Chỉ là sau khi ánh mắt sít chặt nhìn tới, mới phát hiện người tiến vào không phải là nàng, thần thái trong đôi mắt dường như bị tách ra, suy sụp chán nản. Gió lạnh thổi làm rối mái tóc đen tuôn rơi, xoay lưng mang theo một trận băng hàn, trở về phòng.
"Thượng Quan Dực, ta tới rồi!" , Lý Tuyết Diên ôm đồ bảo bối trong ngực, vui vẻ chạy ào vào trong nhà, lại thấy Thượng Quan Dực đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vội thả nhẹ bước chân, rón rén ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, chống cằm, mắt tỏa ra trái tim màu hồng nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ kia.
Ánh mắt đó thật nóng bỏng, Thượng Quan Dực bỗng cảm thấy cả người rất không thoải mái, chợt mở mắt ra ngồi dậy. Lý Tuyết Diên khiếp sợ, suýt nữa từ trên ghế té xuống, vội ổn định thân thể, vẻ mặt vui vẻ nói, "Chàng tỉnh rồi!"
Vừa định tiến lên liền bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Thượng Quan Dực trấn áp, Lý Tuyết Diên có chút không biết làm sao, bá đạo cùng cay cú thường ngày biến mất vô ảnh vô tung. Sững sờ cầm đồ trong tay đưa tới, lại chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cái hũ được gói trong lớp vải lụa kia vỡ vụn đầy đất, nước canh bên trong tràn ra ngoài, khói lờ mờ bốc lên có chút chói mắt.
Vẻ mặt Thượng Quan Dực không tự chủ buông lỏng một chút, trong mắt xẹt qua vẻ áy náy không thể nhìn thấy, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói gì, quay đầu lại, hơi khép hai mắt.
Lý Tuyết Diên chết lặng một hồi lâu, vành mắt kia chợt ửng đỏ, ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh sành bể, khóe miệng cong lên, cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì, ta trở về nấu một hũ nữa."
Lông mi người trên giường kia khẽ nhúc nhích, mềm mại trong lòng như bị đụng đến, trên tay tái nhợt, gân xanh nổi lên.
Tang sự của Liễu thị vừa xong, không quá hai ngày, Ngô Hữu Chi liền dẫn theo một lớn hai nhỏ trở về Ngô Phủ. Dĩ nhiên, không phải ai khác, mà chính là nữ nhân Ngô Hữu Chi nuôi ở bên ngoài sinh, cả hai đều là nhi tử, đứa lớn đã mười tuổi, đứa nhỏ cũng sáu tuổi rồi.
Ngô Yên Nhiên nghe tiểu Đào thông báo, như cọc gỗ ôm bài vị của Liễu thị ở trong phòng cả một ngày. Chỉ là, rất bất ngờ là, nàng ta cũng không có tìm di nương kia gây phiền phức. Ngô Phủ yên tĩnh dị thường, đám hạ nhân cũng không dám khua môi múa mép loạn, làm việc tuân theo bổn phận của mình.
Hai ngày nay đa số thời gian Bảo Nhi và Nhạc Mặc không có ở nhà giống nhau. Nhạc Mặc mấy ngày trở lại, cũng không thấy bóng dáng người kia, trong lòng hơi có chút không thoải mái. An toàn của nàng hắn cũng không lo lắng, có ám vệ đi theo, ở Đào Hoa Trấn, vẫn chưa có người có thể làm được gì. Chỉ là, cụ thể đang làm gì, hắn cũng không tiện hỏi tới. Đương nhiên hắn không thể bảo ám vệ hồi báo hành tung của nàng bất cứ lúc nào, đây là tôn trọng tối thiểu. Chỉ cần không liên quan đến an nguy, ám vệ sẽ không tới thông báo.
Ngày dường như trong yên tĩnh từ từ trôi qua, không có cảm giác sắp đến cuối năm rồi. Ngày hôm đó, mới sáng tinh mơ, hỏa kế Mộc Diệp Trang tới đây mời Bảo Nhi sang. Lúc này Bảo Nhi mới nhớ tới, hôm nay chính là ngày Hà Hoa cùng Cố gia trao đổi thiếp canh, lưu loát bắt đầu thu dọn. Cũng không biết loại trường hợp này có trang trọng hay không, muốn gọi Đỗ Quyên đi lên hỏi một chút, lúc này mới thấy nam nhân của mình kia vẻ mặt nghiêm chỉnh có chút u ám tựa vào trên giường, liếc xéo nàng.
"Ô? Sao hôm nay tướng công lười như vậy?" , vừa chải tóc, vừa ngồi xuống mép giường.
Nhạc Mặc hơi khép mắt, tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Gương mặt không phúng phính giống như trước kia, trở nên tinh xảo hơn, lộ ra mùi vị thành thục. Cánh tay dài bao quát, trói người tới trước mặt, vùi vào trong chăn.
Bảo Nhi không có kháng cự, thuận theo hắn. Mấy ngày nay đã lạnh nhạt hắn, mỗi ngày bận chuyện bên kia, khi trở về có chút mệt mỏi, phần nhiều là đi ngủ thật sớm. Cũng khó trách gần đây vẻ mặt hắn có chút cổ quái, mình cũng không có quan tâm lắm, thật là thất trách!
"Tướng công, chàng muốn cùng đi với ta hay không?" , buông tóc của mình xuống, ngược lại kéo tóc phân tán trên đầu vai của hắn, cầm cây lược gỗ tỉ mỉ chải. Đôi mắt quyến rũ lưu chuyển, nhẹ uốn khóe miệng lên nói.
Sóng mắt Nhạc Mặc khẽ động, đè mất mác trong mắt xuống. Dĩ nhiên Bảo Nhi bắt được, trong lòng khẽ run rẩy. Buông cây lược gỗ trong tay xuống, kề đến gần gương mặt tuấn tú kia, phủ lên môi mỏng ấy. Trong mắt có chút ảm đạm của Nhạc Mặc thoáng qua vẻ vui mừng, ôm chặt người trong ngực.
Một phen triền miên, áo ngoài Bảo Nhi mới vừa mặc vào cũng bị cởi ra, chỉ chừa một cái áo mỏng. Muốn dung túng hắn, nhưng nghĩ đến hôn sự của Hà Hoa. Bất đắc dĩ, đẩy hắn ra, chầm chậm vổ về. Ham muốn trong mắt Nhạc Mặc từ từ tiêu tán, ngược lại lộ ra vẻ tối tăm. Buông nàng ra, nằm ngửa về trong chăn, đóng cặp mắt lại.
Nhạc Mặc đây là tức giận…. Bảo Nhi không có một chút chuẩn bị, có vẻ như tất cả các cơn tức giận đều do nàng đơn phương gây ra. Lần này, hình như rất nghiêm trọng.
Cắn cắn môi, liếc liếc về sắc trời bên ngoài, rồi lại liếc người trên giường một cái, đây là Nhạc Mặc để cho nàng chọn sao? Ở cùng hắn? Hay đi ra ngoài?
Hôn sự của Hà Hoa, không có nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng, người đàn ông này không có nàng, hình như vấn đề không nhỏ. Không thể bỏ qua!
Vén góc chăn lên, vừa nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, vừa nhét mình vào. Cọ một cái, không có phản ứng….. Mắt sáng lóe lên vẻ giảo hoạt, muốn giả bộ, vậy thì ta xem xem Nhạc đại mỹ nam có bao nhiêu định lực.
Đưa tay đánh thẳng xuống phía dưới kia, con ngươi chói lọi như ngôi sao, nằm sấp trên gương mặt người thần phẫn nộ kia, nhìn tỉ mỉ.
Mắt phượng của Nhạc Mặc chau lên lập tức mở ra, trong mắt biến ảo các loại thần thái. Chống lại đôi mắt hạnh tràn đầy đùa giỡn kia, không chút do dự, lật người áp đảo người
"Thượng Quan Dực, ta tới rồi!" , Lý Tuyết Diên ôm đồ bảo bối trong ngực, vui vẻ chạy ào vào trong nhà, lại thấy Thượng Quan Dực đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vội thả nhẹ bước chân, rón rén ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, chống cằm, mắt tỏa ra trái tim màu hồng nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ kia.
Ánh mắt đó thật nóng bỏng, Thượng Quan Dực bỗng cảm thấy cả người rất không thoải mái, chợt mở mắt ra ngồi dậy. Lý Tuyết Diên khiếp sợ, suýt nữa từ trên ghế té xuống, vội ổn định thân thể, vẻ mặt vui vẻ nói, "Chàng tỉnh rồi!"
Vừa định tiến lên liền bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Thượng Quan Dực trấn áp, Lý Tuyết Diên có chút không biết làm sao, bá đạo cùng cay cú thường ngày biến mất vô ảnh vô tung. Sững sờ cầm đồ trong tay đưa tới, lại chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cái hũ được gói trong lớp vải lụa kia vỡ vụn đầy đất, nước canh bên trong tràn ra ngoài, khói lờ mờ bốc lên có chút chói mắt.
Vẻ mặt Thượng Quan Dực không tự chủ buông lỏng một chút, trong mắt xẹt qua vẻ áy náy không thể nhìn thấy, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói gì, quay đầu lại, hơi khép hai mắt.
Lý Tuyết Diên chết lặng một hồi lâu, vành mắt kia chợt ửng đỏ, ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh sành bể, khóe miệng cong lên, cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì, ta trở về nấu một hũ nữa."
Lông mi người trên giường kia khẽ nhúc nhích, mềm mại trong lòng như bị đụng đến, trên tay tái nhợt, gân xanh nổi lên.
Tang sự của Liễu thị vừa xong, không quá hai ngày, Ngô Hữu Chi liền dẫn theo một lớn hai nhỏ trở về Ngô Phủ. Dĩ nhiên, không phải ai khác, mà chính là nữ nhân Ngô Hữu Chi nuôi ở bên ngoài sinh, cả hai đều là nhi tử, đứa lớn đã mười tuổi, đứa nhỏ cũng sáu tuổi rồi.
Ngô Yên Nhiên nghe tiểu Đào thông báo, như cọc gỗ ôm bài vị của Liễu thị ở trong phòng cả một ngày. Chỉ là, rất bất ngờ là, nàng ta cũng không có tìm di nương kia gây phiền phức. Ngô Phủ yên tĩnh dị thường, đám hạ nhân cũng không dám khua môi múa mép loạn, làm việc tuân theo bổn phận của mình.
Hai ngày nay đa số thời gian Bảo Nhi và Nhạc Mặc không có ở nhà giống nhau. Nhạc Mặc mấy ngày trở lại, cũng không thấy bóng dáng người kia, trong lòng hơi có chút không thoải mái. An toàn của nàng hắn cũng không lo lắng, có ám vệ đi theo, ở Đào Hoa Trấn, vẫn chưa có người có thể làm được gì. Chỉ là, cụ thể đang làm gì, hắn cũng không tiện hỏi tới. Đương nhiên hắn không thể bảo ám vệ hồi báo hành tung của nàng bất cứ lúc nào, đây là tôn trọng tối thiểu. Chỉ cần không liên quan đến an nguy, ám vệ sẽ không tới thông báo.
Ngày dường như trong yên tĩnh từ từ trôi qua, không có cảm giác sắp đến cuối năm rồi. Ngày hôm đó, mới sáng tinh mơ, hỏa kế Mộc Diệp Trang tới đây mời Bảo Nhi sang. Lúc này Bảo Nhi mới nhớ tới, hôm nay chính là ngày Hà Hoa cùng Cố gia trao đổi thiếp canh, lưu loát bắt đầu thu dọn. Cũng không biết loại trường hợp này có trang trọng hay không, muốn gọi Đỗ Quyên đi lên hỏi một chút, lúc này mới thấy nam nhân của mình kia vẻ mặt nghiêm chỉnh có chút u ám tựa vào trên giường, liếc xéo nàng.
"Ô? Sao hôm nay tướng công lười như vậy?" , vừa chải tóc, vừa ngồi xuống mép giường.
Nhạc Mặc hơi khép mắt, tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Gương mặt không phúng phính giống như trước kia, trở nên tinh xảo hơn, lộ ra mùi vị thành thục. Cánh tay dài bao quát, trói người tới trước mặt, vùi vào trong chăn.
Bảo Nhi không có kháng cự, thuận theo hắn. Mấy ngày nay đã lạnh nhạt hắn, mỗi ngày bận chuyện bên kia, khi trở về có chút mệt mỏi, phần nhiều là đi ngủ thật sớm. Cũng khó trách gần đây vẻ mặt hắn có chút cổ quái, mình cũng không có quan tâm lắm, thật là thất trách!
"Tướng công, chàng muốn cùng đi với ta hay không?" , buông tóc của mình xuống, ngược lại kéo tóc phân tán trên đầu vai của hắn, cầm cây lược gỗ tỉ mỉ chải. Đôi mắt quyến rũ lưu chuyển, nhẹ uốn khóe miệng lên nói.
Sóng mắt Nhạc Mặc khẽ động, đè mất mác trong mắt xuống. Dĩ nhiên Bảo Nhi bắt được, trong lòng khẽ run rẩy. Buông cây lược gỗ trong tay xuống, kề đến gần gương mặt tuấn tú kia, phủ lên môi mỏng ấy. Trong mắt có chút ảm đạm của Nhạc Mặc thoáng qua vẻ vui mừng, ôm chặt người trong ngực.
Một phen triền miên, áo ngoài Bảo Nhi mới vừa mặc vào cũng bị cởi ra, chỉ chừa một cái áo mỏng. Muốn dung túng hắn, nhưng nghĩ đến hôn sự của Hà Hoa. Bất đắc dĩ, đẩy hắn ra, chầm chậm vổ về. Ham muốn trong mắt Nhạc Mặc từ từ tiêu tán, ngược lại lộ ra vẻ tối tăm. Buông nàng ra, nằm ngửa về trong chăn, đóng cặp mắt lại.
Nhạc Mặc đây là tức giận…. Bảo Nhi không có một chút chuẩn bị, có vẻ như tất cả các cơn tức giận đều do nàng đơn phương gây ra. Lần này, hình như rất nghiêm trọng.
Cắn cắn môi, liếc liếc về sắc trời bên ngoài, rồi lại liếc người trên giường một cái, đây là Nhạc Mặc để cho nàng chọn sao? Ở cùng hắn? Hay đi ra ngoài?
Hôn sự của Hà Hoa, không có nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng, người đàn ông này không có nàng, hình như vấn đề không nhỏ. Không thể bỏ qua!
Vén góc chăn lên, vừa nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, vừa nhét mình vào. Cọ một cái, không có phản ứng….. Mắt sáng lóe lên vẻ giảo hoạt, muốn giả bộ, vậy thì ta xem xem Nhạc đại mỹ nam có bao nhiêu định lực.
Đưa tay đánh thẳng xuống phía dưới kia, con ngươi chói lọi như ngôi sao, nằm sấp trên gương mặt người thần phẫn nộ kia, nhìn tỉ mỉ.
Mắt phượng của Nhạc Mặc chau lên lập tức mở ra, trong mắt biến ảo các loại thần thái. Chống lại đôi mắt hạnh tràn đầy đùa giỡn kia, không chút do dự, lật người áp đảo người
/201
|