Tú Tú, ngươi xem như vậy được không? Bảo Nhi cầm cổ áo quần áo làm xong, đưa cho Tú Tú xem.
Thật không tệ, nếu không phải ta biết tẩu mới vừa học, ta cũng cho là người lão luyện thiêu thùa may vá làm ra đó! Tú Tú không tiếc khích lệ nói.
Chỉ cần ta muốn học, sẽ không có thứ gì không học được! Bảo Nhi được nước cười cong mày.
Tẩu thật là không biết ngượng! Tú Tú liếc Bảo Nhi một cái. Nè, ta nói, mấy bao chất đống trong nhà tẩu này là gì thế? Chỉ vào mấy cái túi lớn nhỏ trong phòng kia.
Đồ tốt đó, ngươi đi xem đi. Bảo Nhi rất thần bí nói.
Tú Tú không nhịn được tò mò, bóp, cũng không bóp ra cái gì, mở ra mới biết tất cả đều là nấm phơi khô, Nhà tẩu hái nhiều nấm như vậy làm gì? Bảo Nhi nè, thứ này dùng không được đâu, sẽ độc chết người đấy! Tú Tú vẻ mặt đầy khẩn trương.
Ha ha, nhưng ta không sợ! Mùi vị nấm rất ngon, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không? Bảo Nhi nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Tú Tú, ôm bụng trêu chọc cười nói.
Bảo Nhi, tẩu phải nghe lời ta, thứ này ăn không được, vẫn mau ném đi. Tú Tú kéo tay Bảo Nhi lo lắng nói.
Bảo Nhi rất muốn giải thích một chút, nhưng trong nhất thời khẳng định nói không hiểu, cũng chỉ có thể nhu thuận gật đầu, Ừhm, ta biết rồi. Lúc này Tú Tú mới buông trái tim đang lơ lửng xuống.
Lúc Nhạc Mặc về nhà, đúng lúc gặp được Tú Tú đang trên đường đi về nhà. Tú Tú lại dặn dò Nhạc Mặc nhanh vứt nấm trong nhà đi, Nhạc M ặc gật đầu đáp lại.
Nhạc Mặc vừa vào cửa, thì thấy Bảo Nhi đặt Đậu Đậu ở trong cái giành, chơi đùa ở trên giường. Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trở lại, thờ ơ không quan tâm, làm Nhạc Mặc rất là bất đắc dĩ.
Bảo Nhi, ngày mai chúng ta có thể đi vào trấn rồi, Nhị Ngưu có thể thuận đường cho chúng ta quá giang. Nhạc Mặc bắt đầu rửa cá. Bảo Nhi không để ý tới.
Bảo Nhi, nàng không nói chuyện, tướng công rất là đau lòng một chút phân tâm, tay liền bị đứt một đường.
Nhạc Mặc giơ ngón tay bị thương đến trước mặt Bảo Nhi, Bảo Nhi liếc thấy đầu ngón tay chảy máu kia lập tức khẩn trương, cắt một miếng vải cho cho hắn bó lại. Nhạc Mặc nhếch khóe miệng lên, hưởng thụ sự quan tâm của bé con, không khỏi cảm thán, một dao này, rất đáng giá!
Chàng còn thảnh thơi cười! Có đau hay không? Bảo Nhi cẩn thận thổi, trừng mắt nam nhân tươi cười đầy mặt kia một cái.
Bảo Nhi, vi phu cảm thấy đầu cũng có chút choáng Nhạc Mặc cau mày, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bảo Nhi nhất thời mềm lòng, hình như đúng thật là từ trước đến nay mình không có quan tâm tới đại mỹ nam này lắm. Hắn cũng không phải làm bằng sắt, mỗi ngày cái gì cũng làm, nấu cơm, giặt quần áo, chịu thương chịu khó. Nhưng mình thì sao, không hề làm gì, xem tất cả đều là chuyện đương nhiên, không được á, không thể suy đồi như vậy nữa.
Tướng công, chàng nằm nghỉ một lát, ta đi làm cơm cho chàng. Bảo Nhi bỏ cái giành xuống đất, kéo chăn đắp cho Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc vừa nghe Bảo Nhi muốn làm cơm, liền nghĩ đến cái chén viên tròn tròn đầy ứ lần trước kia. Đầu ngay lập tức tỉnh táo lại, Bảo Nhi, tướng công không có chuyện gì, có thể nấu cơm.
Không cần, tay của chàng bị thương, ngoan ngoãn nằm đi, ta
/201
|