Chương 6.2:
Bình luận:
“Đứa nhỏ này quả thật quá yếu đuối, nói hai câu là khóc, trái tim thuỷ tinh sao? Trẻ con có tính tình nhạy cảm như thế, chắc rất khó chung sống…”.
“Bạn ở trên ơi, không phải chứ, trái tim thuỷ tinh? Đối xử với trẻ con có thể khoan dung một chút không? An An muốn khóc, nhưng con bé cắn môi, kìm nén nước mắt, không dám làm phiền người lớn kia kìa, lẽ nào mấy người không nhìn thấy sao?”.
“Người lớn đều đã từng là trẻ con, nếu mấy người ở trong hoàn cảnh của cô bé, mấy người có dám cam đoan là mình sẽ kiên cường bất khuất không?”.
Trong khi khu bình luật đang sôi sùng sục thì Mạc Tuệ quay về.
Khán giả đều suy đoán, với tính cách của Mạc Tuệ, nhất định cô sẽ ghét bỏ bộ dạng muốn khóc mà không khóc của An An.
Dù sao thì trông cô cũng không giống người biết dỗ trẻ con lắm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều lau mồ hôi thay cho An An.
“Làm sao vậy?”. Thấy dáng vẻ đáng thương của An An, Mạc Tuệ hỏi.
Trương Tân Minh lập tức giải thích cho vợ mình, còn như sợ mình giải thích không rõ, tốc độ nói cực kỳ nhanh, lời nói nhảm cũng không ít.
Trang Như Nhân hùng hồn nói: “Tôi bảo con bé gọi tôi một tiếng chị, nhưng nó không dám, còn sợ trốn đi…Tôi không biết con bé này nhát gan như vậy, rất xin lỗi”.
Mạc Tuệ nhìn về phía An An lần nữa.
An An cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên đặt ở đâu.
“Không nên phê bình trẻ con, con bé chỉ có tính cách không tốt, không phải cố ý”. Trang Như Nhân khéo léo nói.
Nhưng ai ngờ, cô ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Mạc Tuệ lộ ra vẻ mặt không giải thích được.
“Sao phải phê bình?”.
Trang Như Nhân sửng sốt.
“Chào cô đi con”.
“Con chào cô”. Bé con dụi mắt, non nớt nói.
Nụ cười nơi khoé môi Trang Như Nhân cứng lại.
Bầu không khí dường như đột nhiên ngưng tụ lại.
“Tính cách của nó rất tốt, ít nhất thì tôi không thấy có vấn đề gì cả”. Mạc Tuệ lạnh lùng nói.
Khương Lâm mạnh mẽ gật đầu: “Chẳng qua là không mở miệng gọi cô là “cô” được, bị cô doạ sợ quá nên khóc mà thôi”.
Khuôn mặt Trang Như Nhân thoắt cái đỏ rực: “Tôi không hiểu trẻ con lắm, hiểu lầm rồi…”.
Chỉ là một khách mời nhí mà thôi, Mạc Tuệ trước nay lạnh lùng, sao lại sẵn sàng ra mặt giúp con bé thế?
“Hiểu lầm cái gì, chẳng qua là thấy con bé không ai yêu không ai thương, cho nên bắt nạt người ta mà thôi”. Khương Lâm nói thầm.
Tần Phong giật nhẹ vạt áo cô ta, lắc đầu.
Lúc này Khương Lâm mới mím môi, nuốt lời vào bụng.
Đã nói là dịu dàng hiền lành, không tranh giành quyền thế rồi, không thể phá vỡ hình tượng được.
Bình luận:
“Tôi còn tưởng thế nào, thì ra là ép con bé gọi chị, ép đến nỗi nó khóc”.
“Trẻ con thật thà, là chị hay là cô, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay”.
“Tính cách của con bé rất tốt, có chỗ nào không lễ phép? Mạc Tuệ làm chỗ dựa cho con bé, thật tốt!”.
“Sao lại cảm thấy Trang Như Nhân nhiều mưu mô nhỉ? Rất xứng đôi với chồng cô ta”.
Sắc mặt Trang Như Nhân đỏ bừng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống ăn.
Mạc Tuệ đưa bình nước trẻ con mà vừa nãy cô về nhà lấy cho An An.
An An ôm lấy bình nước, mở nắp ra, uống một hớp lớn cái “ực”.
Sau khi uống no nước, bé dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khoé miệng của mình một chút, lặng lẽ liếc nhìn mẹ thực tập.
Vừa rồi mẹ thực tập nói tính cách của An An rất tốt!
Bé con xấu hổ đỏ mặt, rất thoả mãn.
Bình luận:
“Vừa rồi tôi thấy Lập Lập và con bé bệnh công chúa đều ôm bình nước của mình, có thể uống nước bất cứ lúc nào”.
“Mạc Tuệ cũng để ý, cho nên mới về nhà lấy bình nước cho An An sao?”.
“Tuy không nói nhiều, cũng không ôm hôn con bé, nhưng thật ra sự quan tâm lặng lẽ của cô ấy cũng rất ấm áp”.
/603
|