Nữ nhân của ta, nghe cũng không tệ lắm, Bảo Nhi kéo vạt áo của người nào đó, không ngừng xoa nắn.
Tướng công, chàng đổi chỗ khác có quen không? , mình thì không sao, thời không cũng đã xuyên qua, còn có cái gì mà không quen được, chỉ có chút lo lắng cho Nhạc Mặc.
Chỉ cần có Bảo Nhi ở đó, nơi nào cũng được. Những lời này của mỗ nam quá phiến tình, làm cho mắt mỗ tiểu nhân kia ê ẩm.
Ừhm, Bảo Nhi không nói được lời nào, vùi đầu vào trong ngực Nhạc Mặc.
Giống như là một cuộc du hành nói đi là đi, hai người bắt đầu thu xếp đồ đạc. Thật ra thì cũng không có gì để thu dọn, chỉ là một vài giá sách của Nhạc Mặc, còn có quần áo tắm rửa của hai người. Chăn đệm…, đều định sẽ đổi mới.
Buổi chiều Bảo Nhi đi nói lời từ biệt với Tú Tú và Hà Hoa, thật ra cũng không phải chia cách gì, chỉ là chuyện hai ba ngày không gặp mặt, sau này gia công quần áo còn ở chỗ này, trở lại cũng là chuyện thường xuyên, chỉ là không thể ngày ngày gặp mặt thôi.
Bởi vì chuyện bố trang, kéo dài lâu như vậy, hiện tại tất cả thỏa đáng, vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị tốt.
Nhạc Mặc tìm xe ngựa của nhà Mộc Đầu, chuyển nhiều rương sách, quần áo thì đặt riêng trong một rương. Một nhà Tú Tú, Hà Hoa, thẩm thẩm, đã đến trong sân giúp đỡ thu xếp đồ. Tiểu Bạch và Đậu Đậu đều được ôm vào trong xe ngựa.
Chờ ta sắp xếp xong xuôi, sẽ để cho Trương Đại Thúc tới đón các ngươi qua, ngày khai trương ấy, các ngươi cũng đừng quên tặng lễ nhá!
Bộ dạng nghịch ngợm của Bảo Nhi, lập tức làm cho chút không khí u buồn trong sân trở nên thoải mái. Nhạc Mặc khiêng rương nhỏ cuối cùng lên xe, cũng không còn đồ gì nữa.
Nhìn mọi người lưu luyến không rời vẫy tay, Bảo Nhi thật sợ không kìm được nước mắt, vội vàng buông rèm xuống, úp sấp trong ngực Nhạc Mặc.
Tiểu Đậu Tử và Tiểu Bạch cũng không biết xảy ra chuyện gì, mắt lớn trừng mắt nhỏ, thành thật ngây ngô.
Bảo Nhi, sau này để cho Trương Đại Thúc ở cùng một chỗ với chúng ta đi, đánh xe đi về cũng thuận tiện hơn.
Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc phía sau lầu dưới có một phòng, để đại thúc ở vậy được không?
Ừ, có thể. Nhạc Mặc nhàn nhạt nói.
Ta đã sớm nghĩ làm sao để có thể báo đáp đại thúc, mỗi lần ngồi xe, ông ấy đều không muốn thu tiền, còn chờ ở cửa thành, rất áy náy. Nếu ông ấy ở cùng với chúng ta, về sau cũng có thể chăm sóc.
Ừhm , vuốt ve đầu nhỏ kia. Bảo Nhi, ta nên tìm lúc nào để nói với nàng mới tốt đây? Không khỏi nhíu mày một cái.
Bảo Nhi đến cửa hàng không bao lâu, Lý Tuyết Diên đã tới cửa, Nữ nhân chết tiệt, tới cũng không báo cho ta một tiếng, may mà người của ta có nhãn lực, báo cho ta. Thấy Nhạc Mặc đang sắp xếp đồ trong phòng, Lý Tuyết Diên lập tức im bặt.
Bảo Nhi liếc nữ nhân kia một cái, nhìn thấy trai đẹp liền thay đổi. Còn không à, lập tức dịu dàng nói, Ta mua chăn, gối đầu cho muội, xem thử thiếu cái gì trực tiếp căn dặn bọn họ đi mua là được. Nói xong liền chỉ huy người làm bên cạnh, bỏ đồ vật vào phòng trong.
Yên tâm đi, kẻ lắm tiền, không nhờ tỷ, ta nhờ ai chứ! , Bảo Nhi trêu ghẹo nữ nhân kia, nếu không phải Lý Tuyết Diên, cửa hàng này của nàng cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể mở được. Lấy năng lực bây giờ của nàng, cũng không có cách nào hồi báo. Chờ kinh doanh thuận lợi, mới tính toán sổ sách, không thể để cho nàng bị thua thiệt.
Nghĩ ra cũng có chút thất bại, vì sao người ta xuyên không đều có của cải, muốn làm gì thì làm, còn có thể huấn luyện ám vệ vân vân, còn nàng thì, nhiều nhất chỉ có thể giải quyết chuyện ấm no, quá tụt hậu rồi.
Lý Tuyết Diên đưa tới hai bộ chăn giường, đúng lúc có thể cho Trương Đại
Tướng công, chàng đổi chỗ khác có quen không? , mình thì không sao, thời không cũng đã xuyên qua, còn có cái gì mà không quen được, chỉ có chút lo lắng cho Nhạc Mặc.
Chỉ cần có Bảo Nhi ở đó, nơi nào cũng được. Những lời này của mỗ nam quá phiến tình, làm cho mắt mỗ tiểu nhân kia ê ẩm.
Ừhm, Bảo Nhi không nói được lời nào, vùi đầu vào trong ngực Nhạc Mặc.
Giống như là một cuộc du hành nói đi là đi, hai người bắt đầu thu xếp đồ đạc. Thật ra thì cũng không có gì để thu dọn, chỉ là một vài giá sách của Nhạc Mặc, còn có quần áo tắm rửa của hai người. Chăn đệm…, đều định sẽ đổi mới.
Buổi chiều Bảo Nhi đi nói lời từ biệt với Tú Tú và Hà Hoa, thật ra cũng không phải chia cách gì, chỉ là chuyện hai ba ngày không gặp mặt, sau này gia công quần áo còn ở chỗ này, trở lại cũng là chuyện thường xuyên, chỉ là không thể ngày ngày gặp mặt thôi.
Bởi vì chuyện bố trang, kéo dài lâu như vậy, hiện tại tất cả thỏa đáng, vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị tốt.
Nhạc Mặc tìm xe ngựa của nhà Mộc Đầu, chuyển nhiều rương sách, quần áo thì đặt riêng trong một rương. Một nhà Tú Tú, Hà Hoa, thẩm thẩm, đã đến trong sân giúp đỡ thu xếp đồ. Tiểu Bạch và Đậu Đậu đều được ôm vào trong xe ngựa.
Chờ ta sắp xếp xong xuôi, sẽ để cho Trương Đại Thúc tới đón các ngươi qua, ngày khai trương ấy, các ngươi cũng đừng quên tặng lễ nhá!
Bộ dạng nghịch ngợm của Bảo Nhi, lập tức làm cho chút không khí u buồn trong sân trở nên thoải mái. Nhạc Mặc khiêng rương nhỏ cuối cùng lên xe, cũng không còn đồ gì nữa.
Nhìn mọi người lưu luyến không rời vẫy tay, Bảo Nhi thật sợ không kìm được nước mắt, vội vàng buông rèm xuống, úp sấp trong ngực Nhạc Mặc.
Tiểu Đậu Tử và Tiểu Bạch cũng không biết xảy ra chuyện gì, mắt lớn trừng mắt nhỏ, thành thật ngây ngô.
Bảo Nhi, sau này để cho Trương Đại Thúc ở cùng một chỗ với chúng ta đi, đánh xe đi về cũng thuận tiện hơn.
Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc phía sau lầu dưới có một phòng, để đại thúc ở vậy được không?
Ừ, có thể. Nhạc Mặc nhàn nhạt nói.
Ta đã sớm nghĩ làm sao để có thể báo đáp đại thúc, mỗi lần ngồi xe, ông ấy đều không muốn thu tiền, còn chờ ở cửa thành, rất áy náy. Nếu ông ấy ở cùng với chúng ta, về sau cũng có thể chăm sóc.
Ừhm , vuốt ve đầu nhỏ kia. Bảo Nhi, ta nên tìm lúc nào để nói với nàng mới tốt đây? Không khỏi nhíu mày một cái.
Bảo Nhi đến cửa hàng không bao lâu, Lý Tuyết Diên đã tới cửa, Nữ nhân chết tiệt, tới cũng không báo cho ta một tiếng, may mà người của ta có nhãn lực, báo cho ta. Thấy Nhạc Mặc đang sắp xếp đồ trong phòng, Lý Tuyết Diên lập tức im bặt.
Bảo Nhi liếc nữ nhân kia một cái, nhìn thấy trai đẹp liền thay đổi. Còn không à, lập tức dịu dàng nói, Ta mua chăn, gối đầu cho muội, xem thử thiếu cái gì trực tiếp căn dặn bọn họ đi mua là được. Nói xong liền chỉ huy người làm bên cạnh, bỏ đồ vật vào phòng trong.
Yên tâm đi, kẻ lắm tiền, không nhờ tỷ, ta nhờ ai chứ! , Bảo Nhi trêu ghẹo nữ nhân kia, nếu không phải Lý Tuyết Diên, cửa hàng này của nàng cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể mở được. Lấy năng lực bây giờ của nàng, cũng không có cách nào hồi báo. Chờ kinh doanh thuận lợi, mới tính toán sổ sách, không thể để cho nàng bị thua thiệt.
Nghĩ ra cũng có chút thất bại, vì sao người ta xuyên không đều có của cải, muốn làm gì thì làm, còn có thể huấn luyện ám vệ vân vân, còn nàng thì, nhiều nhất chỉ có thể giải quyết chuyện ấm no, quá tụt hậu rồi.
Lý Tuyết Diên đưa tới hai bộ chăn giường, đúng lúc có thể cho Trương Đại
/201
|