Oánh Oánh càng khóc dữ dội hơn, thân mình cũng run rẩy thật mạnh.
- Xem ra em còn đang trách anh...
Trần Phàm cố ý giận dữ nói.
- Không, không có!
Lưu Oánh Oánh chợt ngẩn ra, sau đó lắc mạnh đầu, lo lắng giải thích:
- Oánh Oánh không trách anh, không trách, không trách!
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi nở nụ cười, đó là dáng tươi cười phát ra từ nội tâm, đó là dáng tươi cười giải được tâm kết, cũng là dáng tươi cười vứt được gánh nặng trong nội tâm.
Lý Vân cùng Long Nữ không hẹn cùng nở nụ cười, bị bộ dáng của Trần Phàm cùng Lưu Oánh Oánh làm bật cười.
Tiếng cười làm không khí trong nháy mắt thay đổi, Lưu Oánh Oánh ngẩn ngơ, theo sau hiểu được Trần Phàm cố ý chọc nàng, cũng dừng khóc, muốn cười lại cười không nổi.
Nửa giờ sau, Trần Phàm cùng Long Nữ rời khỏi nhà Oánh Oánh.
Bước trong tiểu khu, Long Nữ có thể rõ ràng nhìn thấy được có hai trạm gác ngầm chung quanh.
Nàng biết đây là an bài của Trần Phàm.
Mặc dù biết được việc này, nhưng Long Nữ cũng không đi vạch trần, mà yên lặng cũng giống như ngày xưa theo đuôi, đi phía sau Trần Phàm ra khỏi tiểu khu.
- Cảm...
Ra tiểu khu. Trần Phàm vốn muốn mở miệng cảm ơn, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, liền thấy Long Nữ nhìn về phía hắn.
Hắn lập tức ý thức được điều gì, đem lời nói nuốt ngược vào trong bụng.
- Sau khi anh bị cảnh sát mang đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ bên bạch đạo mà nàng có thể vận dụng, cha anh thì đi tìm chiến hữu trước kia, còn đi tìm những đại lão quân đội, ngoài ra Lý Dĩnh còn trở về quân khu Yên Kinh một chuyến, hẳn là đi cầu Lý Vân Phong, hiện tại vẫn chưa về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Long Nữ thấy gương mặt xấu hổ của Trần Phàm, mở miệng nói:
- Bên phía tập đoàn Cao Tường, Tô Thanh Hải cũng tìm không ít người, Tiêu Viễn Sơn chạy tới Đông Hải, nhưng bên phía tập đoàn Kerner không có động tĩnh gì.
Nghe được lời nói của Long Nữ, trong lòng Trần Phàm chảy qua dòng nước ấm.
Hoạn nạn thấy chân tình.
Khi hắn đang gặp cảnh sơn cùng thủy tận, có thể có được nhiều người đứng ra giúp đỡ như vậy, trong lòng hắn nhiều ít có chút cảm động.
Về phần bên phía tập đoàn Kerner không có động tĩnh, Trần Phàm hiểu rõ ràng hơn phân nửa là do Dai Fu đoán được dụng ý của hắn, nếu không Dai Fu không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, dù sao từ sau khi quen biết Dai Fu, tuy rằng nàng luôn đứng phía sau màn, nhưng chỉ cần một khi hắn có việc, nàng luôn là người đầu tiên ra mặt.
- Mặt khác, hiệu trưởng đại học Đông Hải Tần An cũng vận dụng một ít quan hệ giúp anh.
Long Nữ lại bổ sung.
Tần An?
Nghe được tên này, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra hình ảnh lão nhân rất có khí khái kia, trong lòng nhiều ít có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Tần An lại giúp hắn trong lúc hắn bất lực nhất.
Thầm hít sâu một hơi không khí ban đêm, Trần Phàm nghĩ nghĩ, hỏi:
- Tiết Hồ vận dụng mạng lưới quan hệ bạch đạo cô đều điều tra rõ chứ?
- Điều tra rõ, có nhiều người ở cấp tỉnh bộ. Mặt trên còn có một người thuộc phe phái Yến gia.
Long Nữ nói:
- Nhưng không phải người của Yến gia, lần này Yến gia cũng không nhân cơ hội ra tay.
- Ha ha, tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia, trong mắt người của Yến gia, đã không còn tạo được bao nhiêu uy hiếp, huống chi bọn hắn biết Tiết Hồ sẽ liều mạng, căn bản không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Đối với chuyện này, Trần Phàm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Lão thái gia qua đời, thế cục nên xuất hiện biến hóa chứ?
- Ân.
Long Nữ nhẹ gật đầu:
- Yến gia được tăng cường, một số nhỏ trung lập xem chừng vì ích lợi mới dựa vào Trần gia, đã quay sang đầu phục Yến gia, ngoài ra còn có một ít người hao hết tâm tư gắn nhãn mác của Trần gia, rồi lại tiến nhập vào thế lực khác.
- Cây đổ bầy khỉ tan, điều này không kỳ quái.
Trần Phàm lại hỏi:
- Phương diện tranh đấu thì sao? Nếu như tôi không đoán sai, một nhóm người đã bị chuyện này làm ảnh hưởng.
- Rất nhiều người dựa vào Trần gia, trong hai ngày điều động, bên ngoài thì thăng nhưng trong thì hạ, đi lên chỉ có mấy người ít ỏi, Trần Phi hẳn là người thành công nhất, chẳng những hắn thăng chức còn điều tới Đông Hải. Mà mấy thế lực lớn phía Yến gia lại trồi lên không ít.
Long Nữ bình tĩnh nói:
- Ở quân đội, mặc dù uy tín của Trần gia có giảm xuống, nhưng lực ảnh hưởng cùng lực kêu gọi cũng không hề dao động. Yến gia đã cố gắng nhưng kết quả thảm bại!
- Còn có cảnh vệ viên của lão thái gia, Trương Thiết Trụ, từ quân khu Yên Kinh được điều đi, thăng quân hàm thiếu tướng, nắm giữ thực quyền.
Nói tới đây, Long Nữ liếc mắt nhìn Trần Phàm, thấy khóe mắt hắn thoáng nhảy lên hai cái, do dự một chút lại nói:
- Mặt khác, tôi cảm thấy được còn một tràng thi đấu trọng yếu nữa, còn chưa bắt đầu.
- Cô đang nói Trần Vĩnh Thụy thăng chức?
Trần Phàm hiểu rõ:
- Tràng thi đấu này kỳ thật đã mất đi ý nghĩa. Đối với Yến gia mà nói, đây là trận chiến cuối cùng, cũng là trận chiến trọng yếu nhất! Một trận chiến này, quyết định Yến gia có cơ hội vãn hồi mặt mũi lần đính hôn ở khách sạn Yên Kinh hay không, cho nên Yến gia sẽ đem hết toàn lực xuất ra!
Long Nữ trầm mặc không nói.
- Mặc khác. Trần Vĩnh Thụy là người thừa kế có khả năng cao nhất trong đời thứ ba của Trần gia, ngăn cản bước tiến của hắn đối với việc mấy năm tới Yến gia áp chế Trần gia sẽ có vô số tác dụng.
Gương mặt Trần Phàm phức tạp nói:
- Nếu lão thái gia còn trên đời, hắn nắm chắc, hiện tại, hắn không có khả năng.
Nghe được lời nói này của Trần Phàm, trong lòng Long Nữ vừa động, một ý niệm điên cuồng trào ra trong đầu, nhưng lại không dám xác nhận...
Tám giờ tối, trong ngôi nhà Trần Phàm chuẩn bị cho Lưu Oánh Oánh cùng Lý Vân.
Lưu Oánh Oánh vừa khóc vừa đem những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay toàn bộ nói cho Lý Vân cùng Long Nữ.
- Ba!
Khi Lưu Oánh Oánh nói đến Trần Phàm vì cứu nàng, giết vài người, bị cảnh sát mang đi, cả người Lý Vân run rẩy tát mạnh một cái vào mặt Lưu Oánh Oánh.
- Cháu đúng là tạo nghiệp chướng a!
Lý Vân khóc nói:
- Tại sao cháu không động não ngẫm lại, nếu cha cháu đã nguyện ý đỡ đạn cho tiểu Phàm ca của cháu, điều đó đã tỏ rõ là do hắn cam tâm tình nguyện a! Một người mà cha cháu nguyện ý dùng tính mạng đi bảo hộ, làm sao có thể xấu xa như lời bọn hắn nói? Đầu óc cháu là óc heo sao?
- Bà nội Lý, Oánh Oánh chỉ là nhất thời hồ đồ, bà không nên tức giận.
Long Nữ đứng dậy, ngăn trở Lý Vân tiếp tục giáo huấn Lưu Oánh Oánh.
Gương mặt Lý Vân tái nhợt thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mà Lưu Oánh Oánh lại giữ im lặng ngồi trên ghế sô pha, tùy ý cho nước mắt chảy ra.
- Oánh Oánh, bất kể như thế nào, em cũng không thể hận anh tiểu Phàm của em.
Long Nữ rất rõ ràng, đối với Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh có địa vị vô cùng trọng yếu, cho nên nàng nhất định phải giúp Trần Phàm cởi bỏ khúc mắc trong lòng Lưu Oánh Oánh:
- Cha của em vì cứu anh tiểu Phàm mà chết, trong lòng anh tiểu Phàm áy náy hơn bất luận kẻ nào, nhưng anh ấy chưa bao giờ đem nỗi khổ của mình biểu lộ trên mặt mà thôi.
Long Nữ nói tới đây, cũng có chút động dung, thanh âm của nàng nhỏ xuống:
- Người kia nói, khi em cùng bà nội đang sống trong nghèo khổ bần cùng, còn anh ấy thì đang hưởng phúc, đó là lừa gạt em thôi. Anh ấy căn bản không hề hưởng phúc, ngược lại vì báo thù cho cha của em, đã rời khỏi tổ chức, trong suốt hai năm giống như một con sói bị thương đi khắp ngõ ngách trên thế giới, mỗi ngày đều ở trong nguy hiểm sống chết, căn bản là em không thể tưởng tượng!
- Hai năm, anh ấy dùng hai năm giúp cha của em báo thù, đồng thời đã lưu lại những vết sẹo đầy người.
Đôi mắt Long Nữ đỏ lên, nói:
- Mà trong hai năm anh ấy báo thù cho cha em, anh ấy cũng giống như cha em lúc trước, mỗi tháng đúng hạn đều gửi tiền cho gia đình em, số tiền đã gấp hơn mấy lần, nhưng đều bị mẹ em lấy hết.
- Bởi vì cho tới nay, anh ấy luôn xem cha em là sư phụ, là người cha thứ hai của ảnh, xem gia đình em là người thân của mình!
Nói tới đây, nước mắt Long Nữ trào ra, chậm rãi chảy xuống gương mặt vốn lạnh lùng:
- Sau khi giúp cha em báo thù, ảnh không lập tức đi tìm gia đình em là bởi vì ảnh đang bàng hoàng, ảnh không biết làm sao đối mặt với gia đình em, không biết làm sao giải thích nguyên nhân cha em biến mất hai năm! Trọng yếu hơn là, trước khi chết cha em không cho anh ấy đem tin tức ông ấy đã chết báo cho gia đình em, vì thế ảnh không muốn, cũng không thể lừa gạt gia đình em!
Lưu Oánh Oánh đầm đìa nước mắt.
Long Nữ chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Oánh Oánh, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt, nói:
- Oánh Oánh, đáp ứng chị, đừng hận anh ấy, được chứ?
- Em không hận anh ấy.
Lưu Oánh Oánh khóc càng thêm thương tâm:
- Nhưng...
- Oánh Oánh, chị biết, em cảm giác mình đã sai lầm, thật có lỗi với ánh, em áy náy vì làm hại ảnh bị cảnh sát bắt đi.
Long Nữ tựa hồ đoán được ý nghĩ trong nội tâm Lưu Oánh Oánh, an ủi:
- Không có chuyện gì, ảnh sẽ bình an trở về. Đồng thời ảnh cũng sẽ không trách em.
- Thật vậy chăng?
cả người Lưu Oánh Oánh run rẩy nhìn Long Nữ.
Long Nữ chảy nước mắt, lộ ra dáng tươi cười, dùng sức gật gật đầu.
- Đinh linh linh...
Cùng lúc đó thanh âm chuông cửa đột nhiên vang lên.
Thanh âm thình lình cất lên làm Long Nữ, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh đều run lên, ba người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cửa.
Sau đó, Long Nữ theo thói quen cũng giống như Trần Phàm, khi gặp được nguy hiểm đều nheo mắt lại, thần kinh căng thẳng, bước nhanh ra phía cửa.
Xuyên qua màn hình, Long Nữ rõ ràng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm xuất hiện trước cửa.
Phát hiện này làm thần kinh căng thẳng của nàng trong nháy mắt thả lỏng, sau đó ngừng thở, quay đầu, trên gương mặt băng sương lộ ra dáng tươi cười hưng phấn:
- Là anh ấy!
Nghe được lời của Long Nữ, Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh đều mừng rỡ, sau đó lại lộ ra biểu tình lo lắng bất an, tựa hồ hai người cũng không biết tiếp theo làm sao đối mặt Trần Phàm.
Mà Long Nữ lại nhanh chóng mở cửa.
Dưới lầu, cửa hàng hiên mở ra, Trần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng lên ánh đèn trong nhà, hít sâu một hơi bước vào.
Nửa phút sau, Trần Phàm ngồi thang máy đi tới tầng trệt.
Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, thân ảnh Long Nữ, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Trần Phàm.
- Tiểu Phàm!
Nhìn thấy Trần Phàm. Lý Vân rơi nước mắt hô lên.
Lưu Oánh Oánh cũng há miệng, nhưng không kêu đi ra, mà Long Nữ đứng yên nơi đó, lẳng lặng nhìn Trần Phàm.
Không nói tiếng nào, cứ lẳng lặng nhìn như thế!
- Bà nội Lý, Oánh Oánh.
vẻ mặt Trần Phàm tươi cười đi ra thang máy, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
- Anh tiểu Phàm, thực xin lỗi...
Hai tay Lưu Oánh Oánh khẩn trương nắm chặt cùng một chỗ, nhẹ giọng nói, trong lúc nói chuyện thì cúi đầu, nước mắt lướt qua khuôn mặt của nàng, rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm nhè nhẹ:
- Em không nên tin tưởng lời nói của người ngoài!
- Nha đầu ngốc, cần nói xin lỗi cũng là anh nói với em.
Trần Phàm đi ra thang máy, đi tới trước người Lưu Oánh Oánh, cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt bị nước mắt nhiễm ướt của Lưu Oánh Oánh:
- Hơn nữa, em còn nhỏ, tâm trí còn chưa thành thục, bị người lừa gạt cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi em lớn hơn một chút, lớn như anh, có năng lực độc lập tự hỏi, khi đó sẽ không còn ai có thể lừa em nữa.
Đôi mắt Lưu Oánh Oánh đỏ lên, nước mắt mơ hồ:
- Anh tiểu Phàm, em...
- Oánh Oánh, đều là quá khứ.
Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lưu Oánh Oánh, vuốt mũi nàng, nói:
- Đáp ứng anh, sau này không cho em nói xin lỗi với anh, anh cũng sẽ không nói với em, chúng ta huề nhau được không?
Không tiếng trả lời, Lưu Oánh Oánh càng khóc dữ dội hơn, thân mình cũng run rẩy thật mạnh.
- Xem ra em còn đang trách anh...
Trần Phàm cố ý giận dữ nói.
- Không, không có!
Lưu Oánh Oánh chợt ngẩn ra, sau đó lắc mạnh đầu, lo lắng giải thích:
- Oánh Oánh không trách anh, không trách, không trách!
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi nở nụ cười, đó là dáng tươi cười phát ra từ nội tâm, đó là dáng tươi cười giải được tâm kết, cũng là dáng tươi cười vứt được gánh nặng trong nội tâm.
Lý Vân cùng Long Nữ không hẹn cùng nở nụ cười, bị bộ dáng của Trần Phàm cùng Lưu Oánh Oánh làm bật cười.
Tiếng cười làm không khí trong nháy mắt thay đổi, Lưu Oánh Oánh ngẩn ngơ, theo sau hiểu được Trần Phàm cố ý chọc nàng, cũng dừng khóc, muốn cười lại cười không nổi.
Nửa giờ sau, Trần Phàm cùng Long Nữ rời khỏi nhà Oánh Oánh.
Bước trong tiểu khu, Long Nữ có thể rõ ràng nhìn thấy được có hai trạm gác ngầm chung quanh.
Nàng biết đây là an bài của Trần Phàm.
Mặc dù biết được việc này, nhưng Long Nữ cũng không đi vạch trần, mà yên lặng cũng giống như ngày xưa theo đuôi, đi phía sau Trần Phàm ra khỏi tiểu khu.
- Cảm...
Ra tiểu khu. Trần Phàm vốn muốn mở miệng cảm ơn, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, liền thấy Long Nữ nhìn về phía hắn.
Hắn lập tức ý thức được điều gì, đem lời nói nuốt ngược vào trong bụng.
- Sau khi anh bị cảnh sát mang đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ bên bạch đạo mà nàng có thể vận dụng, cha anh thì đi tìm chiến hữu trước kia, còn đi tìm những đại lão quân đội, ngoài ra Lý Dĩnh còn trở về quân khu Yên Kinh một chuyến, hẳn là đi cầu Lý Vân Phong, hiện tại vẫn chưa về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Long Nữ thấy gương mặt xấu hổ của Trần Phàm, mở miệng nói:
- Bên phía tập đoàn Cao Tường, Tô Thanh Hải cũng tìm không ít người, Tiêu Viễn Sơn chạy tới Đông Hải, nhưng bên phía tập đoàn Kerner không có động tĩnh gì.
Nghe được lời nói của Long Nữ, trong lòng Trần Phàm chảy qua dòng nước ấm.
Hoạn nạn thấy chân tình.
Khi hắn đang gặp cảnh sơn cùng thủy tận, có thể có được nhiều người đứng ra giúp đỡ như vậy, trong lòng hắn nhiều ít có chút cảm động.
Về phần bên phía tập đoàn Kerner không có động tĩnh, Trần Phàm hiểu rõ ràng hơn phân nửa là do Dai Fu đoán được dụng ý của hắn, nếu không Dai Fu không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, dù sao từ sau khi quen biết Dai Fu, tuy rằng nàng luôn đứng phía sau màn, nhưng chỉ cần một khi hắn có việc, nàng luôn là người đầu tiên ra mặt.
- Mặt khác, hiệu trưởng đại học Đông Hải Tần An cũng vận dụng một ít quan hệ giúp anh.
Long Nữ lại bổ sung.
Tần An?
Nghe được tên này, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra hình ảnh lão nhân rất có khí khái kia, trong lòng nhiều ít có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Tần An lại giúp hắn trong lúc hắn bất lực nhất.
Thầm hít sâu một hơi không khí ban đêm, Trần Phàm nghĩ nghĩ, hỏi:
- Tiết Hồ vận dụng mạng lưới quan hệ bạch đạo cô đều điều tra rõ chứ?
- Điều tra rõ, có nhiều người ở cấp tỉnh bộ. Mặt trên còn có một người thuộc phe phái Yến gia.
Long Nữ nói:
- Nhưng không phải người của Yến gia, lần này Yến gia cũng không nhân cơ hội ra tay.
- Ha ha, tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia, trong mắt người của Yến gia, đã không còn tạo được bao nhiêu uy hiếp, huống chi bọn hắn biết Tiết Hồ sẽ liều mạng, căn bản không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Đối với chuyện này, Trần Phàm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Lão thái gia qua đời, thế cục nên xuất hiện biến hóa chứ?
- Ân.
Long Nữ nhẹ gật đầu:
- Yến gia được tăng cường, một số nhỏ trung lập xem chừng vì ích lợi mới dựa vào Trần gia, đã quay sang đầu phục Yến gia, ngoài ra còn có một ít người hao hết tâm tư gắn nhãn mác của Trần gia, rồi lại tiến nhập vào thế lực khác.
- Cây đổ bầy khỉ tan, điều này không kỳ quái.
Trần Phàm lại hỏi:
- Phương diện tranh đấu thì sao? Nếu như tôi không đoán sai, một nhóm người đã bị chuyện này làm ảnh hưởng.
- Rất nhiều người dựa vào Trần gia, trong hai ngày điều động, bên ngoài thì thăng nhưng trong thì hạ, đi lên chỉ có mấy người ít ỏi, Trần Phi hẳn là người thành công nhất, chẳng những hắn thăng chức còn điều tới Đông Hải. Mà mấy thế lực lớn phía Yến gia lại trồi lên không ít.
Long Nữ bình tĩnh nói:
- Ở quân đội, mặc dù uy tín của Trần gia có giảm xuống, nhưng lực ảnh hưởng cùng lực kêu gọi cũng không hề dao động. Yến gia đã cố gắng nhưng kết quả thảm bại!
- Còn có cảnh vệ viên của lão thái gia, Trương Thiết Trụ, từ quân khu Yên Kinh được điều đi, thăng quân hàm thiếu tướng, nắm giữ thực quyền.
Nói tới đây, Long Nữ liếc mắt nhìn Trần Phàm, thấy khóe mắt hắn thoáng nhảy lên hai cái, do dự một chút lại nói:
- Mặt khác, tôi cảm thấy được còn một tràng thi đấu trọng yếu nữa, còn chưa bắt đầu.
- Cô đang nói Trần Vĩnh Thụy thăng chức?
Trần Phàm hiểu rõ:
- Tràng thi đấu này kỳ thật đã mất đi ý nghĩa. Đối với Yến gia mà nói, đây là trận chiến cuối cùng, cũng là trận chiến trọng yếu nhất! Một trận chiến này, quyết định Yến gia có cơ hội vãn hồi mặt mũi lần đính hôn ở khách sạn Yên Kinh hay không, cho nên Yến gia sẽ đem hết toàn lực xuất ra!
Long Nữ trầm mặc không nói.
- Mặc khác. Trần Vĩnh Thụy là người thừa kế có khả năng cao nhất trong đời thứ ba của Trần gia, ngăn cản bước tiến của hắn đối với việc mấy năm tới Yến gia áp chế Trần gia sẽ có vô số tác dụng.
Gương mặt Trần Phàm phức tạp nói:
- Nếu lão thái gia còn trên đời, hắn nắm chắc, hiện tại, hắn không có khả năng.
Nghe được lời nói này của Trần Phàm, trong lòng Long Nữ vừa động, một ý niệm điên cuồng trào ra trong đầu, nhưng lại không dám xác nhận...
/839
|