Nhạc Mặc dựa vào giường nhỏ, suy nghĩ trở về mười tám năm trước. Một lần tình cờ, cha trở về sớm, đi học đường thăm hắn, dẫn hắn đi ăn cơm trưa, còn dặn dò một phen. Trước khi đi, tiên sinh đưa cha đến cửa viện, mình vội vàng mang tẩu hút thuốc cha bỏ quên trên bàn sách ra cho cha, lại nghe được một cuộc nói chuyện rất là khiếp sợ.
"Nhạc Thiết Đầu, cám ơn ông đã thương yêu Hiên Nhi như vậy, ta thay cha nương của nó cám ơn ông!"
"Bây giờ nó là con của ta, cực khổ mệt mỏi mấy nữa ta cũng sẽ nuôi nó thi lấy công danh, tiên sinh không cần lo lắng, ta chính là cha nó."
……
Từ đó trở đi, hắn đã biết, hắn không phải là con của Nhạc Thiết Đầu và Nhạc Lão Bà Tử, chỉ là, hình như trong thôn cũng không có người biết rõ sự tình. Người ta cũng chưa bao giờ đàm luận qua. Cái này giống như là bí mật giữa tiên sinh và Nhạc Thiết Đầu, ngay cả Nhạc Lão Bà Tử cũng không biết chuyện.
Từ trong miệng người khác, hắn hỏi thăm được vài chuyện lẻ tẻ, lúc Nhạc Lão Bà Tử sinh tiểu nhi tử khó sinh, lúc đứa bé sinh ra chỉ có hơi thở yếu ớt. Nhạc Thiết Đầu ôm con đi tìm đại phu thôn lân cận, cách hai ngày mới trở về. Nói là đứa bé được cứu sống, nhưng không thể gặp ánh sáng, phải ở trong chăn, che chắn một khoảng thời gian.
Sau đó, lúc đầy tháng, tất cả mọi người rất kinh ngạc, không ngờ Nhạc Lão Bà Tử và Nhạc Thiết Đầu có thể sinh ra đứa con da trắng như sữa đáng yêu như vậy. Nhạc Thiết Đầu cứ vui vẻ đáp lời, nói là được che chắn ở trong chăn, mọi người suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không có gì ngoài ý muốn.
Năm tám tuổi ấy, nửa đường đi học về, gặp được một người, người nọ che nửa mặt, tự xưng là Chưởng môn Tử Dương Phái, nói hắn cốt cách kỳ lạ, nhất định là một lương tài tập võ, muốn thu hắn làm đồ đệ. Nghĩ tới đây, Nhạc Mặc lại không tự chủ cong khóe môi lên, trong mắt phượng tràn đầy nụ cười. Ánh mắt như lười biếng liếc qua cây thông xa xa ngoài cửa sổ kia, sư phụ, đã hai năm không gặp.
Ở Mộc Diệp Trang, sau khi ăn cơm trưa xong, thật vất vả thông qua bà bà, nghĩa mẫu mới mở miệng, cho phép Bảo Nhi dẫn Hà Hoa đi ra ngoài.
Bảo Nhi không ngờ quy củ này nghiêm như vậy, cô nương đã đính hôn không thể tùy ý ra cửa, phải thành thực đợi trong phòng làm giá y. Chỉ có điều, hoàn hảo bà bà dễ nói chuyện, nghĩa mẫu cũng không thể không theo!
"Hà Hoa, hôm nay muội phải chơi thật tốt, trước khi muội xuất giá sợ là không có cơ hội đi ra ngoài nữa, " hít thở không khí bên ngoài, tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít, gần đây luôn bận rộn, rất lâu không có ra ngoài đi dạo một chút. Lôi kéo cánh tay nha đầu kia, Bảo Nhi ấm giọng nói.
"Ừ ừ, " tiểu nha gật đầu thoải mái lên tiếng, trong mắt buông xuống mang theo mừng rỡ.
Bảo Nhi dời ánh mắt có chút sầu lo đi, liếc về phía đường phố náo nhiệt kia. Hà Hoa, cuộc sống tương lai, cần chính muội tự đi nắm chặt.
Đến một cửa hàng Trân Bảo Trai, bên trong có đủ các loại đồ trang sức. Thủ công rất là tinh xảo, Bảo Nhi nhìn cũng có chút hoa cả mắt. Tiểu nha đầu kia hưng phấn nhìn một vòng lại một vòng.
Bảo Nhi cười một tiếng, cầm lên một cây trâm bích ngọc kim ti, quan sát một hồi, "Ông chủ, ở nơi này của các ông có thể đặt làm không?"
"Có thể, có thể, " ông chủ liên tục đáp. Từ lúc vào cửa, ông ta đã đặc biệt chú ý, nữ tử này khí chất bất phàm, nhất định không phải là người nhà bình thường. Không trách được, sáng sớm hôm nay còn nghe Hỉ Thước kêu! Đây là có đơn đặt hàng lớn!
Vội vòng ra khỏi quầy, căn dặn hỏa tử bên cạnh lấy ra vài hộp kiểu dáng, đều đã phối hợp tốt, mỗi bộ, gồm có một đôi trâm cài, một đôi thoa, một đôi khuyên tai, một bộ vòng tay.
"Phu nhân, người xem, đây là Tử Kim khảm bích ngọc, đây là bạch ngọc mạ vàng, đây là Hồng Ngọc Mã Não.… " , trong mắt ông chủ lóe sáng, khóe miệng giương thật cao, mỗi một kiểu, đều giới thiệu cặn kẽ.
Hà Hoa cũng không nhìn những loại hàng rời rạc kia nữa, ôm cánh tay Bảo Nhi thò đầu nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Thích kiểu nào?" , Bảo Nhi quay đầu qua, nhẹ giọng hỏi.
Hà Hoa sững sờ một chút, lúc này mới ý thức được, Bảo Nhi muốn mua đồ trang sức cho nàng, vội khoát tay, muốn kéo Bảo Nhi đi ra ngoài. Những thứ này tuy đẹp, nhưng giá tiền nhất định là không rẻ.
Bảo Nhi kéo lại cơ thể muốn chạy ra ngoài kia, cầm lấy một cái thoa bạch kim khảm mã não cài thử lên trên đầu nàng. Hà Hoa có chút ngượng ngùng cúi đầu, trốn ở phía sau Bảo Nhi.
"Ừ, cái này xinh đẹp, rất hợp với màu da của muội." Cũng không nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của nha đầu kia nữa, lại cầm lấy Tử Kim bạch ngọc bên cạnh thử một chút, cảm thấy vẫn là bạch kim mã não tốt hơn.
"Ô! Cái này đẹp!" , người xông tới, vội cầm một cái thoa bạch kim mã não khác cắm lên trên đầu, bên cạnh nha đầu cùng theo tới vội nâng gương bên cạnh lên, soi cho nàng ta.
Bảo Nhi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ chống eo, liếc qua cái đầu nhím thê thảm không nỡ nhìn kia, thương xót thở dài.
Người nọ nghe tiếng thở dài, vội cau mày, bất mãn nhìn qua, vừa nhìn qua một cái, oán khí tích tụ trong lòng đã lâu kia toàn bộ tuôn ra, mắt hung bạo đầu ngón tay phát run chỉ về phía Bảo Nhi. Hôm nay nàng ta mượn cơ hội chọn lễ vật cho mẫu phi, mới ra ngoài được. Vừa rồi còn đang buồn bực làm thế nào để bỏ rơi hai thị vệ cản trở đi theo ở đằng sau kia, bây giờ lại tự đưa mình tới cửa, bớt chuyện.
Bảo Nhi cười nhạt gạt đầu ngón tay kia ra, nhếch khóe môi đi về phía trước một bước, rất hứng thú nói: "Chúng ta thật đúng là có duyên nhỉ!"
Mộ Dung Diệp Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn kia, trong lòng bỗng nhiên thiếu chút tự tin, nàng ta vẫn còn nhớ một cước kia, nàng ta đau bụng đến mấy ngày. Trong mắt khẽ lóe lên một cái, muốn đi lên phía trước, nhưng không có dũng khí.
Bảo Nhi cười nhạt lại bước lên trước một bước, nha đầu bên cạnh Mộ Dung Diệp Hoa không nhịn được run run, đỡ Quận chúa nhà mình lui về sau một bước. Nữ nhân này là kẻ điên, nói không chừng nàng ta lại muốn đánh người!
Mộ Dung Diệp Hoa không ngờ vậy mà mình lại lui theo nha đầu kia, thoạt nhìn nữ nhân kia hình như đang cười nhạo nàng ta. Gạt nha đầu qua một bên, cắn răng, cố dựng thẳng thân thể lên. Đất Ngô này là nhà ta, ta là Quận chúa, ta sợ cái gì!
Nhưng thấy Bảo Nhi vẫn bước lên phía trước, trong mắt lập tức đủ loại thần thái không ngừng biến đổi, lớn tiếng quát, "Ngươi muốn làm gì!"
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội tiến vào, Mộ Dung Diệp Hoa lập tức đủ tự tin. Quay qua thấy cái thoa Bảo Nhi cầm trong tay, nghễnh cao đầu nói với ông chủ ở một bên, "Ta muốn cái bộ trong tay nàng ta kia!"
Ông chủ nhìn nàng ta đầu đầy kim quang lấp lánh, tự biết giá cả mỗi loại đều không rẻ, xem ra, thân phận không đơn giản! Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ?
Con mắt ông chủ có chút né tránh, ôn hòa nói, "Tiểu thư, đây là hàng mẫu của chúng ta, tiểu thư thích có thể làm theo yêu cầu, hàng mẫu của chúng ta không thể bán được!"
Khóe miệng Mộ Dung Diệp Hoa dâng lên cao, ngạo mạn nhìn Bảo Nhi nói: "Ta thích hàng mẫu, ta muốn mua!"
Bảo Nhi nhìn thẳng vào nàng ta, không nhịn được bật cười lên, nhướng mày quay đầu lại nói với ông chủ, "Ông chủ, ông không nghe thấy sao, người ta muốn bao tất cả hàng trong cửa hàng ông! Còn không mau mang những kiểu dáng kia xuống gói lại tất cả cho người ta!"
Ông chủ kia sững sốt, tiếp đó mặt mày hớn hở căn dặn hỏa kế bên cạnh bắt đầu gói đồ. Nếu một lần bán được hết toàn bộ những thứ này, đây chính là chuyện cực tốt oa!
Mộ Dung Diệp Hoa có chút không phản ứng kịp, nàng ta vốn tưởng rằng nữ nhân kia sẽ cùng nàng ta giằng co, nhưng tại sao nàng ta không giành với nàng chứ? Như vậy làm sao báo thù?
"Ngươi, ngươi…"
"Ta sao?" , Bảo Nhi chỉ mình, nhìn về phía Mộ Dung Diệp Hoa cười ngọt ngào một tiếng.
Mộ Dung Diệp Hoa cắn môi, gấp đến độ giơ chân, tức giận trách mắng, "Ngươi lớn mật! Ta là Quận chúa Diệp Hoa! Ngươi dám vô lễ với ta!"
Bên cạnh ông chủ đang thu dọn đồ trang sức lập tức ngừng tay lại, ánh mắt quét qua quét lại ở giữa hai người, hồi phục lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, khom người đứng nghiêm một bên. Nhìn trang phục kia, tám phần là sự thật!
Bảo Nhi vẫn treo nụ cười như cũ, trong mắt khẽ gợn sóng, Quận chúa, đây chẳng phải càng thú vị hơn sao! Như thế nào, cũng phải chơi đùa thật tốt một phen!
Thị vệ bên cạnh ăn mặc như gã sai vặt, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, một người trong đó từ từ lui ra ngoài, xoay người ra khỏi Trân Bảo Trai.
Ngô Yên Nhiên đang đi ngang qua cửa nghe thấy tiếng động bên trong, bước chân ngừng lại một chút, trong mắt không ngừng gợn sóng, thu lại con ngươi, khóe miệng xẹt qua vẻ cười lạnh, dẫn theo nha đầu áp sát vào một bên góc tường.
Mộ Dung Diệp Hoa thấy Bảo Nhi như bị trấn áp, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, mạnh dạn bước tới phía trước một bước, cười châm biếm tiến tới trước mặt Bảo Nhi, lên giọng nói: "Sợ rồi sao?"
Hà Hoa bên cạnh nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Bảo Nhi, thấy Mộ Dung Diệp Hoa liếc về phía nàng, vội rụt tay về, co rúm ở một bên.
Bảo Nhi khẽ nhíu mắt một cái, nhìn phía sau, lúc quay trở lại, che giấu u ám trong mắt, nhếch khóe miệng, tới gần trước mặt nàng ta, "Quận chúa hoa dại, người ta thật là sợ quá! Phải làm sao đây?"
"Ngươi, ngươi to gan!" , Mộ Dung Diệp Hoa tức giận đầu ngón tay phát run, vẻ mặt có chút vặn vẹo, hét lớn, "Người đâu, trừng trị nàng ta thật tốt cho bản Quận chúa!"
Thị vệ bên cạnh cứng ngắc tiếp tục khom người đứng thẳng, không có bất kỳ động tác nào, còn Xuân Hoa kia cũng sắp buông đầu xuống ngực. Hai người nào dám động chứ, công tử đã căn dặn, nếu tiểu thư muốn tìm người ta gây phiền toái, bất cứ người nào cũng không được giúp đỡ. Lời của công tử, chính là thiết lệnh, ai dám cãi lời!
"Các ngươi, các ngươi phản hay sao!" , Mộ Dung Diệp Hoa trừng mắt, trong mắt sắp bốc lửa lên rồi. Nhìn nhìn thị vệ, lại có chút hốt hoảng quay sang nhìn Bảo Nhi. Trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, sắp nhỏ ra máu luôn rồi.
Đang tính la lối khóc lóc lăn lộn, thì cứu tinh của nàng ta tới rồi, nước mắt lập tức chảy xuống, "Ca ca" , kêu gào bước nhanh nhào tới trên người người tiến vào.
Lúc Mộ Dung Thanh vào cửa liền liếc thấy người kiều mỵ kia, nhưng thấy Mộ Dung Diệp Hoa nhào tới, vội cau mày liếc sang bên cạnh, Xuân Hoa lập tức chạy tới đỡ lấy tiểu thư.
Bảo Nhi híp mắt hạnh lại, khẽ nâng cằm lên, lười biếng quan sát người tiến vào kia.
Mộ Dung Diệp Hoa còn muốn nhào về phía Mộ Dung Thanh, lại bị ánh mắt lạnh như băng kia trấn áp, cũng quên khóc thút thít
"Nhạc Thiết Đầu, cám ơn ông đã thương yêu Hiên Nhi như vậy, ta thay cha nương của nó cám ơn ông!"
"Bây giờ nó là con của ta, cực khổ mệt mỏi mấy nữa ta cũng sẽ nuôi nó thi lấy công danh, tiên sinh không cần lo lắng, ta chính là cha nó."
……
Từ đó trở đi, hắn đã biết, hắn không phải là con của Nhạc Thiết Đầu và Nhạc Lão Bà Tử, chỉ là, hình như trong thôn cũng không có người biết rõ sự tình. Người ta cũng chưa bao giờ đàm luận qua. Cái này giống như là bí mật giữa tiên sinh và Nhạc Thiết Đầu, ngay cả Nhạc Lão Bà Tử cũng không biết chuyện.
Từ trong miệng người khác, hắn hỏi thăm được vài chuyện lẻ tẻ, lúc Nhạc Lão Bà Tử sinh tiểu nhi tử khó sinh, lúc đứa bé sinh ra chỉ có hơi thở yếu ớt. Nhạc Thiết Đầu ôm con đi tìm đại phu thôn lân cận, cách hai ngày mới trở về. Nói là đứa bé được cứu sống, nhưng không thể gặp ánh sáng, phải ở trong chăn, che chắn một khoảng thời gian.
Sau đó, lúc đầy tháng, tất cả mọi người rất kinh ngạc, không ngờ Nhạc Lão Bà Tử và Nhạc Thiết Đầu có thể sinh ra đứa con da trắng như sữa đáng yêu như vậy. Nhạc Thiết Đầu cứ vui vẻ đáp lời, nói là được che chắn ở trong chăn, mọi người suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không có gì ngoài ý muốn.
Năm tám tuổi ấy, nửa đường đi học về, gặp được một người, người nọ che nửa mặt, tự xưng là Chưởng môn Tử Dương Phái, nói hắn cốt cách kỳ lạ, nhất định là một lương tài tập võ, muốn thu hắn làm đồ đệ. Nghĩ tới đây, Nhạc Mặc lại không tự chủ cong khóe môi lên, trong mắt phượng tràn đầy nụ cười. Ánh mắt như lười biếng liếc qua cây thông xa xa ngoài cửa sổ kia, sư phụ, đã hai năm không gặp.
Ở Mộc Diệp Trang, sau khi ăn cơm trưa xong, thật vất vả thông qua bà bà, nghĩa mẫu mới mở miệng, cho phép Bảo Nhi dẫn Hà Hoa đi ra ngoài.
Bảo Nhi không ngờ quy củ này nghiêm như vậy, cô nương đã đính hôn không thể tùy ý ra cửa, phải thành thực đợi trong phòng làm giá y. Chỉ có điều, hoàn hảo bà bà dễ nói chuyện, nghĩa mẫu cũng không thể không theo!
"Hà Hoa, hôm nay muội phải chơi thật tốt, trước khi muội xuất giá sợ là không có cơ hội đi ra ngoài nữa, " hít thở không khí bên ngoài, tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít, gần đây luôn bận rộn, rất lâu không có ra ngoài đi dạo một chút. Lôi kéo cánh tay nha đầu kia, Bảo Nhi ấm giọng nói.
"Ừ ừ, " tiểu nha gật đầu thoải mái lên tiếng, trong mắt buông xuống mang theo mừng rỡ.
Bảo Nhi dời ánh mắt có chút sầu lo đi, liếc về phía đường phố náo nhiệt kia. Hà Hoa, cuộc sống tương lai, cần chính muội tự đi nắm chặt.
Đến một cửa hàng Trân Bảo Trai, bên trong có đủ các loại đồ trang sức. Thủ công rất là tinh xảo, Bảo Nhi nhìn cũng có chút hoa cả mắt. Tiểu nha đầu kia hưng phấn nhìn một vòng lại một vòng.
Bảo Nhi cười một tiếng, cầm lên một cây trâm bích ngọc kim ti, quan sát một hồi, "Ông chủ, ở nơi này của các ông có thể đặt làm không?"
"Có thể, có thể, " ông chủ liên tục đáp. Từ lúc vào cửa, ông ta đã đặc biệt chú ý, nữ tử này khí chất bất phàm, nhất định không phải là người nhà bình thường. Không trách được, sáng sớm hôm nay còn nghe Hỉ Thước kêu! Đây là có đơn đặt hàng lớn!
Vội vòng ra khỏi quầy, căn dặn hỏa tử bên cạnh lấy ra vài hộp kiểu dáng, đều đã phối hợp tốt, mỗi bộ, gồm có một đôi trâm cài, một đôi thoa, một đôi khuyên tai, một bộ vòng tay.
"Phu nhân, người xem, đây là Tử Kim khảm bích ngọc, đây là bạch ngọc mạ vàng, đây là Hồng Ngọc Mã Não.… " , trong mắt ông chủ lóe sáng, khóe miệng giương thật cao, mỗi một kiểu, đều giới thiệu cặn kẽ.
Hà Hoa cũng không nhìn những loại hàng rời rạc kia nữa, ôm cánh tay Bảo Nhi thò đầu nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Thích kiểu nào?" , Bảo Nhi quay đầu qua, nhẹ giọng hỏi.
Hà Hoa sững sờ một chút, lúc này mới ý thức được, Bảo Nhi muốn mua đồ trang sức cho nàng, vội khoát tay, muốn kéo Bảo Nhi đi ra ngoài. Những thứ này tuy đẹp, nhưng giá tiền nhất định là không rẻ.
Bảo Nhi kéo lại cơ thể muốn chạy ra ngoài kia, cầm lấy một cái thoa bạch kim khảm mã não cài thử lên trên đầu nàng. Hà Hoa có chút ngượng ngùng cúi đầu, trốn ở phía sau Bảo Nhi.
"Ừ, cái này xinh đẹp, rất hợp với màu da của muội." Cũng không nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của nha đầu kia nữa, lại cầm lấy Tử Kim bạch ngọc bên cạnh thử một chút, cảm thấy vẫn là bạch kim mã não tốt hơn.
"Ô! Cái này đẹp!" , người xông tới, vội cầm một cái thoa bạch kim mã não khác cắm lên trên đầu, bên cạnh nha đầu cùng theo tới vội nâng gương bên cạnh lên, soi cho nàng ta.
Bảo Nhi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ chống eo, liếc qua cái đầu nhím thê thảm không nỡ nhìn kia, thương xót thở dài.
Người nọ nghe tiếng thở dài, vội cau mày, bất mãn nhìn qua, vừa nhìn qua một cái, oán khí tích tụ trong lòng đã lâu kia toàn bộ tuôn ra, mắt hung bạo đầu ngón tay phát run chỉ về phía Bảo Nhi. Hôm nay nàng ta mượn cơ hội chọn lễ vật cho mẫu phi, mới ra ngoài được. Vừa rồi còn đang buồn bực làm thế nào để bỏ rơi hai thị vệ cản trở đi theo ở đằng sau kia, bây giờ lại tự đưa mình tới cửa, bớt chuyện.
Bảo Nhi cười nhạt gạt đầu ngón tay kia ra, nhếch khóe môi đi về phía trước một bước, rất hứng thú nói: "Chúng ta thật đúng là có duyên nhỉ!"
Mộ Dung Diệp Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn kia, trong lòng bỗng nhiên thiếu chút tự tin, nàng ta vẫn còn nhớ một cước kia, nàng ta đau bụng đến mấy ngày. Trong mắt khẽ lóe lên một cái, muốn đi lên phía trước, nhưng không có dũng khí.
Bảo Nhi cười nhạt lại bước lên trước một bước, nha đầu bên cạnh Mộ Dung Diệp Hoa không nhịn được run run, đỡ Quận chúa nhà mình lui về sau một bước. Nữ nhân này là kẻ điên, nói không chừng nàng ta lại muốn đánh người!
Mộ Dung Diệp Hoa không ngờ vậy mà mình lại lui theo nha đầu kia, thoạt nhìn nữ nhân kia hình như đang cười nhạo nàng ta. Gạt nha đầu qua một bên, cắn răng, cố dựng thẳng thân thể lên. Đất Ngô này là nhà ta, ta là Quận chúa, ta sợ cái gì!
Nhưng thấy Bảo Nhi vẫn bước lên phía trước, trong mắt lập tức đủ loại thần thái không ngừng biến đổi, lớn tiếng quát, "Ngươi muốn làm gì!"
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội tiến vào, Mộ Dung Diệp Hoa lập tức đủ tự tin. Quay qua thấy cái thoa Bảo Nhi cầm trong tay, nghễnh cao đầu nói với ông chủ ở một bên, "Ta muốn cái bộ trong tay nàng ta kia!"
Ông chủ nhìn nàng ta đầu đầy kim quang lấp lánh, tự biết giá cả mỗi loại đều không rẻ, xem ra, thân phận không đơn giản! Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ?
Con mắt ông chủ có chút né tránh, ôn hòa nói, "Tiểu thư, đây là hàng mẫu của chúng ta, tiểu thư thích có thể làm theo yêu cầu, hàng mẫu của chúng ta không thể bán được!"
Khóe miệng Mộ Dung Diệp Hoa dâng lên cao, ngạo mạn nhìn Bảo Nhi nói: "Ta thích hàng mẫu, ta muốn mua!"
Bảo Nhi nhìn thẳng vào nàng ta, không nhịn được bật cười lên, nhướng mày quay đầu lại nói với ông chủ, "Ông chủ, ông không nghe thấy sao, người ta muốn bao tất cả hàng trong cửa hàng ông! Còn không mau mang những kiểu dáng kia xuống gói lại tất cả cho người ta!"
Ông chủ kia sững sốt, tiếp đó mặt mày hớn hở căn dặn hỏa kế bên cạnh bắt đầu gói đồ. Nếu một lần bán được hết toàn bộ những thứ này, đây chính là chuyện cực tốt oa!
Mộ Dung Diệp Hoa có chút không phản ứng kịp, nàng ta vốn tưởng rằng nữ nhân kia sẽ cùng nàng ta giằng co, nhưng tại sao nàng ta không giành với nàng chứ? Như vậy làm sao báo thù?
"Ngươi, ngươi…"
"Ta sao?" , Bảo Nhi chỉ mình, nhìn về phía Mộ Dung Diệp Hoa cười ngọt ngào một tiếng.
Mộ Dung Diệp Hoa cắn môi, gấp đến độ giơ chân, tức giận trách mắng, "Ngươi lớn mật! Ta là Quận chúa Diệp Hoa! Ngươi dám vô lễ với ta!"
Bên cạnh ông chủ đang thu dọn đồ trang sức lập tức ngừng tay lại, ánh mắt quét qua quét lại ở giữa hai người, hồi phục lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, khom người đứng nghiêm một bên. Nhìn trang phục kia, tám phần là sự thật!
Bảo Nhi vẫn treo nụ cười như cũ, trong mắt khẽ gợn sóng, Quận chúa, đây chẳng phải càng thú vị hơn sao! Như thế nào, cũng phải chơi đùa thật tốt một phen!
Thị vệ bên cạnh ăn mặc như gã sai vặt, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, một người trong đó từ từ lui ra ngoài, xoay người ra khỏi Trân Bảo Trai.
Ngô Yên Nhiên đang đi ngang qua cửa nghe thấy tiếng động bên trong, bước chân ngừng lại một chút, trong mắt không ngừng gợn sóng, thu lại con ngươi, khóe miệng xẹt qua vẻ cười lạnh, dẫn theo nha đầu áp sát vào một bên góc tường.
Mộ Dung Diệp Hoa thấy Bảo Nhi như bị trấn áp, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, mạnh dạn bước tới phía trước một bước, cười châm biếm tiến tới trước mặt Bảo Nhi, lên giọng nói: "Sợ rồi sao?"
Hà Hoa bên cạnh nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Bảo Nhi, thấy Mộ Dung Diệp Hoa liếc về phía nàng, vội rụt tay về, co rúm ở một bên.
Bảo Nhi khẽ nhíu mắt một cái, nhìn phía sau, lúc quay trở lại, che giấu u ám trong mắt, nhếch khóe miệng, tới gần trước mặt nàng ta, "Quận chúa hoa dại, người ta thật là sợ quá! Phải làm sao đây?"
"Ngươi, ngươi to gan!" , Mộ Dung Diệp Hoa tức giận đầu ngón tay phát run, vẻ mặt có chút vặn vẹo, hét lớn, "Người đâu, trừng trị nàng ta thật tốt cho bản Quận chúa!"
Thị vệ bên cạnh cứng ngắc tiếp tục khom người đứng thẳng, không có bất kỳ động tác nào, còn Xuân Hoa kia cũng sắp buông đầu xuống ngực. Hai người nào dám động chứ, công tử đã căn dặn, nếu tiểu thư muốn tìm người ta gây phiền toái, bất cứ người nào cũng không được giúp đỡ. Lời của công tử, chính là thiết lệnh, ai dám cãi lời!
"Các ngươi, các ngươi phản hay sao!" , Mộ Dung Diệp Hoa trừng mắt, trong mắt sắp bốc lửa lên rồi. Nhìn nhìn thị vệ, lại có chút hốt hoảng quay sang nhìn Bảo Nhi. Trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, sắp nhỏ ra máu luôn rồi.
Đang tính la lối khóc lóc lăn lộn, thì cứu tinh của nàng ta tới rồi, nước mắt lập tức chảy xuống, "Ca ca" , kêu gào bước nhanh nhào tới trên người người tiến vào.
Lúc Mộ Dung Thanh vào cửa liền liếc thấy người kiều mỵ kia, nhưng thấy Mộ Dung Diệp Hoa nhào tới, vội cau mày liếc sang bên cạnh, Xuân Hoa lập tức chạy tới đỡ lấy tiểu thư.
Bảo Nhi híp mắt hạnh lại, khẽ nâng cằm lên, lười biếng quan sát người tiến vào kia.
Mộ Dung Diệp Hoa còn muốn nhào về phía Mộ Dung Thanh, lại bị ánh mắt lạnh như băng kia trấn áp, cũng quên khóc thút thít
/201
|