- Nè, cậu nhìn xem, cô gái đó có phải là người được đăng trên weibo không?
- Phải phải, là cô ta đó, người đã mắng Tố Nguyệt.
Lâm Lâm bước trên hành lang lớp học, đi tới đâu, học sinh đều tránh sang hai bên, kèm theo đó là những lời đàm tiếu, soi mói. Lâm Lâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì có một vài nam sinh đứng chắn trước mặt cô.
- Mày là Phương Dạ Lâm có đúng không? Hôm qua mày dưới căn tin vừa mắng bạn tao đó, có biết không? - Một tên đứng giữa nói, tay chỉ chỉ lên vai Lâm Lâm, thái độ của hắn không được hay cho lắm, vừa nhìn liền biết là tới gây chuyện.
Lâm Lâm ngước mặt lên nhìn hắn. Không hiểu sao học sinh trường này lại toàn cao lớn như vậy, hay chỉ tại con người cô quá thấp bé nên trước họ lại thấy mình thật tí hon quá, còn họ thì cứ như người khổng lồ vậy. Lâm Lâm phủi phủi vai áo nơi nam sinh kia vừa chạm lên. Thái độ lãnh đạm, cô nói với họ:
- Thì ra là cùng một bọn, như nhau thôi mà. Phải, hôm qua là tôi đã đứng lên chống đối cô ấy đó. Tôi đây chỉ là đang giúp đỡ một người bạn của mình bị nhóm người của cô ấy ức hiếp thôi. Thế nào, có chuyện gì sao?
Thái độ và lời nói đó khiến mấy nam sinh kia tức điên lên. Tên cầm đầu nắm lấy cổ áo Lâm Lâm, hắn mạnh thật, nhấc hẳn cô lên khỏi mặt sàn. Mọi người xung quanh lúc này cứ tụ tập lại, ngày càng đông. Bọn họ muốn xem kịch, thật là một đám người nhiều chuyện. Lâm Lâm vẫn giữ cái thái độ đó nhìn hắn. Cô làm đúng việc cần làm mà, tâm ngay thẳng, há gì phải sợ mấy tên nam sinh kia.
- Mày còn dám nói sao? Lần sau mày còn dám mắng Nguyệt Nguyệt nữa thì biết tay tao.
- Sao vậy, mấy người các người không phải đang tức giận sao? Cùng một loại thôi, chỉ biết dùng nắm đấm.
- Gì chứ? Mày…
- Này, mấy bạn nam sinh kia, không được đánh nhau trong trường đâu đó, có biết không?
Là Nguyên Nguyên, cậu ấy không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt họ, gỡ tay bọn họ ra khỏi cổ áo Lâm Lâm. “Giọng bạc hà của cậu ấy khác quá, khác hẳn thường ngày, bên trong chứa sự cứng rắn và kiên định. Trưởng thành”, Lâm Lâm ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Cô sững sờ đứng như trời trồng sau lưng Nguyên Nguyên. Sắc mặt thay đổi, cậu nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh, ghé sát tai hắn nói:
- Còn chưa hiểu rõ chuyện thì đừng có làm trò. Về hỏi rõ lại bạn các người đi rồi hãy đến đây. - Đoạn, cậu lại thay đổi, giọng điệu trở lại như lúc thường, - Mọi người đánh nhau lỡ như bị bắt lên phòng Hiệu trưởng thì không hay đâu a~
Nguyên Nguyên đưa tay quàng cổ Lâm Lâm, trực tiếp lôi cô rời đi, để lại cho nhóm nam sinh kia một cục tức, còn mấy người xung quanh thì là một nỗi hụt hẫng, không được xem tiếp diễn biến của vở kịch.
Rất nhanh sau đó hai người đã thoát khỏi đám đông. Lâm Lâm giật mạnh người về phía sau, thoát khỏi cánh tay cậu. Nguyên Nguyên quay người nhìn cô, cậu cười, ánh mắt híp lại một chút, rất đáng yêu:
- Lâm Lâm, xin lỗi. Lúc nãy hơi gấp nên tớ mới lôi cổ cậu đi như vậy. Bỏ qua cho tớ nha.
- Cậu còn dám nói. Tớ thấp hơn cậu nhiều như vậy, một phát liền lôi tớ đi, còn chưa kịp để tớ định thần lại.
Lâm Lâm thấp hơn cậu, không, là cả ba người họ luôn. Vẫn là cái vấn đề chiều cao. Lúc cậu lôi cô đi, chỉ thấy cô nằm gọn trong cánh tay cậu, nếu như không nói thẳng là dưới nách cậu… Thật là đau lòng mà, tâm của cô, đang khóc ròng…
- Lên phòng Chủ tịch với bọn anh đi. - Trần Tường và Tuấn Khải từ đâu xuất hiện trước mặt hai người, nghe trong giọng nói có vẻ như là không vui. Tình hình nghe chừng rất nghiêm trọng.
Nguyên Nguyên lúc này chỉ “Ừm” một cái, sau đó bốn người đều rời đi, di chuyển đến phòng Chủ tịch.
.
.
Trong phòng Chủ tịch bấy giờ có cả Lạc Lạc và Thiên Tỉ, bốn người họ trở vào là vừa đủ mặt. Trần Tường lúc này mở điện thoại lên đưa ra trước mặt cô và Lạc Lạc. Trên màn hình là weibo của một học sinh nào đó trong trường, tên đã được giấu đi.
- Là đoạn băng ghi hình hôm qua dưới căn tin sao? - Lạc Lạc ngạc nhiên.
- Phải đó, chính là nó. Lâm Lâm, tớ tìm cậu cũng là vì cái này. - Nguyên Nguyên quay sang nói với Lâm Lâm, vẻ mặt hiện rõ sự nghiêm trọng của sự việc.
Trần Tường lúc này mới ở bên mở đoạn băng và nói thêm:
- Đoạn băng này được đăng tải lên tối qua, nội dung là “Phương Dạ Lâm lớp D3 dùng những lời lẽ khó nghe để xúc phạm bạn học, thầy cô. Quách Lạc Lạc lớp C7 cố ý tạt nước nóng vào người bạn học”. Mặc dù chuyện chưa truyền tới giáo viên, nhưng anh thân là Chủ tịch Hội Học sinh, không thể không điều tra rõ chuyện này. Hai người mau giải thích cho anh nghe đi.
- Bịa đặt. Nội dung của cuộc tranh cãi hôm qua hoàn toàn không phải như vậy. Em đây chỉ nói lên sự thật thôi, có thể nói có một chút hơi quá đáng nhưng không hề có ý xúc phạm. Hơn nữa, bọn họ là người ra tay trước, là người đã cố tình làm lớn chuyện.
- Phải đó. Bọn họ sao có thể xuyên tạc sự thật như vậy. - Lạc Lạc đứng bên cạnh bức xúc khi xem đoạn băng. Em ấy bấy giờ bắt đầu thay đổi rồi. Mặc dù chỉ một chút thôi nhưng chí ít, em ấy cũng biết đứng lên thanh minh cho mình
- Nói lên sự thật sao? Em xem bây giờ mọi chuyện thành ra thế này rồi, là rất nghiêm trọng đó có biết không?
Trần Tường tức giận quát lớn. Dáng vẻ này của y, Lâm Lâm chưa từng thấy. Đáng sợ. Lạc Lạc vừa nghe xong cũng hoảng, ngồi bệt xuống cái ghế tựa gần đó.
- Anh đừng mắng Lâm Lâm, điều cậu ấy nói là thật đó. Hôm qua em cũng ở đó chứng kiến sự việc.
Tuấn Khải lúc này cũng định mở miệng giúp, nhưng lúc nhìn sang Thiên Tỉ, chỉ thấy cậu lắc đầu. Nếu như lúc đó Tuấn Khải thật sự xen vào, mọi chuyện có thể nói sẽ lại càng rối hơn, nghiêm trọng hơn. Điều này, xem ra Thiên Tỉ đã có thể đoán trước được nên mới ra hiệu cho anh như vậy.
- Nói thật cũng được, giả cũng được, nhưng em xem, đoạn băng cứ rành rành ra đó, nếu anh tin, những người còn lại cũng không tin. Em nói như thế thì phải làm sao?
- Xem ra bọn họ cũng có đầu tư thật, cắt rất hoàn hảo, lúc cô ta đánh em thì không có, chỉ có cảnh em đứng trước phản đối cô ta. Hơn nữa tiếng của em cũng bị giả hoàn toàn. Nhưng điều em không ngờ nhất chính là Chủ tịch đây lại không phân rõ trắng đen mà nói những lời như vậy. - Ánh mắt Lâm Lâm dịu xuống, bên trong chất chứa bao nhiêu là nuối tiếc.
“Chắc chắn người đăng đoạn băng này là bọn họ, quả thật cảnh của Nguyên Nguyên (mình) cũng bị cắt mất rồi”, xem đoạn băng, Lâm Lâm và ba người họ đều có thể nhìn thấy rõ được những người đã cấu kết với nhau làm ra chuyện này.
- Anh ấy chỉ là sợ tin này lan truyền đến giáo viên và Hiệu trưởng, nếu như thế, hai người nhất định sẽ bị đình chỉ học, nặng hơn là đuổi học đó. - Tuấn Khải lúc này mới bên cạnh lên tiếng bào chữa cho Trần Tường.
- Khải ca, anh ấy nói đúng đó. Dáng vẻ của Trần Tường, nóng giận như vậy, bọn tớ thật sự chưa từng thấy qua. Anh ấy là đang lo cho hai người, nhất thời nóng giận mà nói vậy thôi.
Lâm Lâm quay sang nhìn Thiên Tỉ, cậu từ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng ở đó. Cậu lạnh lùng, che giấu rất kĩ, tất cả suy nghĩ Lâm Lâm đều không nhìn rõ. Cậu khẽ gật đầu, nhưng phong thái thì vẫn như vậy. Lâm Lâm lại quay sang nhìn Trần Tường, anh ấy bất lực, ngồi gục đầu trên bàn của mình. Lâm Lâm hiểu rõ rồi, cô cũng im lặng. Quả thật chuyện này nghiêm trọng quá rồi.
- Tất cả là do em cả. Nếu như em không ngu ngốc, không vô tình đụng phải Vân Lam thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. - Lạc Lạc giọng run run nói, em ấy cảm thấy có lỗi, vội tông cửa chạy ra ngoài.
- Lạc Lạc - Lâm Lâm và Nguyên Nguyên vội gọi em ấy, nhưng Người thì đã khuất sau cửa phòng Chủ tịch.
- Cậu mau đuổi theo em ấy đi, mọi chuyện cứ để bọn tôi lo cho. Nguyên Nguyên, cậu ở lại đi, để một mình Lâm Lâm đi là được rồi, bọn tớ cần cậu giúp.
Lâm Lâm nhìn bọn họ, gật đầu rồi vội chạy theo Lạc Lạc. Mọi người trong phòng vẫn cái vẻ nghiêm trọng đó. Sự việc như thế này, thật sự rất khó giải quyết. Người giấu mặt kia cũng không biết rõ là ai, còn phải mau chóng tìm ra đoạn băng nguyên vẹn ban đầu. Nan giải cho bọn họ rồi.
- Được rồi, Nguyên Nguyên cậu mau kể cho bọn tớ nghe về chuyện hôm qua đi. - Thiên Tỉ hỏi, mặc dù cậu và Tuấn Khải đã rõ mọi chuyện xảy ra hôm qua.
- Ừm. Chuyện là…
- Phải phải, là cô ta đó, người đã mắng Tố Nguyệt.
Lâm Lâm bước trên hành lang lớp học, đi tới đâu, học sinh đều tránh sang hai bên, kèm theo đó là những lời đàm tiếu, soi mói. Lâm Lâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì có một vài nam sinh đứng chắn trước mặt cô.
- Mày là Phương Dạ Lâm có đúng không? Hôm qua mày dưới căn tin vừa mắng bạn tao đó, có biết không? - Một tên đứng giữa nói, tay chỉ chỉ lên vai Lâm Lâm, thái độ của hắn không được hay cho lắm, vừa nhìn liền biết là tới gây chuyện.
Lâm Lâm ngước mặt lên nhìn hắn. Không hiểu sao học sinh trường này lại toàn cao lớn như vậy, hay chỉ tại con người cô quá thấp bé nên trước họ lại thấy mình thật tí hon quá, còn họ thì cứ như người khổng lồ vậy. Lâm Lâm phủi phủi vai áo nơi nam sinh kia vừa chạm lên. Thái độ lãnh đạm, cô nói với họ:
- Thì ra là cùng một bọn, như nhau thôi mà. Phải, hôm qua là tôi đã đứng lên chống đối cô ấy đó. Tôi đây chỉ là đang giúp đỡ một người bạn của mình bị nhóm người của cô ấy ức hiếp thôi. Thế nào, có chuyện gì sao?
Thái độ và lời nói đó khiến mấy nam sinh kia tức điên lên. Tên cầm đầu nắm lấy cổ áo Lâm Lâm, hắn mạnh thật, nhấc hẳn cô lên khỏi mặt sàn. Mọi người xung quanh lúc này cứ tụ tập lại, ngày càng đông. Bọn họ muốn xem kịch, thật là một đám người nhiều chuyện. Lâm Lâm vẫn giữ cái thái độ đó nhìn hắn. Cô làm đúng việc cần làm mà, tâm ngay thẳng, há gì phải sợ mấy tên nam sinh kia.
- Mày còn dám nói sao? Lần sau mày còn dám mắng Nguyệt Nguyệt nữa thì biết tay tao.
- Sao vậy, mấy người các người không phải đang tức giận sao? Cùng một loại thôi, chỉ biết dùng nắm đấm.
- Gì chứ? Mày…
- Này, mấy bạn nam sinh kia, không được đánh nhau trong trường đâu đó, có biết không?
Là Nguyên Nguyên, cậu ấy không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt họ, gỡ tay bọn họ ra khỏi cổ áo Lâm Lâm. “Giọng bạc hà của cậu ấy khác quá, khác hẳn thường ngày, bên trong chứa sự cứng rắn và kiên định. Trưởng thành”, Lâm Lâm ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Cô sững sờ đứng như trời trồng sau lưng Nguyên Nguyên. Sắc mặt thay đổi, cậu nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh, ghé sát tai hắn nói:
- Còn chưa hiểu rõ chuyện thì đừng có làm trò. Về hỏi rõ lại bạn các người đi rồi hãy đến đây. - Đoạn, cậu lại thay đổi, giọng điệu trở lại như lúc thường, - Mọi người đánh nhau lỡ như bị bắt lên phòng Hiệu trưởng thì không hay đâu a~
Nguyên Nguyên đưa tay quàng cổ Lâm Lâm, trực tiếp lôi cô rời đi, để lại cho nhóm nam sinh kia một cục tức, còn mấy người xung quanh thì là một nỗi hụt hẫng, không được xem tiếp diễn biến của vở kịch.
Rất nhanh sau đó hai người đã thoát khỏi đám đông. Lâm Lâm giật mạnh người về phía sau, thoát khỏi cánh tay cậu. Nguyên Nguyên quay người nhìn cô, cậu cười, ánh mắt híp lại một chút, rất đáng yêu:
- Lâm Lâm, xin lỗi. Lúc nãy hơi gấp nên tớ mới lôi cổ cậu đi như vậy. Bỏ qua cho tớ nha.
- Cậu còn dám nói. Tớ thấp hơn cậu nhiều như vậy, một phát liền lôi tớ đi, còn chưa kịp để tớ định thần lại.
Lâm Lâm thấp hơn cậu, không, là cả ba người họ luôn. Vẫn là cái vấn đề chiều cao. Lúc cậu lôi cô đi, chỉ thấy cô nằm gọn trong cánh tay cậu, nếu như không nói thẳng là dưới nách cậu… Thật là đau lòng mà, tâm của cô, đang khóc ròng…
- Lên phòng Chủ tịch với bọn anh đi. - Trần Tường và Tuấn Khải từ đâu xuất hiện trước mặt hai người, nghe trong giọng nói có vẻ như là không vui. Tình hình nghe chừng rất nghiêm trọng.
Nguyên Nguyên lúc này chỉ “Ừm” một cái, sau đó bốn người đều rời đi, di chuyển đến phòng Chủ tịch.
.
.
Trong phòng Chủ tịch bấy giờ có cả Lạc Lạc và Thiên Tỉ, bốn người họ trở vào là vừa đủ mặt. Trần Tường lúc này mở điện thoại lên đưa ra trước mặt cô và Lạc Lạc. Trên màn hình là weibo của một học sinh nào đó trong trường, tên đã được giấu đi.
- Là đoạn băng ghi hình hôm qua dưới căn tin sao? - Lạc Lạc ngạc nhiên.
- Phải đó, chính là nó. Lâm Lâm, tớ tìm cậu cũng là vì cái này. - Nguyên Nguyên quay sang nói với Lâm Lâm, vẻ mặt hiện rõ sự nghiêm trọng của sự việc.
Trần Tường lúc này mới ở bên mở đoạn băng và nói thêm:
- Đoạn băng này được đăng tải lên tối qua, nội dung là “Phương Dạ Lâm lớp D3 dùng những lời lẽ khó nghe để xúc phạm bạn học, thầy cô. Quách Lạc Lạc lớp C7 cố ý tạt nước nóng vào người bạn học”. Mặc dù chuyện chưa truyền tới giáo viên, nhưng anh thân là Chủ tịch Hội Học sinh, không thể không điều tra rõ chuyện này. Hai người mau giải thích cho anh nghe đi.
- Bịa đặt. Nội dung của cuộc tranh cãi hôm qua hoàn toàn không phải như vậy. Em đây chỉ nói lên sự thật thôi, có thể nói có một chút hơi quá đáng nhưng không hề có ý xúc phạm. Hơn nữa, bọn họ là người ra tay trước, là người đã cố tình làm lớn chuyện.
- Phải đó. Bọn họ sao có thể xuyên tạc sự thật như vậy. - Lạc Lạc đứng bên cạnh bức xúc khi xem đoạn băng. Em ấy bấy giờ bắt đầu thay đổi rồi. Mặc dù chỉ một chút thôi nhưng chí ít, em ấy cũng biết đứng lên thanh minh cho mình
- Nói lên sự thật sao? Em xem bây giờ mọi chuyện thành ra thế này rồi, là rất nghiêm trọng đó có biết không?
Trần Tường tức giận quát lớn. Dáng vẻ này của y, Lâm Lâm chưa từng thấy. Đáng sợ. Lạc Lạc vừa nghe xong cũng hoảng, ngồi bệt xuống cái ghế tựa gần đó.
- Anh đừng mắng Lâm Lâm, điều cậu ấy nói là thật đó. Hôm qua em cũng ở đó chứng kiến sự việc.
Tuấn Khải lúc này cũng định mở miệng giúp, nhưng lúc nhìn sang Thiên Tỉ, chỉ thấy cậu lắc đầu. Nếu như lúc đó Tuấn Khải thật sự xen vào, mọi chuyện có thể nói sẽ lại càng rối hơn, nghiêm trọng hơn. Điều này, xem ra Thiên Tỉ đã có thể đoán trước được nên mới ra hiệu cho anh như vậy.
- Nói thật cũng được, giả cũng được, nhưng em xem, đoạn băng cứ rành rành ra đó, nếu anh tin, những người còn lại cũng không tin. Em nói như thế thì phải làm sao?
- Xem ra bọn họ cũng có đầu tư thật, cắt rất hoàn hảo, lúc cô ta đánh em thì không có, chỉ có cảnh em đứng trước phản đối cô ta. Hơn nữa tiếng của em cũng bị giả hoàn toàn. Nhưng điều em không ngờ nhất chính là Chủ tịch đây lại không phân rõ trắng đen mà nói những lời như vậy. - Ánh mắt Lâm Lâm dịu xuống, bên trong chất chứa bao nhiêu là nuối tiếc.
“Chắc chắn người đăng đoạn băng này là bọn họ, quả thật cảnh của Nguyên Nguyên (mình) cũng bị cắt mất rồi”, xem đoạn băng, Lâm Lâm và ba người họ đều có thể nhìn thấy rõ được những người đã cấu kết với nhau làm ra chuyện này.
- Anh ấy chỉ là sợ tin này lan truyền đến giáo viên và Hiệu trưởng, nếu như thế, hai người nhất định sẽ bị đình chỉ học, nặng hơn là đuổi học đó. - Tuấn Khải lúc này mới bên cạnh lên tiếng bào chữa cho Trần Tường.
- Khải ca, anh ấy nói đúng đó. Dáng vẻ của Trần Tường, nóng giận như vậy, bọn tớ thật sự chưa từng thấy qua. Anh ấy là đang lo cho hai người, nhất thời nóng giận mà nói vậy thôi.
Lâm Lâm quay sang nhìn Thiên Tỉ, cậu từ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng ở đó. Cậu lạnh lùng, che giấu rất kĩ, tất cả suy nghĩ Lâm Lâm đều không nhìn rõ. Cậu khẽ gật đầu, nhưng phong thái thì vẫn như vậy. Lâm Lâm lại quay sang nhìn Trần Tường, anh ấy bất lực, ngồi gục đầu trên bàn của mình. Lâm Lâm hiểu rõ rồi, cô cũng im lặng. Quả thật chuyện này nghiêm trọng quá rồi.
- Tất cả là do em cả. Nếu như em không ngu ngốc, không vô tình đụng phải Vân Lam thì mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. - Lạc Lạc giọng run run nói, em ấy cảm thấy có lỗi, vội tông cửa chạy ra ngoài.
- Lạc Lạc - Lâm Lâm và Nguyên Nguyên vội gọi em ấy, nhưng Người thì đã khuất sau cửa phòng Chủ tịch.
- Cậu mau đuổi theo em ấy đi, mọi chuyện cứ để bọn tôi lo cho. Nguyên Nguyên, cậu ở lại đi, để một mình Lâm Lâm đi là được rồi, bọn tớ cần cậu giúp.
Lâm Lâm nhìn bọn họ, gật đầu rồi vội chạy theo Lạc Lạc. Mọi người trong phòng vẫn cái vẻ nghiêm trọng đó. Sự việc như thế này, thật sự rất khó giải quyết. Người giấu mặt kia cũng không biết rõ là ai, còn phải mau chóng tìm ra đoạn băng nguyên vẹn ban đầu. Nan giải cho bọn họ rồi.
- Được rồi, Nguyên Nguyên cậu mau kể cho bọn tớ nghe về chuyện hôm qua đi. - Thiên Tỉ hỏi, mặc dù cậu và Tuấn Khải đã rõ mọi chuyện xảy ra hôm qua.
- Ừm. Chuyện là…
/53
|