Chương 878: Cứ Thế Đi Rồi?
Lệ Quân Mặc dừng bước, ông nhìn Lệ Yên Nhiên, không hề lên tiếng.
Vì sao bố chẳng nói lời nào?
Lệ Yên Nhiên hơi xấu hỗ, hiện tại cô ta đứng ở chỗ cao nguy hiểm, Lệ Quân Mặc lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, đôi mắt thâm trầm như đang xem cô ta đang tấu kịch, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta hệt như kẻ hề đang nhảy múa loạn xạ.
“Bố… bố…” Lệ Yên Nhiên chỉ có thể khô khan mở miệng: “Con thích anh Hàn Đình, con muốn gả cho Anh Hàn Đình, không có anh ấy con sống không nổi nữa, bố, bố giúp con nghĩ vài cách có được hay không, con là con gái ruột duy nhất của bố mà, lẽ nào bố nhẫn tâm nhìn con nhảy xuống từ nơi này sao?”
Lệ Quân Mặc nhìn Lệ Yên Nhiên, đôi môi mỏng khẽ động: “Con đứng ở đây chính là muốn gả cho Lục Hàn Đình?”
“Đúng vậy, con muốn gả cho Anh Hàn Đình!”
Trên gương mặt anh tuần tôn quý của Lệ Quân Mặc không có bất kỳ gợn sóng: “Con xuống đây trước đi.”
Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời: “Bố, bố đồng ý giúp con rồi?”
Lệ Quân Mặc không trực tiếp trả lời vấn đề này, ông chỉ nói với Lệ Yên Nhiên: “Hôn nhân là chuyện đại sự, vậy phải để mẹ con và ông ngoại con biết, như vậy đi, chúng ta gặp nhau trong ngục.”
Nói xong Lệ Quân Mặc rời đi.
Bồ cứ thế đi rồi?
Lệ Yên Nhiên cảm giác mình hoàn toàn bị hong phơi ở đây, như thịt bò phơi nắng, chật vật lại khó chịu, cô ta chỉ có thể thận trọng leo xuống.
Thế nhưng lúc xuống chân khẽ trượt, thiếu chút nữa thì té xuống, cô ta sợ đến mặt trắng xanh, cả người túa mồ hôi lạnh, hét to về phía người làm nữ bên cạnh: “Mấy người mắt mù à, mau lại đây dìu tôi!”
Dạ Huỳnh lại được thăm tù, lần này bà ta nhìn thấy Dạ lão và Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt với Dạ Huỳnh: “Mẹ, con thành công rồi, bố đã bằng lòng giúp con gả cho Lục Hàn Đình rồi!”
“Thực ư? Vậy thì thật tốt quá, Yên Nhiên, thế thì con sắp sửa làm Lục gia Đại thiếu phu nhân rồi.” Dạ Huỳnh cũng vui vẻ cười nói.
Rồi Dạ Huỳnh đưa mắt rơi vào trên người Dạ lão: “Bố, cỗ độc trên người bố hết chưa?”
Quãng thời gian này Dạ lão cả ngày lẫn đêm bị bị cỗ độc gặm nhắm đau đón, lão ta gầy đi rất nhiều, gương mặt già nua đều co rúm, bây giờ nhìn âm trầm lại cay nghiệt, còn mang theo vài phần độc ác, thật sự là tướng do tâm sinh.
“Cổ độc trên người bố cũng gần hét rồi.” Dạ lão cũng không nói lão ta làm sao chữa hết độc, lão nhìn Lệ Yên Nhiên bên người, lộ ra vài phần hài lòng: “Hiện tại có tin tức về hôn sự của Yên Nhiên cùng Lục Hàn Đình, có đám hỏi của hai nhà Lục Lệ về sau có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia, đây là chuyện cực kỳ tốt!”
Trong đôi mắt Dạ Huỳnh hiện lên ảm đạm, bà ta xem như đã hiểu, nếu như không phải do Yên Nhiên sắp gả cho Lục Hàn Đình, người bố này của bà ta căn bản sẽ không tới ngục giam liếc bà ta một cái.
Bà ta vẫn biết bố mình trầm mê quyền vị, nhưng vài ngày không gặp, lão ta dường như đã si mê đến mức điên cuồng.
Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão bây giờ lạ lẫm vô cùng.
“Yên Nhiên, sao bố con còn chưa tới?”
“Cũng sắp tới rồi ạ!”
Dạ Huỳnh có chút bất an, mấy năm nay Lệ Quân Mặc đều lãnh lãnh đạm đạm với bà ta, chuyện hôn sự liên quan đến con gái, ông ta sao có thể tôn trọng bà ta như thế, để ông cháu ba đời bọn họ tụ tập vào ngục chờ ông?
/2191
|