*Khuôn viên trường Cảnh Sơn*
Sau khi Lạc Lạc tông cửa phòng Chủ tịch chạy ra ngoài, Lâm Lâm cũng vội vã đuổi theo em ấy.
- Lạc Lạc, em đừng chạy nữa mà. - Lâm Lâm mệt nhọc chạy theo sau Lạc Lạc, em ấy nhanh thật, không biết đang trốn đâu rồi.
Lâm Lâm dừng lại, tay chống gối thở dốc. Cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm dáng người quen thuộc. Đâu rồi? Lâm Lâm nghe tiếng nấc, rất khẽ phía sau gốc cây đằng trước. Cô tiến lại gần, đặt tay lên vai em ấy, từ từ ngồi xuống bên cạnh. Lạc Lạc đang khóc, em ấy khóc nức nở, trông rất xót.
Lâm Lâm ngồi lặng người, tay chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai em ấy. Nhìn em ấy khóc, Lâm Lâm nhất thời không biết phải lên tiếng thế nào nên chỉ có thể làm được như vậy. Lạc Lạc bất chợt quay sang ôm chầm lấy cô, hai hàng nước mắt cứ long lanh như những hạt pha lê, liên tục rơi xuống. Lâm Lâm đưa tay ôm lấy em ấy, cô giữ rất chặt, giống như một người chị thật sự đang an ủi, vỗ dành em gái mình.
- Đừng khóc nữa, không phải lỗi của em đâu.
Lâm Lâm thấy tim đau nhói, cô thấy mình thật có lỗi, rất hối hận. Vì do cứu em ấy sao? Không hẳn là vậy. Nếu như hôm đó cô không chống đối họ thì hôm nay em ấy sẽ không buồn như vậy. Hơn nữa, nếu như cô cẩn thận hơn, để ý kĩ xung quanh thì hôm nay sẽ không có đoạn băng đó. Những lời Lâm Lâm nói với em ấy hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai. “Bảo vệ em ấy? Cái gì mà Phương Dạ Lâm này nói được làm được? Mày nói mà đã làm được gì đâu. Lại còn khiến em ấy khóc, khiến em ấy đau lòng, chịu tổn thương. Lời nói kia, mày xứng sao? Trước đó còn châm biếm mấy người bọn họ, bây giờ thì nhìn mày xem, ngay cả một góc của họ mày còn không bằng”. Lâm Lâm tự trách bản thân mình quá vô dụng, quá ngu ngốc, lại làm Lạc Lạc buồn, liên luỵ cả nhóm Nguyên Nguyên phải vất vả giúp cô tìm hung thủ đã gây ra chuyện này.
Em ấy vẫn khóc, nước mắt em ấy thấm ướt cả áo Lâm Lâm. Từng giọt, từng giọt, cả tiếng thút thít của em ấy nữa, mỗi lần nghe thấy, mỗi lần cảm nhận được, tim cô lại nhói lên một hồi. Cô không hiểu sao bản thân lại như vậy. Có lẽ là do Lâm Lâm đã xem Lạc Lạc như em gái của mình, từ cái hôm đầu tiên gặp em ấy. Và cả hôm qua nữa, cô đã cảm thông cho em ấy, thật sự đặt em ấy trong lòng như một đứa em gái tốt, che chở và bảo vệ cho em ấy. Lạc Lạc, quá khứ của em ấy với những người luôn luôn xa lánh. Bị ức hiếp. Em ấy thật sự chịu đựng quá nhiều rồi, mọi cảm xúc của em ấy đang bộc phát, dâng tràn lên một cách dữ dội. “Lâm Lâm mày mau nhìn đi, mày đang làm em ấy đau. Lời mày hứa, đâu rồi?”.
- Lỗi không phải ở em, tất cả là ở chị hết. Tất cả những nỗi buồn, cảm xúc mà em cất giữ bấy lâu nay không thể giải bày, bây giờ cứ khóc đi, khóc cho tan hết cả.
- Không phải... Chị đừng nói như vậy. Lỗi do em cả,… do em ngu ngốc… do em yếu đuối… do em vô dụng… không làm được việc gì. Ngay cả tự bảo vệ mình… cũng không làm được… Nếu như em không sinh ra thì… - Lạc Lạc nói, giọng của em ấy run run, đứt quãng do những cái nấc nhẹ.
Lâm Lâm nghe tới đây liền cắt lời em ấy. Vội giật Lạc Lạc ra khỏi vòng tay của mình. Giữ chặt lấy vai Lạc Lạc, Lâm Lâm với đôi mắt kiên định chứa cả tự hào nhìn em ấy:
- Đừng, em không được nói như vậy. Em là niềm tự hào của cha mẹ, của chị gái em, thế nên nhất định không được nói như vậy. Xin lỗi vì khiến em khóc. Nhưng những lời chị đã hứa, chị nhất định làm được.
Lạc Lạc nhìn Lâm Lâm, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu sự cảm động. Tình cảm của người chị mới quen này, em ấy hiểu được chứ. Nó nồng nàng lắm, giống như vị của rượu vang. Mắt của em ấy đỏ lên, lúc này chỉ khựng người, em ấy không biết phải làm gì để đáp lại tình cảm của Lâm Lâm đã dành cho mình.
Lâm Lâm lại đưa tay lau đi những giọt nước mắt của em ấy. Cô ấm áp nói:
- Đừng khóc, không ai trách em cả. Em cũng không cần trách bản thân, không cần phải nói ra những lời như vậy. Cả sau này nữa, dù cho có gặp chuyện gì cũng không được nói vậy, có biết không? Chuyện này, mọi người sẽ cùng giải quyết. Sự thật nhất định sẽ được phơi bày, sớm thôi. Giờ thì vào lớp nào, nếu vào trễ, em sẽ bỏ dở tiết học đó.
Lâm Lâm nói tới đây, lòng có hơi nhói lại, mắt mở hơi to. Cô nhớ lại cái ngày đó, cũng là cô đã tự nói với mình những lời này, “sự thật sẽ được phơi bày”, thế nhưng cuối cùng thì sao? Kết quả là ông ta cũng không tin cô, đuổi cô đi khỏi ngôi nhà đó. Bây giờ vẫn là câu nói đó, Lâm Lâm dùng nó để an ủi em ấy.
Lòng Lâm Lâm có một chút ánh sáng, tuy nghĩ lại về chuyện cũ có chút buồn nhưng cô tin. Vì chí ít thì hiện tại em ấy có những học trưởng ở bên cạnh cùng giải quyết chuyện, nhất định sẽ không như cô lúc đó, ôm một nỗi thất bại nặng nề.
Lâm Lâm đỡ em ấy đứng dậy, đưa em ấy về lớp. Trước khi rời đi còn dặn em ấy buổi trưa không cần xuống căn tin mà ra sân sau, dưới gốc cây ngân hạnh đợi cô. Em ấy cũng không rõ là chuyện gì nhưng kể từ bây giờ, em ấy nhất định tin tưởng Lâm Lâm, nghe theo cô.
…
Cửa sổ phòng học nhạc ẩn hiện dáng người một nữ sinh xinh đẹp. Người đang nhìn xuống sân trường nơi Lâm Lâm và Tiểu Lạc đã ngồi. Tất cả những chuyện đã xảy ra, Người đều biết rõ cả. Người vẫn hướng mắt về phía sân trường, chân mày có chút chau lại, khóe môi không động. Ánh mắt của Người thật sự rất đẹp, trong veo nhưng chứa đựng tất cả khung cảnh xung quanh. Trong ánh mắt đó còn có cả sự tức giận. Người vẫn xinh đẹp đứng ở cửa sổ trông ra ngoài cho tới khi chuông reng vào tiết. Người… quả thật đang rất tức giận…
Sau khi Lạc Lạc tông cửa phòng Chủ tịch chạy ra ngoài, Lâm Lâm cũng vội vã đuổi theo em ấy.
- Lạc Lạc, em đừng chạy nữa mà. - Lâm Lâm mệt nhọc chạy theo sau Lạc Lạc, em ấy nhanh thật, không biết đang trốn đâu rồi.
Lâm Lâm dừng lại, tay chống gối thở dốc. Cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm dáng người quen thuộc. Đâu rồi? Lâm Lâm nghe tiếng nấc, rất khẽ phía sau gốc cây đằng trước. Cô tiến lại gần, đặt tay lên vai em ấy, từ từ ngồi xuống bên cạnh. Lạc Lạc đang khóc, em ấy khóc nức nở, trông rất xót.
Lâm Lâm ngồi lặng người, tay chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai em ấy. Nhìn em ấy khóc, Lâm Lâm nhất thời không biết phải lên tiếng thế nào nên chỉ có thể làm được như vậy. Lạc Lạc bất chợt quay sang ôm chầm lấy cô, hai hàng nước mắt cứ long lanh như những hạt pha lê, liên tục rơi xuống. Lâm Lâm đưa tay ôm lấy em ấy, cô giữ rất chặt, giống như một người chị thật sự đang an ủi, vỗ dành em gái mình.
- Đừng khóc nữa, không phải lỗi của em đâu.
Lâm Lâm thấy tim đau nhói, cô thấy mình thật có lỗi, rất hối hận. Vì do cứu em ấy sao? Không hẳn là vậy. Nếu như hôm đó cô không chống đối họ thì hôm nay em ấy sẽ không buồn như vậy. Hơn nữa, nếu như cô cẩn thận hơn, để ý kĩ xung quanh thì hôm nay sẽ không có đoạn băng đó. Những lời Lâm Lâm nói với em ấy hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai. “Bảo vệ em ấy? Cái gì mà Phương Dạ Lâm này nói được làm được? Mày nói mà đã làm được gì đâu. Lại còn khiến em ấy khóc, khiến em ấy đau lòng, chịu tổn thương. Lời nói kia, mày xứng sao? Trước đó còn châm biếm mấy người bọn họ, bây giờ thì nhìn mày xem, ngay cả một góc của họ mày còn không bằng”. Lâm Lâm tự trách bản thân mình quá vô dụng, quá ngu ngốc, lại làm Lạc Lạc buồn, liên luỵ cả nhóm Nguyên Nguyên phải vất vả giúp cô tìm hung thủ đã gây ra chuyện này.
Em ấy vẫn khóc, nước mắt em ấy thấm ướt cả áo Lâm Lâm. Từng giọt, từng giọt, cả tiếng thút thít của em ấy nữa, mỗi lần nghe thấy, mỗi lần cảm nhận được, tim cô lại nhói lên một hồi. Cô không hiểu sao bản thân lại như vậy. Có lẽ là do Lâm Lâm đã xem Lạc Lạc như em gái của mình, từ cái hôm đầu tiên gặp em ấy. Và cả hôm qua nữa, cô đã cảm thông cho em ấy, thật sự đặt em ấy trong lòng như một đứa em gái tốt, che chở và bảo vệ cho em ấy. Lạc Lạc, quá khứ của em ấy với những người luôn luôn xa lánh. Bị ức hiếp. Em ấy thật sự chịu đựng quá nhiều rồi, mọi cảm xúc của em ấy đang bộc phát, dâng tràn lên một cách dữ dội. “Lâm Lâm mày mau nhìn đi, mày đang làm em ấy đau. Lời mày hứa, đâu rồi?”.
- Lỗi không phải ở em, tất cả là ở chị hết. Tất cả những nỗi buồn, cảm xúc mà em cất giữ bấy lâu nay không thể giải bày, bây giờ cứ khóc đi, khóc cho tan hết cả.
- Không phải... Chị đừng nói như vậy. Lỗi do em cả,… do em ngu ngốc… do em yếu đuối… do em vô dụng… không làm được việc gì. Ngay cả tự bảo vệ mình… cũng không làm được… Nếu như em không sinh ra thì… - Lạc Lạc nói, giọng của em ấy run run, đứt quãng do những cái nấc nhẹ.
Lâm Lâm nghe tới đây liền cắt lời em ấy. Vội giật Lạc Lạc ra khỏi vòng tay của mình. Giữ chặt lấy vai Lạc Lạc, Lâm Lâm với đôi mắt kiên định chứa cả tự hào nhìn em ấy:
- Đừng, em không được nói như vậy. Em là niềm tự hào của cha mẹ, của chị gái em, thế nên nhất định không được nói như vậy. Xin lỗi vì khiến em khóc. Nhưng những lời chị đã hứa, chị nhất định làm được.
Lạc Lạc nhìn Lâm Lâm, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu sự cảm động. Tình cảm của người chị mới quen này, em ấy hiểu được chứ. Nó nồng nàng lắm, giống như vị của rượu vang. Mắt của em ấy đỏ lên, lúc này chỉ khựng người, em ấy không biết phải làm gì để đáp lại tình cảm của Lâm Lâm đã dành cho mình.
Lâm Lâm lại đưa tay lau đi những giọt nước mắt của em ấy. Cô ấm áp nói:
- Đừng khóc, không ai trách em cả. Em cũng không cần trách bản thân, không cần phải nói ra những lời như vậy. Cả sau này nữa, dù cho có gặp chuyện gì cũng không được nói vậy, có biết không? Chuyện này, mọi người sẽ cùng giải quyết. Sự thật nhất định sẽ được phơi bày, sớm thôi. Giờ thì vào lớp nào, nếu vào trễ, em sẽ bỏ dở tiết học đó.
Lâm Lâm nói tới đây, lòng có hơi nhói lại, mắt mở hơi to. Cô nhớ lại cái ngày đó, cũng là cô đã tự nói với mình những lời này, “sự thật sẽ được phơi bày”, thế nhưng cuối cùng thì sao? Kết quả là ông ta cũng không tin cô, đuổi cô đi khỏi ngôi nhà đó. Bây giờ vẫn là câu nói đó, Lâm Lâm dùng nó để an ủi em ấy.
Lòng Lâm Lâm có một chút ánh sáng, tuy nghĩ lại về chuyện cũ có chút buồn nhưng cô tin. Vì chí ít thì hiện tại em ấy có những học trưởng ở bên cạnh cùng giải quyết chuyện, nhất định sẽ không như cô lúc đó, ôm một nỗi thất bại nặng nề.
Lâm Lâm đỡ em ấy đứng dậy, đưa em ấy về lớp. Trước khi rời đi còn dặn em ấy buổi trưa không cần xuống căn tin mà ra sân sau, dưới gốc cây ngân hạnh đợi cô. Em ấy cũng không rõ là chuyện gì nhưng kể từ bây giờ, em ấy nhất định tin tưởng Lâm Lâm, nghe theo cô.
…
Cửa sổ phòng học nhạc ẩn hiện dáng người một nữ sinh xinh đẹp. Người đang nhìn xuống sân trường nơi Lâm Lâm và Tiểu Lạc đã ngồi. Tất cả những chuyện đã xảy ra, Người đều biết rõ cả. Người vẫn hướng mắt về phía sân trường, chân mày có chút chau lại, khóe môi không động. Ánh mắt của Người thật sự rất đẹp, trong veo nhưng chứa đựng tất cả khung cảnh xung quanh. Trong ánh mắt đó còn có cả sự tức giận. Người vẫn xinh đẹp đứng ở cửa sổ trông ra ngoài cho tới khi chuông reng vào tiết. Người… quả thật đang rất tức giận…
/53
|