Cung Khuyết

Chương 118 - Chương 113

/152


Đây là công khai gài tang vật! Giọng của A Nam trong trẻo.

Vì sao Sở Hiền phi lại nói như vậy? Phùng Yên Nhi lập tức hỏi ngược lại: Thiếp có Quy Mệnh hầu làm chứng. Phùng Yên Nhi lại quay đầu lại kể lể với ta: Ngọc bài có chữ Hương này vốn là của Đặng Hương. Nếu hoàng thượng còn không tin thì có thể đi hỏi những sĩ tử miền nam đến dự thi, mấy ngày gần đây Đặng Hương thường qua lại với bọn họ, trong số bọn họ chắc chắn có người từng thấy ngọc bài này của hắn.

Đặng Hương vốn chẳng nhìn con cháu Phùng gia các ngươi vào mắt, Phùng Mại tính là cái gì! Đặng Hương cần gì tự mình đi ám sát Phùng Mại. Thục phi cho là ai cũng dựa vào hãm hại người hiền lành để cướp công như người nhà Phùng đại nhân sao? A Nam trả lời một cách mỉa mai: Về phần Quy Mệnh hầu, con hắn đã từng mưu phản, hạng người nào mới có thể coi lời nói của hắn là bằng chứng?

Không phải là hắn đi ám sát, vậy tại sao ngọc bài chữ Hương kia lại rơi vào tay đệ đệ của ta?

Khối ngọc bài kia của ngươi là giả.

Làm sao Sở Hiền phi biết?

Hai người các nàng lại cứ như vậy tranh luận trước mặt ta. Mà ta nhất thời lại không tiện mở miệng. Trong đầu ta đã hoàn toàn rối loạn, kiếp trước, ta không phân biệt phải trái đúng sai đã cầm thanh kiếm trong tay bổ về phía A Nam, kiếp này, ta vẫn không hiểu rõ khối ngọc bài này đối với ta rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

A Nam đột nhiên trầm mặc khiến cho ta cảnh giác. Đúng vậy, làm sao A Nam có thể biết ngọc bài trên tay Phùng Yên Nhi là giả, cho tới bây giờ, ngọc bài này vẫn nằm trên mâm gỗ trên tay Phùng Yên Nhi, A Nam cũng chỉ mới liếc mắt nhìn qua.

Ta trố mắt nhìn A Nam, chỉ thấy A Nam nhanh chóng rũ mắt xuống, răng cắn chặt môi, không nhìn ta nữa. Đây là vẻ mặt lúc nàng khẩn trương, ta đã sớm quen thuộc. Mà tay của nàng cũng đã nắm thành đấm thật chặt.

Dưới tình thế cấp bách dường như A Nam để lộ cái gì.

Phùng Yên Nhi đắc ý, trong ánh mắt nàng ta nhìn A Nam đều là tư thái của người thắng. Nàng ta thu cánh tay đang nâng cái mâm gỗ về: Ồ! Nàng ta nhìn khối ngọc trên mâm gỗ kia, giả bộ như thể đang suy nghĩ điều gì: Thiếp cũng cảm thấy chất lượng khối ngọc bài này hơi kém, Đặng công tử là công tử danh môn thế gia, có lẽ cũng không đến nỗi dùng loại ngọc như vậy. Khóe miệng nàng ta cong lên: Nói không chừng có lẽ là có người cố ý giả danh Đặng công tử. Dường như chiến thắng đang nằm trong tầm tay của nàng ta.

Nàng ta đánh ánh mắt, đưa mâm gỗ kia cho Lục Kiều, dập đầu với ta một cái: Hôm nay mấy vị lão ma ma của Phùng gia vào cung đưa ngọc bài này. Bọn họ đã nhiều tuổi, cũng không nói rõ ràng, hoàng thượng cho phép thiếp quay lại hỏi bọn họ một chút cho tường tận. Thiếp cũng sẽ để cho người nhà đi hỏi xem Đặng công tử có bị mất ngọc bài hay không. Vừa nói nàng ta vừa liếc A Nam: Nếu ngọc bài vẫn ở trên người Đặng công tử, vậy thì thật sự là Phùng gia của ta đã nhiều chuyện rồi.

Đây là Phùng Yên Nhi đang nhắc nhở ta đi hỏi chuyện ngọc bài của Đặng Hương.

A Nam cúi đầu quỳ ở đó, không nhúc nhích.

Chỉ sợ, Đặng công tử cũng không nắm chắc ngọc bài của mình. Phùng Yên Nhi cười khanh khách: Cũng là uổng công Sở Hiền phi giải thích thay hắn. Khó trách người đời đều nói quan hệ giữa Sở Hiền phi và Đặng Hương không bình thường.

Trong lòng ta căng thẳng.

Trong nháy mắt đó, ta chỉ cảm giác mình lọt trong mộng, mọi thứ xung quanh đều không hề chân thật. Chỉ có hai nữ nhân trước mắt mới là nhân vật chính trong giấc mộng. Một người quỷ dị mà tự đắc, một người trầm mặc mà quật cường. Trừ những thứ này, tất cả mọi thứ đều là giả, cố gắng của ta, ẩn nhẫn của ta, thậm chí còn tình yêu của ta, tất cả đều hóa thành một hồi mộng ảo thoáng qua, hư vô mờ mịt đến nỗi ta không cách nào nắm bắt được.

Tay của ta dùng lực, cố gắng bắt lấy thứ gì đó, dưới cổ tay ta dường như có âm thanh leng keng vang lên.

Nếu như tất cả những thứ này đều chỉ là một giấc mộng, như vậy, ta cô độc chờ đợi trên tường thành, trong trời đông giá rét khuôn mặt nhỏ nhắn mang sẹo nâng lên nhìn về phía ta, tiếng bánh xe trằn trọc trong tuyết, những ấm áp, vuốt ve, một câu nhẹ nhàng Đáng đời! , chẳng phải đều là vọng tưởng lừa mình dối người cả sao? Trong thuyền hoa ở Giang Nam đối mặt với cường địch, trên đường về cùng ta tranh ăn dưa ngọt, chẳng lẽ đều là tự ta đa tình?

Người đời nói gì ta cũng không thèm để ý, từ khi có A Nam, trong hậu cung của ta đã không còn bóng tối và ma quỷ. Chẳng qua là ta sợ lừa gạt và dối trá, có vài chuyện sẽ lặp lại lần nữa.

Ta đứng lên, vòng qua bàn, đi thẳng đến hai người đang quỳ ở trước mặt. Lúc này trong mắt ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng duy nhất. Dáng người gầy mảnh kia lại có sức lực chống đỡ kinh người. Chỉ trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu, con ngươi sáng rỡ đảo tròn. Ta đã nhìn thấy cái gì?

Ta không kịp nhìn tỉ mỉ. Ánh mắt kia lại chùng xuống, vẻ ảm đạm khuất sau hàng mi dày rậm.

Khối ngọc bài thật sự kia... Tự ta nghe được giọng nói của mình cũng run rẩy không chân thật nữa. Đây có lẽ thật sự là số mệnh... Chỉ có thời khắc này ta mới tin tưởng, ta thật sự không thể chạy thoát khỏi số mệnh.

Phùng Yên Nhi cười. Là hoàn thành sứ mệnh nên sảng khoái.

Ta càng run rẩy mãnh liệt hơn.

A Nam lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt giống như có thêm hai luồng lửa, hừng hực đốt cháy mảnh hoang vu trong lòng ta: Khối ngọc bài thật sự của Đặng Hương ở chỗ ta, hoàng thượng muốn xem sao? A Nam cắn răng, nói rõ ràng từng chữ một, vẻ




/152

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status