Chương 6.3:
Khương Lâm chuẩn bị một bàn ăn bình thường, xới cho mỗi người một chén cơm.
Chẳng qua chén cơm vừa mới bưng tới trước mặt Mạc Tuệ thì cô ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “A, chị Mạc Tuệ, chị không ăn cơm đúng không?”.
Dứt lời, cô ta lại chạy vào phòng bếp, lấy ra một đĩa salad rau củ, nhẹ nhàng chạy trở lại.
Tần Phong nói: “Tiểu Lâm vô cùng chu đáo, lúc nào cũng quan tâm đến nhu cầu của mọi người”.
Mạc Tuệ đã nhìn ra, đây là mánh khoé Khương Lâm tự tạo ra.
Trang Như Nhân vừa ăn hai miếng cơm thì dừng lại, nói với Khương Lâm: “Có thể làm phiền cô cho tôi một phần salad luôn được không?”.
Cô ta cũng là diễn viên, tuy chìm nghỉm, nhưng cũng cần giữ dáng, chuẩn bị gia nhập vào đoàn phim bất cứ lúc nào.
“Hết rau củ rồi”. Khương Lâm tỏ vẻ tiếc nuối: “Nhưng mà cô cũng đã ăn cơm rồi, bây giờ mà bỏ thì để cho ai ăn? Quá lãng phí đúng không!?”.
Trang Như Nhân lập tức liếc nhìn Trương Tân Minh.
Trương Tân Minh nói: “Chỗ anh cũng có một chén đầy, đủ ăn rồi. Như Nhân, thỉnh thoảng ăn một chén cơm cũng không sao đâu, cùng lắm thì về nhà vận động thêm hai tiếng, đừng tính toán những thứ này, ngày hôm nay thoải mái chút đi”.
Trang Như Nhân nhanh chóng đá anh ta một cái ở dưới gầm bàn.
Bình luận:
“Cho nên nữ minh tinh đều ăn uống kham khổ như vậy sao? Nửa chén cơm như thế, con gái tôi sáu tuổi cũng không chỉ ăn chừng đó, cô ta thế mà lại cần phải về vận động hai tiếng để tiêu hao à?”.
“Tôi là fan của Trang Như Nhân, tôi đã từng theo dõi tài khoản Tiểu Hồng Thư của cô ấy, cô ấy nói cơ địa từ nhỏ đến lớn của mình đều là ăn không mập, khiến một đống người ghen tị, mọi người còn nói cô ấy trời sinh mảnh mai”.
“Cho nên mấy tấm ảnh đồ ăn ở trên tài khoản đó của cô ta, cuối cùng là ai ăn? Đúng là thần nói xạo!”.
“Vãi, Trang Như Nhân mà cũng có fan? Chương trình có thể cho thần nói xạo này “bay màu” được không? Thấy là phiền, còn bắt nạt trẻ con”.
…
Chung cư mà chương trình thuê thật sự không lớn, để tạo bầu không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ lúc cả nhà ba người ăn cơm, đến cái bàn ăn cũng nhỏ đến mức quá đáng, miễn cường chỉ có thể ngồi dồn bốn năm người.
Cũng may Khương Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái khay ăn, múc đồ ăn, bưng vào phòng trẻ con cho chúng.
Lập Lập vừa vào phòng là lập tức vừa chào hỏi các bạn vừa ngồi xuống như một chủ nhân.
Trước cái bàn nhỏ, ba đứa trẻ ngồi xuống, một tay cầm đũa trẻ em, tay còn lại cầm muỗng, trước mặt mỗi đứa còn để một hộp sữa Vượng Tử.
Sữa Vượng Tử là nước giải khát, trẻ con thường ít uống, bây giờ ba cặp mắt trợn tròn lên nhìn chằm chằm cái hộp, nuốt nước miếng cái ực.
“Mình sẽ mở ra!”. Lập Lập lập tức xé giấy gói ống hút ra, mở ra cho hai vị khách nhí.
Cửa phòng trẻ con bị Lập Lập đóng lại, ba đứa nhỏ không đoái hoài đến thức ăn, lập tức uống hết hộp sữa.
Bình luận:
“Hahahaha, Lập Lập và Ni Ni đều mặc đồ đỏ, rất giống gian hàng ẩm thực của làng quê vào dịp tết”.
“Sợ sữa bị người lớn tịch thu sao? Uống hết sạch trong một hơi luôn”.
“Đúng là bọn nhỏ ở cùng nhau mới là lúc chữa lành, ba đứa nhỏ chen chúc với nhau, thật là đáng yêu”.
“Nhưng mà…vừa rồi Ni Ni không phải rất “gấu” sao? Không biết bây giờ không có người lớn, con bé có thể bắt nạt An An không?”.
Nhưng rất hiển nhiên, mọi người quá lo lắng rồi.
Ít nhất trước khi ăn xong, Ni Ni cũng không có hơi sức gây phiền phức cho người khác.
Ba đứa nhỏ uống nước xong thì bắt đầu động đũa, trong phòng chỉ có tiếng nhai nuốt.
Khán giả thế mới biết thì ra lúc bọn nhỏ “ăn tiệc” thì căn bản không nói chuyện phiếm.
Còn khi ăn tối xong thì đã là chuyện rất rất lâu về sau rồi.
Ni Ni sờ cái bụng tròn xoe của mình, nhìn về phía An An ngồi đối diện mình.
An An nhận thấy ánh mắt của Ni Ni, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười ngây thơ trên gò má mũm mĩm.
Ni Ni đặt tay lên cái bụng nhỏ ăn quá no.
Không nên đánh người hay cười, việc này khó làm lắm.
/603
|