Hoa dại nhà nào chẳng có hương! Phải không? Bảo Nhi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, không buông tha bất kỳ phản ứng nào của hắn.
Phu nhân thích hoa dại? Vậy ven đường về ta hái một ít cho nàng. Bộ dạng nghiêm túc kia, giả vờ thật tốt.
Vậy tướng công thích hoa gì nhất? Bảo Nhi nhướng mày.
Phu nhân thích, ta đều thích! Nhạc Mặc rất là thâm tình nói.
Vậy tướng công rất thích hoa dại sao? Đáy mắt Bảo Nhi tràn đầy trêu chọc.
Hoa gì cũng đều kém đóa hoa mỹ nhân phu nhân này! Nhạc Mặc rất là cợt nhã nâng cằm Bảo Nhi lên.
Bảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn dật tươi cười kia, phúc chốc đầu như chập mạch, hờn dỗi đẩy tay Nhạc Mặc ra. Nhạc Bảo, mày không có tiền đồ!
Nhạc Mặc khẽ cười kéo tay cô bé con kia, Bảo Nhi, ta và nàng ta không có gì cả.
Không có quan hệ gì với ta! Trực tiếp tránh ra, liếc Nhạc Mặc một cái. Chỉ có điều trong lòng dễ chịu không ít, Nhạc Mặc sẽ không lừa nàng, đây cũng là sự thật.
Bảo Nhi, chạy chậm một chút, Nhạc Mặc vội vàng theo sau.
Ta cả ngày quá ngoan, không làm ra chút chuyện, chàng sẽ không biết sốt ruột. Vừa chạy vừa lượn quanh, đám người hỗn loạn, chỉ chốc lát liền bỏ rơi Nhạc Mặc.
Tìm một mảnh đất trống, ngồi ở bên trên gò đá chờ, trấn này lớn như vậy, suy cho cùng chàng hẳn là có thể tìm được nhỉ.
Thượng Quan Dực ngồi trong phòng bao lầu hai, quạt cây quạt nhỏ, băng trong chậu đồng bên cạnh đang từ từ tan ra, nhìn sóng người nhốn nha nhốn nháo đi qua lại, hắn vốn là người thích tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc, thân thể của hắn không cho phép.
Ăn chè đá trước mặt, tầm mắt nhìn bâng quơ không mục đích, một bóng dáng màu hồng thoáng hiện đập vào mắt, ngay lập tức ném cái muỗng đi, hứng thú tựa vào hành lang, nhìn cô bé con đang nhàm chán ở phía dưới kia.
Tiện tay rút một chiếc đũa trúc, ném về phía cây đào kia, ngay lập tức cánh hoa rơi xuống bồng bềnh như bông tuyết. Bảo Nhi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Xì Trum xanh đang đứng đối diện nàng liếc mắt đưa tình. Hừ! Trực tiếp nhặt chiếc đũa trúc trên đất kia ném tới.
Thật là độc ác á! Thượng Quan Dực nhẹ nhàng tránh ra, đi thẳng xuống dưới tàng cây.
Ta rất bất hạnh Bảo Nhi lầm bầm lầu bầu, tới đây ba lần gặp phải ba lần, xác suất gì đây chứ? Chuyện không thể tránh khỏi?
Nha đầu, lại đang chờ người hả? Ta phát hiện duyên phận hai ta không cạn, nàng cảm thấy thế nào? Thượng Quan Dực phe phẩy cây quạt đứng ở trước mặt Bảo
Phu nhân thích hoa dại? Vậy ven đường về ta hái một ít cho nàng. Bộ dạng nghiêm túc kia, giả vờ thật tốt.
Vậy tướng công thích hoa gì nhất? Bảo Nhi nhướng mày.
Phu nhân thích, ta đều thích! Nhạc Mặc rất là thâm tình nói.
Vậy tướng công rất thích hoa dại sao? Đáy mắt Bảo Nhi tràn đầy trêu chọc.
Hoa gì cũng đều kém đóa hoa mỹ nhân phu nhân này! Nhạc Mặc rất là cợt nhã nâng cằm Bảo Nhi lên.
Bảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn dật tươi cười kia, phúc chốc đầu như chập mạch, hờn dỗi đẩy tay Nhạc Mặc ra. Nhạc Bảo, mày không có tiền đồ!
Nhạc Mặc khẽ cười kéo tay cô bé con kia, Bảo Nhi, ta và nàng ta không có gì cả.
Không có quan hệ gì với ta! Trực tiếp tránh ra, liếc Nhạc Mặc một cái. Chỉ có điều trong lòng dễ chịu không ít, Nhạc Mặc sẽ không lừa nàng, đây cũng là sự thật.
Bảo Nhi, chạy chậm một chút, Nhạc Mặc vội vàng theo sau.
Ta cả ngày quá ngoan, không làm ra chút chuyện, chàng sẽ không biết sốt ruột. Vừa chạy vừa lượn quanh, đám người hỗn loạn, chỉ chốc lát liền bỏ rơi Nhạc Mặc.
Tìm một mảnh đất trống, ngồi ở bên trên gò đá chờ, trấn này lớn như vậy, suy cho cùng chàng hẳn là có thể tìm được nhỉ.
Thượng Quan Dực ngồi trong phòng bao lầu hai, quạt cây quạt nhỏ, băng trong chậu đồng bên cạnh đang từ từ tan ra, nhìn sóng người nhốn nha nhốn nháo đi qua lại, hắn vốn là người thích tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc, thân thể của hắn không cho phép.
Ăn chè đá trước mặt, tầm mắt nhìn bâng quơ không mục đích, một bóng dáng màu hồng thoáng hiện đập vào mắt, ngay lập tức ném cái muỗng đi, hứng thú tựa vào hành lang, nhìn cô bé con đang nhàm chán ở phía dưới kia.
Tiện tay rút một chiếc đũa trúc, ném về phía cây đào kia, ngay lập tức cánh hoa rơi xuống bồng bềnh như bông tuyết. Bảo Nhi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Xì Trum xanh đang đứng đối diện nàng liếc mắt đưa tình. Hừ! Trực tiếp nhặt chiếc đũa trúc trên đất kia ném tới.
Thật là độc ác á! Thượng Quan Dực nhẹ nhàng tránh ra, đi thẳng xuống dưới tàng cây.
Ta rất bất hạnh Bảo Nhi lầm bầm lầu bầu, tới đây ba lần gặp phải ba lần, xác suất gì đây chứ? Chuyện không thể tránh khỏi?
Nha đầu, lại đang chờ người hả? Ta phát hiện duyên phận hai ta không cạn, nàng cảm thấy thế nào? Thượng Quan Dực phe phẩy cây quạt đứng ở trước mặt Bảo
/201
|