Lúc mới bắt đầu Lý Tuyết Diên cũng kinh ngạc đến ngây người, rốt cuộc Bảo Nhi đã làm cái gì, làm cho những nữ nhân này điên cuồng mua trà như vậy, mỗi người mua một bao lớn, bây giờ nàng đang lo lắng, lá trà tồn kho của nhà nàng còn đủ không?
Chỉ cần một ngày, lá trà tồn kho ở Lý Ký đã thấy đáy. Đóng cửa, Lý Tuyết Diên lập tức ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẫn chưa thể từ trong trạng thái quỷ dị hôm nay tỉnh táo lại.
Lý viên ngoại không keo kiệt lời tán dương chút nào, ở đó nước miếng bay tứ tung cảm khái. Cuối cùng vẫn quy kết về một vấn đề, "Diên Nhi à, con làm như thế nào vậy?"
Lý Tuyết Diên ngây ngốc chớp chớp mắt, nhìn cha mình, đích xác nên bắt đầu nói từ đâu, nàng cũng không biết!
Lý lão gia cảm thấy khuê nữ bận rộn một ngày, nhất định mệt muốn chết rồi, nên không hỏi nữa, đau lòng dẫn người trở về Lý phủ.
Buổi tối, Lý phu nhân nghe Lý lão gia cảm khái không ngừng, cái gì mà khuê nữ đã trưởng thành, rốt cuộc khuê nữ cũng thông suốt, Lý gia có người kế nghiệp, cho đến nửa đêm.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Khang Tử mới vừa mở cửa trước lập tức giật mình chấn kinh. Lý Tuyết Diên bao kín mít, đang đứng ở ngoài cửa! Tiểu Khang Tử vội vàng mời người vào hậu viện.
"Tiểu thư, sao người dậy sớm thế? Người có lạnh hay không, tiểu nhân đi lấy thêm một cái lò sưởi nữa cho người?" , vừa nói vừa rót cho Lý Tuyết Diên ly trà nóng.
Lý Tuyết Diên ủ ấm một hồi, cởi áo choàng lông thỏ bên ngoài xuống, vừa quay về phía lò sưởi hơ hơ tay, vừa dặn dò, "Ta không lạnh, ta chờ bà chủ các ngươi, đợi muội ấy tỉnh ngủ, ngươi bảo muội ấy tới hậu viện tìm ta."
Tiểu Khang Tử đáp một tiếng, có chút rối rắm đến dưới lầu, nhìn bộ dạng tiểu thư, nhất định là có việc gấp gì đó. Mỗi ngày bà chủ đều thức dậy trễ như vậy, vậy phải đợi đến lúc nào chứ! Nhìn bậc cầu thang kia một cái, hắn không dám lên đâu, công tử ở trên kia, nếu hắn lên, còn không bị đập chết à!
Đúng lúc thấy Đỗ Quyên đang đi về bên này, Tiểu Khang Tử vội kể lại sự tình cho Đỗ Quyên nghe, Đỗ Quyên tự cân nhắc một phen, quyết định vẫn nên gọi bà chủ xuống.
Nhạc Mặc nghe được tiếng kêu, mày khẽ nhíu lại, đáp một tiếng. Nhìn bé con đang ngủ say trong ngực, hắn thật sự không nỡ đánh thức nàng. Nữ nhân kia đúng thật là biết chọn thời điểm, sáng sớm không ngủ được, còn tới giày vò bảo bối của hắn, khớp xương trắng thuần bóp kêu răng rắc.
Nhạc Mặc nhẹ giọng gọi một hồi, Bảo Nhi mơ màng ngốc đầu lên, bộ dáng vô tội lập tức khiến Nhạc Mặc tự trách một phen.
Nhạc Mặc mặc quần áo cho người, đầu bé con kia thỉnh thoảng gục xuống, nhìn rất đáng thương. Ngọn lửa u ám trong con ngươi kia của Nhạc Mặc càng ngày càng nồng đậm, nữ nhân chết tiệt kia, dám có lần sau, hắn nhất định chém người ra.
Nhạc Mặc bọc áo khoác cho bé con kia, ôm đến cửa hậu viện, đỡ cơ thể mềm mại kia nhẹ nhàng nói, "Bảo bối, coi chừng ngạch cửa, tự mình đi vào đi, ngoan nhé!"
Bé con vẫn còn mơ màng gật đầu một cái, lảo đảo nghiêng ngã bước đi, nhìn từng bước từng bước kia, tim cũng phát run theo. Cho đến khi thấy người vào trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tuyết Diên thấy Bảo Nhi đi vào, hưng phấn vọt tới, đỡ người qua giường nhỏ bên cạnh. Bảo Nhi híp mắt róc nữ nhân kia vô số lần, khổ sở nhăn mặt nói:"Nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc tỷ muốn làm gì? Sáng sớm không ngủ, tỷ điên rồi sao?" Tức giận đạp đạp bàn thấp phía dưới, trở mình một cái, đầu đặt lên bên kia.
Lý Tuyết Diên dè dặt đứng ở trước giường, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nhẹ giọng nói, "Bảo Nhi, muội bớt giận. Ngày hôm qua cả đêm ta không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện cửa hàng trà."
Bảo Nhi vừa nghe xong, lập tức nhấc đầu lên, mở mắt ra, vội hỏi, "Thế nào? Vẫn không bán được sao? Không thể nào."
"Không, không phải, bán rất tốt, ta nghĩ cả đêm, không nghĩ ra." Lý Tuyết Diên giống như là đứa trẻ chờ tiên sinh giải thích nghi hoặc, ngước mặt thành kính nhìn Bảo Nhi.
"Làm ta sợ muốn chết, " lại buông đầu xuống, híp khẽ mắt, đau khổ nói: "Nếu tỷ có thể suy nghĩ ra, còn cần ta làm cái gì." Thấy Lý Tuyết Diên nghiêm túc hiếm thấy như thế, Bảo Nhi ngồi dậy, "Hai khóa giảng đường tỷ mở kia, cũng không phải mở ra vô ích. Người bình thường chỉ biết lá trà để uống, để luộc trứng, ai có thể biết nó còn có thể gội đầu, còn có thể giặt quần áo, còn có thể trị gió rét, trị đủ thứ tật chứ?"
Lý Tuyết Diên mở miệng quên khép lại, không hề chớp mắt nhìn Bảo Nhi.
Bảo Nhi ngáp một cái, tiếp tục nói, "Ta biết! Lấy ta làm thí dụ, tóc của ta đen bóng trơn mượt, có phải rất hâm mộ hay không? Quần áo trên người ta mặc nửa năm vẫn tốt như mới, có muốn biết tại sao không?"
Lý Tuyết Diên cực kỳ phối hợp gật đầu, Bảo Nhi vuốt mái tóc đen mềm mại tiếp tục nói, "Đó là bởi vì dùng trà xanh của cửa hàng trà Lý Ký đấy!"
Lý Tuyết Diên khẽ giật mình một cái, "Muội, muội lừa bọn họ… ".
Bảo Nhi không chút lưu tình vỗ cái đầu kia một cái, cong khóe môi lên, "Tại sao là lừa gạt? Những thứ này đều là sự thật, ta chỉ dẫn dắt bọn họ đến bên kia của tỷ thôi. Vì báo đáp bọn họ ủng hộ bản phu nhân, bản phu nhân quyết định, kế tiếp mở thêm mấy lần giảng đường nữa, cảm ơn bọn họ." Nhìn Lý Tuyết Diên nói tiếp, "Có thể tỷ phải tài trợ nhiều thêm một chút."
Trên đường Lý Tuyết Diên trở về cửa hàng trà Lý Ký, đều đắm chìm trong những cách thức quỷ dị kia của Bảo Nhi. Nhà nàng buôn bán lá trà nhiều năm như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng cũng không biết lá trà còn có thể sử dụng như vậy?
Kế hoạch về sau của Bảo Nhi, lại làm nàng càng thêm chấn động. Nhìn đám người đang nhộn nhịp trong cửa hàng mình, ngẩng đầu nhìn chữ to vàng kim đón ánh sáng mặt trời kia, trong lòng lập tức quyết tâm. Xoay người bước vào trong nhà.
Sau khi Lý lão gia nghe xong lời nói hùng hồn của khuê nữ, lập tức quyết định, giao toàn bộ trà lâu, cửa hàng trà dưới danh nghĩa Lễ Ký cho Lý Tuyết Diên quản lý. Lý phu nhân ở một bên lão lệ tung hoành, khuê nữ thật sự hiểu chuyện rồi.
Đào Sơn Thôn, Ngô Hữu Chi dẫn Nhạc Mặc đi tra xét.
Vốn tưởng rằng chỉ là một Từ Đường đơn giản thôi, lại không nghĩ rằng nó tương đương với một hành cung nhỏ, thọ từ chỉ là một phần nhỏ. Ý định rõ rành rành, chính là muốn mượn danh nghĩa chúc thọ giành cho mình một tiền đồ.
Trong gió rét, một đám khuân vác cánh tay trần trụi, khiêng đá, cùng bùn. Ngô Hữu Chi thấy đôi mắt Nhạc Mặc tối tăm, vội vàng dẫn người vào noãn phòng bên cạnh.
"Đại nhân, công trình này không phải sức một mình Ngô mỗ, nó là do dân chúng Đào Huyện chúng ta xây cầu phúc cho Thánh thượng!" Tỉ mỉ quan sát sắc mặt Nhạc Mặc lại không thể tìm được một chút dấu vết, lại gần một chút, nói tiếp, "Đại nhân, cái này nếu hoàng thượng cao hứng, được lợi chính là dân chúng Đào Huyện chúng ta, không chừng sẽ miễn thu thuế, cuộc sống của mọi người cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ngài nói có đúng không?"
Ông ta muốn thử thăm dò tâm tư của Nhạc Mặc, hiện tại nhất định phải nghĩ ra biện pháp kéo hắn lên thuyền, như vậy, kế hoạch sẽ có nhiều bảo đảm hơn.
Nhạc Mặc cười nhạt một tiếng, nâng chung trà lên ra hiệu cho Ngô Hữu Chi. Ngô Hữu Chi lập tức hiểu rõ, con ngươi khôn khéo lộ ra ánh sáng, khóe miệng kéo rất cao, thần thái sáng láng bưng ly lên.
Mà trong đôi mắt buông xuống của người đối diện kia lại thoáng xẹt qua vẻ lạnh lùng, đáy mắt như đầm sâu, nhìn không thấu. Mắt phượng khẽ nâng lên, khóe môi treo nụ cười nhạt, "Đối với những thôn dân kia, Ngô đại nhân vẫn không nên hà khắc quá. Nói không chừng về sau chính là một mầm họa, ông nói đi?"
Thần sắc Ngô Hữu Chi cứng lại, đúng vậy, trái lại ông ta chưa từng nghĩ đến. Ngộ nhỡ sau khi được việc, ông ta huy hoàng rồi, gần vua như gần cọp. Những chuyện cũ này, nói không chừng ngày nào đó, liền bị những người nhiều chuyện kia moi ra. Hoàng thượng mất hứng, không phải ông ta chết không có chỗ chôn sao! Nghĩ tới đây, Ngô Hữu Chi vội vàng đứng lên, khom người nói, "Tạ đại nhân chỉ điểm! Sau này Ngô mỗ nhất định lấy đại nhân làm chủ!"
Ngày đó những nhân công xây thọ từ kia mỗi người đều nhận được một túi bột mì, không quá mấy ngày, mỗi hộ gia đình lại nhận được một lượng bạc.
Tư trạch của Cảnh Vương Phủ.
"Các ngươi muốn chết phải không? Lại dám cản Bản Quận chúa!" , Mộ Dung Diệp Hoa hung tợn trừng mắt về phía hai thủ vệ kia. Hai thủ vệ không khiếp nhược giống như thường ngày, cản cửa, khom người đứng nghiêm một bên.
Thấy hai người đó thế mà không có phản ứng, Mộ Dung Diệp Hoa rút kiếm của một người bên cạnh ra, kề lên cổ của thị vệ kia, tức giận nói, "Ngươi dám không thả, ta sẽ giết chết ngươi!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cầm kiếm lại run lên. Những người này đều là người của ca ca, sao nàng ta dám động!
Hai thị vệ kia vẫn không phản ứng như cũ, Tần quản gia đuổi tới vội lấy mặt già ra, có chút vô lực khuyên nhủ, "Tiểu thư, đây đều là công tử căn dặn, người vẫn nên trở về phòng đi."
"A a a!" , bực tức ném kiếm trong tay đi, vừa nắm tóc vừa dậm chân. Người theo hầu bên cạnh vội cúi đầu thật thấp.
Mộ Dung Diệp Hoa nghiến răng, nhìn hai thị vệ ngây ra như khúc gỗ kia hừ một tiếng, xoay người đạp tất cả những đồ vật bên chân, mang theo cuồng phong trở về phòng.
Trở về phòng, dời tất cả đồ có thể dời, loảng xoảng quăng đầy đất. Nghĩ đến nữ nhân dám đạp nàng ta kia, giống như phát điên kéo màn lụa trên giường xuống, hung hăng xé rách, còn chưa hết hận dùng sức đạp nghiền màn vải đã rách tan tành.
Hôm qua lúc Đại Ngưu tới đưa đồ may xong còn mang theo Hoa Quế Cao Tú Tú cho Bảo Nhi. Bảo Nhi cặn kẽ hỏi thăm tình hình của Tú Tú, biết Tú Tú tất cả bình thường, tâm cũng nới lỏng không ít.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, ăn điểm tâm xong liền dẫn theo Mộc Cận đi dạo phố.
Hiện tại Bảo Nhi tận lực rèn luyện năm người kia, Mộc Cận còn hơi nhỏ, vẫn còn tâm tính trẻ con, Bảo Nhi không muốn nàng bước vào trong rối ren kia quá sớm.
Năm cửa hàng kinh doanh theo bảng hiệu kia toàn bộ phân
Chỉ cần một ngày, lá trà tồn kho ở Lý Ký đã thấy đáy. Đóng cửa, Lý Tuyết Diên lập tức ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẫn chưa thể từ trong trạng thái quỷ dị hôm nay tỉnh táo lại.
Lý viên ngoại không keo kiệt lời tán dương chút nào, ở đó nước miếng bay tứ tung cảm khái. Cuối cùng vẫn quy kết về một vấn đề, "Diên Nhi à, con làm như thế nào vậy?"
Lý Tuyết Diên ngây ngốc chớp chớp mắt, nhìn cha mình, đích xác nên bắt đầu nói từ đâu, nàng cũng không biết!
Lý lão gia cảm thấy khuê nữ bận rộn một ngày, nhất định mệt muốn chết rồi, nên không hỏi nữa, đau lòng dẫn người trở về Lý phủ.
Buổi tối, Lý phu nhân nghe Lý lão gia cảm khái không ngừng, cái gì mà khuê nữ đã trưởng thành, rốt cuộc khuê nữ cũng thông suốt, Lý gia có người kế nghiệp, cho đến nửa đêm.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Khang Tử mới vừa mở cửa trước lập tức giật mình chấn kinh. Lý Tuyết Diên bao kín mít, đang đứng ở ngoài cửa! Tiểu Khang Tử vội vàng mời người vào hậu viện.
"Tiểu thư, sao người dậy sớm thế? Người có lạnh hay không, tiểu nhân đi lấy thêm một cái lò sưởi nữa cho người?" , vừa nói vừa rót cho Lý Tuyết Diên ly trà nóng.
Lý Tuyết Diên ủ ấm một hồi, cởi áo choàng lông thỏ bên ngoài xuống, vừa quay về phía lò sưởi hơ hơ tay, vừa dặn dò, "Ta không lạnh, ta chờ bà chủ các ngươi, đợi muội ấy tỉnh ngủ, ngươi bảo muội ấy tới hậu viện tìm ta."
Tiểu Khang Tử đáp một tiếng, có chút rối rắm đến dưới lầu, nhìn bộ dạng tiểu thư, nhất định là có việc gấp gì đó. Mỗi ngày bà chủ đều thức dậy trễ như vậy, vậy phải đợi đến lúc nào chứ! Nhìn bậc cầu thang kia một cái, hắn không dám lên đâu, công tử ở trên kia, nếu hắn lên, còn không bị đập chết à!
Đúng lúc thấy Đỗ Quyên đang đi về bên này, Tiểu Khang Tử vội kể lại sự tình cho Đỗ Quyên nghe, Đỗ Quyên tự cân nhắc một phen, quyết định vẫn nên gọi bà chủ xuống.
Nhạc Mặc nghe được tiếng kêu, mày khẽ nhíu lại, đáp một tiếng. Nhìn bé con đang ngủ say trong ngực, hắn thật sự không nỡ đánh thức nàng. Nữ nhân kia đúng thật là biết chọn thời điểm, sáng sớm không ngủ được, còn tới giày vò bảo bối của hắn, khớp xương trắng thuần bóp kêu răng rắc.
Nhạc Mặc nhẹ giọng gọi một hồi, Bảo Nhi mơ màng ngốc đầu lên, bộ dáng vô tội lập tức khiến Nhạc Mặc tự trách một phen.
Nhạc Mặc mặc quần áo cho người, đầu bé con kia thỉnh thoảng gục xuống, nhìn rất đáng thương. Ngọn lửa u ám trong con ngươi kia của Nhạc Mặc càng ngày càng nồng đậm, nữ nhân chết tiệt kia, dám có lần sau, hắn nhất định chém người ra.
Nhạc Mặc bọc áo khoác cho bé con kia, ôm đến cửa hậu viện, đỡ cơ thể mềm mại kia nhẹ nhàng nói, "Bảo bối, coi chừng ngạch cửa, tự mình đi vào đi, ngoan nhé!"
Bé con vẫn còn mơ màng gật đầu một cái, lảo đảo nghiêng ngã bước đi, nhìn từng bước từng bước kia, tim cũng phát run theo. Cho đến khi thấy người vào trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tuyết Diên thấy Bảo Nhi đi vào, hưng phấn vọt tới, đỡ người qua giường nhỏ bên cạnh. Bảo Nhi híp mắt róc nữ nhân kia vô số lần, khổ sở nhăn mặt nói:"Nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc tỷ muốn làm gì? Sáng sớm không ngủ, tỷ điên rồi sao?" Tức giận đạp đạp bàn thấp phía dưới, trở mình một cái, đầu đặt lên bên kia.
Lý Tuyết Diên dè dặt đứng ở trước giường, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nhẹ giọng nói, "Bảo Nhi, muội bớt giận. Ngày hôm qua cả đêm ta không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện cửa hàng trà."
Bảo Nhi vừa nghe xong, lập tức nhấc đầu lên, mở mắt ra, vội hỏi, "Thế nào? Vẫn không bán được sao? Không thể nào."
"Không, không phải, bán rất tốt, ta nghĩ cả đêm, không nghĩ ra." Lý Tuyết Diên giống như là đứa trẻ chờ tiên sinh giải thích nghi hoặc, ngước mặt thành kính nhìn Bảo Nhi.
"Làm ta sợ muốn chết, " lại buông đầu xuống, híp khẽ mắt, đau khổ nói: "Nếu tỷ có thể suy nghĩ ra, còn cần ta làm cái gì." Thấy Lý Tuyết Diên nghiêm túc hiếm thấy như thế, Bảo Nhi ngồi dậy, "Hai khóa giảng đường tỷ mở kia, cũng không phải mở ra vô ích. Người bình thường chỉ biết lá trà để uống, để luộc trứng, ai có thể biết nó còn có thể gội đầu, còn có thể giặt quần áo, còn có thể trị gió rét, trị đủ thứ tật chứ?"
Lý Tuyết Diên mở miệng quên khép lại, không hề chớp mắt nhìn Bảo Nhi.
Bảo Nhi ngáp một cái, tiếp tục nói, "Ta biết! Lấy ta làm thí dụ, tóc của ta đen bóng trơn mượt, có phải rất hâm mộ hay không? Quần áo trên người ta mặc nửa năm vẫn tốt như mới, có muốn biết tại sao không?"
Lý Tuyết Diên cực kỳ phối hợp gật đầu, Bảo Nhi vuốt mái tóc đen mềm mại tiếp tục nói, "Đó là bởi vì dùng trà xanh của cửa hàng trà Lý Ký đấy!"
Lý Tuyết Diên khẽ giật mình một cái, "Muội, muội lừa bọn họ… ".
Bảo Nhi không chút lưu tình vỗ cái đầu kia một cái, cong khóe môi lên, "Tại sao là lừa gạt? Những thứ này đều là sự thật, ta chỉ dẫn dắt bọn họ đến bên kia của tỷ thôi. Vì báo đáp bọn họ ủng hộ bản phu nhân, bản phu nhân quyết định, kế tiếp mở thêm mấy lần giảng đường nữa, cảm ơn bọn họ." Nhìn Lý Tuyết Diên nói tiếp, "Có thể tỷ phải tài trợ nhiều thêm một chút."
Trên đường Lý Tuyết Diên trở về cửa hàng trà Lý Ký, đều đắm chìm trong những cách thức quỷ dị kia của Bảo Nhi. Nhà nàng buôn bán lá trà nhiều năm như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng cũng không biết lá trà còn có thể sử dụng như vậy?
Kế hoạch về sau của Bảo Nhi, lại làm nàng càng thêm chấn động. Nhìn đám người đang nhộn nhịp trong cửa hàng mình, ngẩng đầu nhìn chữ to vàng kim đón ánh sáng mặt trời kia, trong lòng lập tức quyết tâm. Xoay người bước vào trong nhà.
Sau khi Lý lão gia nghe xong lời nói hùng hồn của khuê nữ, lập tức quyết định, giao toàn bộ trà lâu, cửa hàng trà dưới danh nghĩa Lễ Ký cho Lý Tuyết Diên quản lý. Lý phu nhân ở một bên lão lệ tung hoành, khuê nữ thật sự hiểu chuyện rồi.
Đào Sơn Thôn, Ngô Hữu Chi dẫn Nhạc Mặc đi tra xét.
Vốn tưởng rằng chỉ là một Từ Đường đơn giản thôi, lại không nghĩ rằng nó tương đương với một hành cung nhỏ, thọ từ chỉ là một phần nhỏ. Ý định rõ rành rành, chính là muốn mượn danh nghĩa chúc thọ giành cho mình một tiền đồ.
Trong gió rét, một đám khuân vác cánh tay trần trụi, khiêng đá, cùng bùn. Ngô Hữu Chi thấy đôi mắt Nhạc Mặc tối tăm, vội vàng dẫn người vào noãn phòng bên cạnh.
"Đại nhân, công trình này không phải sức một mình Ngô mỗ, nó là do dân chúng Đào Huyện chúng ta xây cầu phúc cho Thánh thượng!" Tỉ mỉ quan sát sắc mặt Nhạc Mặc lại không thể tìm được một chút dấu vết, lại gần một chút, nói tiếp, "Đại nhân, cái này nếu hoàng thượng cao hứng, được lợi chính là dân chúng Đào Huyện chúng ta, không chừng sẽ miễn thu thuế, cuộc sống của mọi người cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ngài nói có đúng không?"
Ông ta muốn thử thăm dò tâm tư của Nhạc Mặc, hiện tại nhất định phải nghĩ ra biện pháp kéo hắn lên thuyền, như vậy, kế hoạch sẽ có nhiều bảo đảm hơn.
Nhạc Mặc cười nhạt một tiếng, nâng chung trà lên ra hiệu cho Ngô Hữu Chi. Ngô Hữu Chi lập tức hiểu rõ, con ngươi khôn khéo lộ ra ánh sáng, khóe miệng kéo rất cao, thần thái sáng láng bưng ly lên.
Mà trong đôi mắt buông xuống của người đối diện kia lại thoáng xẹt qua vẻ lạnh lùng, đáy mắt như đầm sâu, nhìn không thấu. Mắt phượng khẽ nâng lên, khóe môi treo nụ cười nhạt, "Đối với những thôn dân kia, Ngô đại nhân vẫn không nên hà khắc quá. Nói không chừng về sau chính là một mầm họa, ông nói đi?"
Thần sắc Ngô Hữu Chi cứng lại, đúng vậy, trái lại ông ta chưa từng nghĩ đến. Ngộ nhỡ sau khi được việc, ông ta huy hoàng rồi, gần vua như gần cọp. Những chuyện cũ này, nói không chừng ngày nào đó, liền bị những người nhiều chuyện kia moi ra. Hoàng thượng mất hứng, không phải ông ta chết không có chỗ chôn sao! Nghĩ tới đây, Ngô Hữu Chi vội vàng đứng lên, khom người nói, "Tạ đại nhân chỉ điểm! Sau này Ngô mỗ nhất định lấy đại nhân làm chủ!"
Ngày đó những nhân công xây thọ từ kia mỗi người đều nhận được một túi bột mì, không quá mấy ngày, mỗi hộ gia đình lại nhận được một lượng bạc.
Tư trạch của Cảnh Vương Phủ.
"Các ngươi muốn chết phải không? Lại dám cản Bản Quận chúa!" , Mộ Dung Diệp Hoa hung tợn trừng mắt về phía hai thủ vệ kia. Hai thủ vệ không khiếp nhược giống như thường ngày, cản cửa, khom người đứng nghiêm một bên.
Thấy hai người đó thế mà không có phản ứng, Mộ Dung Diệp Hoa rút kiếm của một người bên cạnh ra, kề lên cổ của thị vệ kia, tức giận nói, "Ngươi dám không thả, ta sẽ giết chết ngươi!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cầm kiếm lại run lên. Những người này đều là người của ca ca, sao nàng ta dám động!
Hai thị vệ kia vẫn không phản ứng như cũ, Tần quản gia đuổi tới vội lấy mặt già ra, có chút vô lực khuyên nhủ, "Tiểu thư, đây đều là công tử căn dặn, người vẫn nên trở về phòng đi."
"A a a!" , bực tức ném kiếm trong tay đi, vừa nắm tóc vừa dậm chân. Người theo hầu bên cạnh vội cúi đầu thật thấp.
Mộ Dung Diệp Hoa nghiến răng, nhìn hai thị vệ ngây ra như khúc gỗ kia hừ một tiếng, xoay người đạp tất cả những đồ vật bên chân, mang theo cuồng phong trở về phòng.
Trở về phòng, dời tất cả đồ có thể dời, loảng xoảng quăng đầy đất. Nghĩ đến nữ nhân dám đạp nàng ta kia, giống như phát điên kéo màn lụa trên giường xuống, hung hăng xé rách, còn chưa hết hận dùng sức đạp nghiền màn vải đã rách tan tành.
Hôm qua lúc Đại Ngưu tới đưa đồ may xong còn mang theo Hoa Quế Cao Tú Tú cho Bảo Nhi. Bảo Nhi cặn kẽ hỏi thăm tình hình của Tú Tú, biết Tú Tú tất cả bình thường, tâm cũng nới lỏng không ít.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, ăn điểm tâm xong liền dẫn theo Mộc Cận đi dạo phố.
Hiện tại Bảo Nhi tận lực rèn luyện năm người kia, Mộc Cận còn hơi nhỏ, vẫn còn tâm tính trẻ con, Bảo Nhi không muốn nàng bước vào trong rối ren kia quá sớm.
Năm cửa hàng kinh doanh theo bảng hiệu kia toàn bộ phân
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/201
|