Lần này đi vào trấn cũng là quyết định bất chợt, cũng không có hẹn với Lý Tuyết Diên. Làm phiền nàng ấy nhiều rồi, trong lòng cũng áy náy. Bảo Nhạc Mặc tìm xe bò của Trương Đại Thúc, đón xe bò đi, dậy sớm một chút là được.
Tuy nói là đi nhà Hà Hoa ăn điểm tâm, lúc sáng sớm Nhạc Mặc vẫn cùng dậy với nàng, đưa nàng qua, cho đến khi các nàng ăn cơm xong, lên xe, mới xoay người về nhà.
Chuyện lần trước, có đúng là Mộ Dung Dục trùng hợp đi ngang qua, hay là vốn chính là do hắn đặt bẫy? Chuyện lần này, hoàn toàn là nhằm vào hắn, chỉ có điều ngược lại đã cho hắn một cơ hội làm rõ. Khẽ híp mắt phượng, đứng ở chỗ ruộng dốc, nhìn mặt trời dần dần hiện lên.
Đến trong trấn, đi đến cửa hàng trước, bên trong là mấy hỏa kế Lý Tuyết Diên điều từ Lý Ký tới, đang quét dọn bên trong.
Các loại đồ vật trang trí giá áo…, tất cả đều được thu xếp xấp xỉ rồi, còn thiếu hàng mẫu và vải vóc thôi. Bảo Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định với Mộc DiệpTrang kia, vải vóc tốt như vậy, cũng coi như là một trong những sản phẩm cạnh tranh quan trọng, tại sao có thể bỏ qua.
Bảo hai hỏa kế, đi theo nàng và Hà Hoa đến Mộc Diệp Trang kia lần nữa, người ta còn chưa mở cửa. Gõ một hồi, cũng không có ai để ý. Chờ một hồi, bên trong truyền đến tiếng ly chén vỡ vụn.
Có chút không đúng, Bà bà, người có ở nhà không? Bảo Nhi ghé vào khe cửa gọi vào trong. Dán lỗ tai vào thì nghe thấy bên trong có tiếng rên khẽ, vội vàng bảo hai hỏa kế kia đạp cửa. Vào trong phòng, thì thấy bà bà nằm trên mặt đất, cái ly bể ở một bên, đau đớn rên rỉ, mở miệng lại không nói được lời nào.
Hà Hoa muốn đi đỡ, Bảo Nhi vội vàng ngăn lại, vội vàng đi gọi hỏa kế vào, đi mời đại phu ở y quán, kết quả gần giống như Bảo Nhi suy đoán, lão nhân gia bị trúng gió rồi. Có thể tốt hay không, còn phải xem ý trời.
Nhìn một vòng mới biết lão nhân gia chỉ ở có một mình, trong hậu viện có một cái ao lớn, bên cạnh là một vài cái vạc lớn, đều là đồ vật dùng để nhuộm vải.
Đại phu kê mấy loại thuốc, nói là bảo người sắc xong mang tới. Bà lão này ở một mình qua nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng. Hỏi kỹ một chút, mới biết. Thì ra là, năm xưa Mộc Diệp Trang là bố trang nổi danh nhất Đào Huyện, buôn bán còn mở rộng đến Ngô Châu. Nhưng sau đó bị một tên lường gạt gạt hết tất cả cả gia nghiệp, cửa nát nhà tan.
Bảo Nhi không biết nên lấy tâm tình gì đi phán xét, ngược lại đại phu kia lại cảm tạ Bảo Nhi một phen, nói là bạn cũ nên sẽ tìm người đến hầu hạ. Bảo Nhi cũng yên lòng, lôi kéo Hà Hoa rời đi.
Chuyện bố trang sợ là không có kết quả rồi, dẫn theo Hà Hoa mua chút điểm tâm, ngồi xuống một khối đất trống ăn. Rất là hữu duyên, lại đụng phải Ngô Yên Nhiên.
Muội muội tới rồi! Tại sao không đến tiệm của ta xem một chút? , giọng nói Ngô Yên Nhiên êm ái, rất là thân mật.
Gần đây việc quá nhiều, không có thời gian rãnh , Bảo Nhi đứng lên, đặt điểm tâm trong tay vào trong tay Hà Hoa, giọng nói lạnh nhạt.
Ngô Yên Nhiên có chút ngỡ ngàng, rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng thân thiện kia. Bảo Nhi hơi cong môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng ta.
Tỷ tỷ mời muội muội ăn cơm trưa được không? Bày tỏ chút tâm ý của ta , nói xong liền đi tới, kéo cánh tay Bảo Nhi.
Được! , nhếch mày nhìn về phía Hà Hoa: Hà Hoa, tới đây ra mắt Ngô tỷ tỷ. Rút cánh tay về, kéo Hà Hoa đến bên cạnh.
Xin chào Ngô tỷ tỷ! , thấy hai nha đầu đi theo bên cạnh Ngô Yên Nhiên kia vẻ mặt âm trầm, Hà Hoa sợ hãi thục ra phía sau Bảo Nhi.
Đừng xa lạ như vậy, chúng ta cùng nhau đến tửu lâu phía trước đi! , đi lên túm cánh tay khác của Bảo Nhi, bước lên trước dẫn đường.
Quả nhiên, dẫn các nàng vào tửu lâu tốt nhất trên trấn, tửu lâu Minh Hương. Ngô Yên Nhiên ghê gớm thật! Bảo Nhi liếc nhìn tấm bảng kia, cong cong khóe môi.
Hai hỏa kế ở lại ngoài cửa, lúc này Ngô Yên Nhiên mới chú ý tới, thì ra hai người này là Bảo Nhi dẫn theo, che khóe miệng nói: Chẳng lẽ là Nhạc công tử không yên lòng, còn sắp xếp cho muội muội hai người đi theo bảo vệ?
Đúng vậy, lần trước gặp phải mấy tên du côn, lần này dẫn theo hai hỏa kế, tướng công cũng có thể yên tâm.
Ồ, còn có chuyện như vậy à? Ngô Yên Nhiên có chút kinh ngạc hỏi. Theo tiểu nhị đến một gian nhã gian.
Đúng vậy, bị một nha đầu lừa gạt, còn nói là tỷ tỷ tìm ta đấy! Bảo Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống, lạnh nhạt nói.
Hả, ta không biết! , Ngô Yên Nhiên lộ vẻ mặt nóng nảy, vội vàng đứng lên, đứng ở bên cạnh Bảo Nhi: Muội muội, tỷ tỷ thật sự không biết, nhất định là có người muốn khích bác quan hệ của chúng ta.
Ha ha, tỷ tỷ, ta chọc tỷ thôi! Nhìn xem tỷ bị sợ đến mức nào. Bảo Nhi cười vỗ vỗ tay của nàng ta, an ủi. Khóe mắt liếc về phía nha đầu trên đầu buộc dây cột tóc bên
Tuy nói là đi nhà Hà Hoa ăn điểm tâm, lúc sáng sớm Nhạc Mặc vẫn cùng dậy với nàng, đưa nàng qua, cho đến khi các nàng ăn cơm xong, lên xe, mới xoay người về nhà.
Chuyện lần trước, có đúng là Mộ Dung Dục trùng hợp đi ngang qua, hay là vốn chính là do hắn đặt bẫy? Chuyện lần này, hoàn toàn là nhằm vào hắn, chỉ có điều ngược lại đã cho hắn một cơ hội làm rõ. Khẽ híp mắt phượng, đứng ở chỗ ruộng dốc, nhìn mặt trời dần dần hiện lên.
Đến trong trấn, đi đến cửa hàng trước, bên trong là mấy hỏa kế Lý Tuyết Diên điều từ Lý Ký tới, đang quét dọn bên trong.
Các loại đồ vật trang trí giá áo…, tất cả đều được thu xếp xấp xỉ rồi, còn thiếu hàng mẫu và vải vóc thôi. Bảo Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định với Mộc DiệpTrang kia, vải vóc tốt như vậy, cũng coi như là một trong những sản phẩm cạnh tranh quan trọng, tại sao có thể bỏ qua.
Bảo hai hỏa kế, đi theo nàng và Hà Hoa đến Mộc Diệp Trang kia lần nữa, người ta còn chưa mở cửa. Gõ một hồi, cũng không có ai để ý. Chờ một hồi, bên trong truyền đến tiếng ly chén vỡ vụn.
Có chút không đúng, Bà bà, người có ở nhà không? Bảo Nhi ghé vào khe cửa gọi vào trong. Dán lỗ tai vào thì nghe thấy bên trong có tiếng rên khẽ, vội vàng bảo hai hỏa kế kia đạp cửa. Vào trong phòng, thì thấy bà bà nằm trên mặt đất, cái ly bể ở một bên, đau đớn rên rỉ, mở miệng lại không nói được lời nào.
Hà Hoa muốn đi đỡ, Bảo Nhi vội vàng ngăn lại, vội vàng đi gọi hỏa kế vào, đi mời đại phu ở y quán, kết quả gần giống như Bảo Nhi suy đoán, lão nhân gia bị trúng gió rồi. Có thể tốt hay không, còn phải xem ý trời.
Nhìn một vòng mới biết lão nhân gia chỉ ở có một mình, trong hậu viện có một cái ao lớn, bên cạnh là một vài cái vạc lớn, đều là đồ vật dùng để nhuộm vải.
Đại phu kê mấy loại thuốc, nói là bảo người sắc xong mang tới. Bà lão này ở một mình qua nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng. Hỏi kỹ một chút, mới biết. Thì ra là, năm xưa Mộc Diệp Trang là bố trang nổi danh nhất Đào Huyện, buôn bán còn mở rộng đến Ngô Châu. Nhưng sau đó bị một tên lường gạt gạt hết tất cả cả gia nghiệp, cửa nát nhà tan.
Bảo Nhi không biết nên lấy tâm tình gì đi phán xét, ngược lại đại phu kia lại cảm tạ Bảo Nhi một phen, nói là bạn cũ nên sẽ tìm người đến hầu hạ. Bảo Nhi cũng yên lòng, lôi kéo Hà Hoa rời đi.
Chuyện bố trang sợ là không có kết quả rồi, dẫn theo Hà Hoa mua chút điểm tâm, ngồi xuống một khối đất trống ăn. Rất là hữu duyên, lại đụng phải Ngô Yên Nhiên.
Muội muội tới rồi! Tại sao không đến tiệm của ta xem một chút? , giọng nói Ngô Yên Nhiên êm ái, rất là thân mật.
Gần đây việc quá nhiều, không có thời gian rãnh , Bảo Nhi đứng lên, đặt điểm tâm trong tay vào trong tay Hà Hoa, giọng nói lạnh nhạt.
Ngô Yên Nhiên có chút ngỡ ngàng, rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng thân thiện kia. Bảo Nhi hơi cong môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng ta.
Tỷ tỷ mời muội muội ăn cơm trưa được không? Bày tỏ chút tâm ý của ta , nói xong liền đi tới, kéo cánh tay Bảo Nhi.
Được! , nhếch mày nhìn về phía Hà Hoa: Hà Hoa, tới đây ra mắt Ngô tỷ tỷ. Rút cánh tay về, kéo Hà Hoa đến bên cạnh.
Xin chào Ngô tỷ tỷ! , thấy hai nha đầu đi theo bên cạnh Ngô Yên Nhiên kia vẻ mặt âm trầm, Hà Hoa sợ hãi thục ra phía sau Bảo Nhi.
Đừng xa lạ như vậy, chúng ta cùng nhau đến tửu lâu phía trước đi! , đi lên túm cánh tay khác của Bảo Nhi, bước lên trước dẫn đường.
Quả nhiên, dẫn các nàng vào tửu lâu tốt nhất trên trấn, tửu lâu Minh Hương. Ngô Yên Nhiên ghê gớm thật! Bảo Nhi liếc nhìn tấm bảng kia, cong cong khóe môi.
Hai hỏa kế ở lại ngoài cửa, lúc này Ngô Yên Nhiên mới chú ý tới, thì ra hai người này là Bảo Nhi dẫn theo, che khóe miệng nói: Chẳng lẽ là Nhạc công tử không yên lòng, còn sắp xếp cho muội muội hai người đi theo bảo vệ?
Đúng vậy, lần trước gặp phải mấy tên du côn, lần này dẫn theo hai hỏa kế, tướng công cũng có thể yên tâm.
Ồ, còn có chuyện như vậy à? Ngô Yên Nhiên có chút kinh ngạc hỏi. Theo tiểu nhị đến một gian nhã gian.
Đúng vậy, bị một nha đầu lừa gạt, còn nói là tỷ tỷ tìm ta đấy! Bảo Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống, lạnh nhạt nói.
Hả, ta không biết! , Ngô Yên Nhiên lộ vẻ mặt nóng nảy, vội vàng đứng lên, đứng ở bên cạnh Bảo Nhi: Muội muội, tỷ tỷ thật sự không biết, nhất định là có người muốn khích bác quan hệ của chúng ta.
Ha ha, tỷ tỷ, ta chọc tỷ thôi! Nhìn xem tỷ bị sợ đến mức nào. Bảo Nhi cười vỗ vỗ tay của nàng ta, an ủi. Khóe mắt liếc về phía nha đầu trên đầu buộc dây cột tóc bên
/201
|