Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 89 - Nổi Sóng Lớn

/201


Không kịp quan tâm giày dưới giường nữa, đạp vớ muốn chạy ra phòng ngoài. Sao Nhạc Mặc có thể cho cơ hội, mắt phượng sóng nước mênh mang nhuộm màu tình dục nhiều hơn thường ngày, càng phát ra ánh sáng mị hoặc, môi mỏng khẽ nhếch. Độ cong nhàn nhạt ấy tà mị nhiều hơn thường ngày.

Còn chưa có chạy đến cửa, liền lại chủ động đâm vào trong ngực người ta, vẻ mặt mỗ nam vẫn như cũ, nhưng mỗ nữ bởi vì dây dưa vừa rồi nên gương mặt ửng đỏ, thở khẽ. Buông đôi mắt hạnh không có sụt sắc xuống, ngược lại càng sáng trong hơn. Tướng công, hôm nay ta sẽ để cho chàng biết, cái gì gọi là, nữ nhân không thể trêu vào!

Nhẹ nhếch đôi mắt sáng mềm mại đáng yêu lên, lấn đến gần gương mặt tuấn tú xinh đẹp không gì sánh được kia, vươn cái lưỡi nhỏ thơm tho miêu tả đôi môi mỏng tuyệt đẹp ấy, trong đôi mắt hạnh hơi híp tràn đầy giảo hoạt. Tướng công, cũng đừng trách người ta nhé!

Ham muốn trong đôi mắt phượng càng thêm nồng đậm, nhanh như chớp ôm vai người dời đến bên giường. Không phải nam áp nữ giống như thường ngày, mỗ nữ bá đạo đẩy người ngã trên giường. Đứng ở bên giường, khẽ mở dây áo, sóng mắt giao nhau, câu hồn nhiếp phách.

Ba hồn của mỗ nam đã sớm bị tư thái xinh đẹp này câu đi mất, muốn đứng lên cọ sát lẫn nhau, lại bị đẩy trở về giường.

Trong phòng lò sưởi rừng rực, quần áo vốn đã cởi giống như mùa hè mát mẻ, thân thể mỹ lệ lót dưới sa mỏng, nổi lên xương bướm khẽ ẩn hiện chào mời.

Cởi toàn bộ quần áo ném trên người nam nhân kia, mùi thơm ngát riêng biệt lượn lờ trong phòng, tóc đen rải rác, ánh lên da thịt đẹp như tuyết trong hồ, khẽ phẩy nhẹ tóc đen giống như cành liễu kia, nhiễu loạn xuân tâm ngo ngoe rục rịch ấy.

"Bảo Nhi…" , mắt phượng gợn sóng, khó lạnh nhạt tĩnh lặng như thường ngày nữa. Dung nhan thanh nhã như tiên kinh động, không còn lạnh nhạt nữa, đã thay đổi nhuộm màu dục niệm.

"Tướng công, thiếp thân múa cho chàng xem, như thế nào?" Mắt sáng mềm mại đáng yêu xen lẫn vẻ giảo hoạt, giọng nói êm ái, rung động lòng người, không cách nào cự tuyệt.

Nhạc Mặc đè nén dục niệm nguyên thủy nhất trong cơ thể, chống người lên, gật gật đầu, đỡ trán, che gương mặt nhuốm màu sắc dục lại.

Bảo Nhi buông mắt hạnh xuống trong sóng mắt tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, tự nhiên mà nhàn hạ, hứng thú nồng đậm trong đáy mắt như đóa hoa sắp nở ra. Tướng công à, đây là trừng phạt đối với chàng, chàng hãy hưởng thụ cho thật tốt, đừng phụ lòng một phen khổ tâm của người ta!

Mắt hạnh mênh mông, cánh tay ngọc khẽ giương, tóc đen lưu động. Thân thể mềm mại như cành liễu, sa mỏng tựa như khói, băng cơ ngọc cốt, nhìn quanh lưu luyến.

Mỗ nam đã vô phương nhẫn nại trong xương ngứa ngáy, nơi nào đó ở phía dưới đã sớm dựng lều. Thời cơ đã chín muồi, ngay tại lúc mỗ nam xông tới kia, mỗ nữ khổ sở ngã xuống đất, nước mắt lã chã vịn mắt cá chân.

Một chậu nước lạnh trút xuống đầu, mỗ nam giật mình một cái, ôm lấy người nọ. Tất cả dục niệm đều bị đau lòng lật đổ, trùm quần áo lên cho người ta rồi ôm ra bên ngoài.

"Tướng công, đau chân…." , mỗ nữ làm ra vẻ, hô một đường, mỗ nam cũng vỗ về dỗ dành một đường.

Mỗ nữ vùi ở trong ngực người ta, len lén híp mắt, nhìn đại phu kia kiểm tra. Bởi vì Nhạc Mặc không cho phép đại phu kia đụng chạm, đại phu nhìn mắt cá chân trùm kín mít kia, liên tục toát mồ hôi lạnh.

Đại phu kia nhìn một hồi, khổ sở nói, "Công tử, cái này, cái này kiểm tra không ra được…. "

Trong mắt phượng của Nhạc Mặc xen lẫn vẻ lạnh lẽo, Bảo Nhi cảm thấy rõ ràng nam nhân này đang muốn nổi giận. Lôi kéo vạt áo nam nhân kia nói: "Tướng công, ta không đau."

Trước khi nam nhân kia còn chưa có trở về chỗ, nhảy xuống, sửa lại quần áo trên người, nghênh ngang ra cửa.

Lúc này không trốn, thì đợi đến bao giờ!

Chạy một đoạn, xoay đầu lại, đắc ý hất đầu lên, "Tướng công, để cho chàng biết, chọc tới nữ nhân, kết quả rất tàn khốc, đặc biệt là nữ nhân của chàng đây."

Nhưng khi xoay đầu lại thì nụ cười kia lập tức cứng lại ở trên mặt. Bởi vì mỗ nam không phải đen mặt như bình thường, mà âm trầm lạnh thấu xương hơn trời đông giá rét kia ba phần.

"Bảo Nhi nhà ta quả thật là bản lĩnh!" , cười lạnh như băng hàn, khẽ tăng ngữ điệu, kẻ ngu cũng có thể nghe ra được —— hậu quả rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt mỗ nữ như đưa đám, cắn môi nói: "Cái này vốn không công bằng, sức chàng lớn hơn ta, chàng còn không cho ta trốn à!"

Mỗ nam khẽ cười khẽ nhếch mắt phượng lên, khóe miệng gợn sóng trộn lẫn mùi cổ quái. Bước từng bước thong thả đi về phía nữ nhân kia.

Mỗ nữ lập tức cứng còng, tín hiệu nguy hiểm chất đầy đại não, đáng tiếc, thân thể lại không nhúc nhích được. Choáng nha! Sẽ có một ngày Nhạc Bảo ta nhất định luyện được tuyệt thế thần công, đánh cho tên yêu nghiệt này hoa rơi nước chảy!

Nhạc Mặc giày vò, đó là không thể tránh được. Mỗ nữ lẩm bẩm cả một đêm, mỗ nam vân đạm phong kinh, rất thoải mái.

Hôm sau, bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng, gió lạnh thấu xương như thiết kỵ gào thét, tầng mây vừa dầy vừa nặng chen chút nhau, có chút ngột ngạt hít thở không thông. Trên đất đã sớm tích tụ một tầng tuyết thật dầy, ngói trên mái hiên chất đống tuyết trắng thánh khiết sáng ngời.

Một tiểu tử quần áo cũ rách, ở trong hẻm nhỏ không ngừng nhìn quanh vào trong Phượng Y Các. Đám người lui tới kia, không có mục tiêu hắn muốn, cũng không nóng nảy, rụt cổ một cái, tiếp tục chờ.

Cho đến khi một bóng dáng mỹ lệ ra khỏi Phượng Y Các, trên mặt có chút xám tro lập tức tăng thêm một nụ cười ngây thơ. Đi theo bóng dáng kia đi được một đoạn, cho đến một chỗ thưa thớt mới hiện thân.

"Đông Tử?" , nữ tử xinh đẹp kia có chút tức giận nói, "Trời lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/201

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status