_Capuchino_
Lâm Lâm vì tay bị thương nên từ nhân viên làm bánh bị chuyển ra ngoài làm phục vụ, cô cũng chẳng chút ý kiến gì. Căn bản là tại cô ngốc, tự chuốc họa vào thân nên mới đành cam chịu như vậy. Trên đời nếu không phải cố tình thì chắc chỉ có mình Phương Dạ Lâm là bị dao rọc giấy làm bị thương đến mức phải đến bệnh viện khâu mấy mũi; hại cô đến ăn thịt cũng không dám, đụng đến rau còn phải cân nhắc này nọ.
- Lâm Lâm, yêu cầu của khách này em giúp chị mang vào cho Huyên Huyên đi! Chị qua bên kia lau bàn.
Lâm Lâm nhận lấy mấy tờ giấy yêu cầu từ tay chị Bái, sau đó liếc sơ qua một lượt. Cô lại vừa đi vừa nhìn mấy bàn nước chật ních người, lòng thầm nghĩ ông chú mở quán thật tài, lúc nào khách cũng đông như vậy. Bấy giờ bước chân lại vô thức chậm đi vài nhịp, hình ảnh thiếu niên ngồi bàn trong cùng của quán thu trọn vào tầm mắt Lâm Lâm. Cô cười nhẹ rồi tìm trong mấy tờ giấy xem thiếu niên kia gọi gì, đáy mắt bất giác hiện lên sự dịu dàng pha chút tinh nghịch.
...
- Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Chúc quý khách ngon miệng. - Lâm Lâm đặt ly capuchino xuống bàn, theo thông lệ mở miệng mời thiếu niên kia. Từng động tác nhỏ, đến cả cách cúi người đều giống như nhân viên lâu năm, rất chuyên nghiệp.
Thiên Tỉ đang cúi đầu lướt weibo, khoé miệng chưa kịp cảm ơn đã bị tách cà phê làm giật mình. Tắt điện thoại, cậu nhẹ ngẩn đầu, khuôn miệng lễ phép cất lên thanh âm trầm ấm:
- Thật ngại quá, vừa nãy thứ em gọi là trà sữa, không phải cà phê... Phiền chị giúp em đổi lại...
Hai người mắt chạm mắt nhìn nhau, Thiên Tỉ bất giác cảm thấy rùng mình. Người cậu vừa gọi là “chị” không ai khác chính là Phương Dạ Lâm, bạn cùng bàn của cậu. Cậu không dám nói tiếp, chỉ nhìn thấy thiếu nữ đang đứng trước mặt mình nhíu mày, bộ dạng chắc chắn bảy phần không vui.
- Trông tôi già lắm sao mà dám gọi chị vậy?
- Đâu có. Tại bình thường cậu hay ở trong quầy, hôm nay lại tự nhiên ra đây... - Thiên Tỉ chớp chớp mắt nhìn Lâm Lâm, cả khuôn mặt đều không giấu được nét cười. Ngay đến má trái của cậu từ lúc nào cũng ẩn ẩn hiện hiện đồng điếu nhỏ.
Thấy Thiên Tỉ nói chuyện cũng không suông, vậy mà chỉ nhìn mình một chút liền cười lộ đồng điếu, cô cư nhiên lại cảm thấy bản thân giống như trò cười nhỏ. Lâm Lâm căn bản chính là bị chữ “chị” cùng với nụ cười của cậu chọc tức.
Đáng cười lắm sao? Vô vị! , không chút chủ vị, cô nói mà như muốn tạt một gáo nước lạnh vào người đối diện.
---
Lâm Lâm kéo cái ghế rồi ngồi đối diện với Thiên Tỉ, chủ động hỏi thăm cậu, chỉ là cách thức có vài phần khác biệt: Vừa trở về đã ra đây uống trà, bài tập giáo viên cho lẽ nào là quá ít sao?
- Khách trong quán là quá ít hay nhân viên quá đông mà cậu dám ngồi đây hàn huyên với tôi vậy? - Thiên Tỉ thản nhiên đáp.
“Xí”, Lâm Lâm bĩu môi. Cô nào có ngờ tới thiếu niên ngày nào cao cao lãnh lãnh, vậy mà hôm nay dám dùng chính cách nói chuyện của cô để đáp lại chứ!
Trong lúc cô đang dỗi, Thiên Tỉ ở đối diện vẫn nhìn chăm chăm vào ly cà phê với lớp bọt sữa được vẽ hình cỏ bốn lá, trong lòng không khỏi nghi vấn. Cậu nhíu mày:
- Lần trước là đổi cà phê thành trà sữa. Lần này là đổi ngược lại. Cậu như vậy là có ý gì đây?
“Không có. Chỉ là muốn trả lại cho cậu tách cà phê trước đó thôi. Còn có… Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, vẫn tin tưởng tôi… Ừm… Sau đó… Sau đó là xin lỗi vì thái độ không hay của tôi…”, đặt tay lên bàn, Lâm Lâm vừa nói vừa xoa xoa mu bàn tay phải. Trước đây cậu giúp cô nhiều như vậy, lời cảm ơn từng nói cô cư nhiên lại cảm thấy có vài phần qua loa, đã vậy còn hiểu lầm này nọ… Ban nãy vừa nhìn thấy Thiên Tỉ, đầu cô liền vạch ra bao nhiêu thứ, cuối cùng khi ở trước mặt cậu lại cứ như vậy mà khẩn trương tới nói lắp.
Tự chữa cháy, Lâm Lâm lại tiếp:
- Capuchino là do tôi làm đó… Cậu mau dùng đi! Là lần đầu tiên làm…
Thiên Tỉ có hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười nhẹ. Cậu đến đây cũng là có mục đích, chính là một lời xin lỗi. Nhưng là người có lòng, có phải cậu cũng nên tiếp nhận? Có điều, nhìn lại nhánh cỏ bốn lá méo mó trên lớp bọt sữa, Thiên Tỉ không khỏi sinh chút nghịch ngợm: “Thảo nào trông nó có hơi khác thường. Còn nhánh cỏ bốn lá này… Tôi nhớ cậu vẽ đâu có tệ, sao hôm nay lại xấu như vậy?”
- Tôi vẽ bằng tay trái.
Thiên Tỉ hơi nghiêng đầu đưa đôi mắt thắc mắc về phía Lâm Lâm. Điều cậu muốn hỏi, cô tất nhiên biết. Cô chỉ cười trừ, ngại ngùng giơ tay phải lên nói mình bị thương, rồi giục cậu dùng thử.
Thiên Tỉ nhè nhẹ đưa tách cà phê lên trước mặt rồi nhìn lại nhánh cỏ bốn lá, khóe môi bất giác cong lên tựa trăng non. Nhìn nụ cười ấm áp của cậu, Lâm Lâm cũng vui lây. Nhưng thứ khiến cô chú ý nhất chính là đồng điếu nhỏ bên má trái Thiên Tỉ. Không phải trước đây không để ý đến nên bây giờ mới vậy. Vấn đề là sau khi bắt đầu tìm kiếm hình ảnh của ba người trên mạng, Lâm Lâm mới phát hiện ra dáng vẻ của thiếu niên bốn chữ Dịch Dương Thiên Tỉ: Cao lãnh, ít cười. Và trái lại, sâu trong những nụ cười hiếm hoi đó chính là những tia nắng ấm áp buổi đông. Với cô, đồng điếu nhỏ của cậu bấy giờ lại là một thứ cực kì trân quý, giống như viên ngọc bị chôn giấu cả ngàn năm dưới đại dương vậy.
Chầm chậm vươn tay, ngón tay Lâm Lâm lại nhè nhẹ tiến về phía trước như sợ đánh động thiếu niên trước mặt. Đồng điếu nhỏ rất sâu rất sâu lại mang theo bao nhiêu ấm áp đó, cô, kì thực rất muốn có thể được chạm vào…
- Làm gì vậy? - Thiên Tỉ nhíu mày, ánh mắt dán vào ngón trỏ Lâm Lâm.
- Tôi… Tôi… Vừa nãy có con gì bay ngang qua… muốn giúp cậu đuổi đi… - Lâm Lâm phẩy phẩy tay, miệng tiếp, - Cậu mau thử cà phê đi!
Lâm Lâm cả người như muốn chồm tới phía trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ trông chờ. Nhìn thấy cậu vừa nhấp xong một ngụm, cô đã nhanh miệng hỏi cậu thế nào.
Thiên Tỉ ở đối diện liền nhíu mày, gượng gạo nói cũng không tệ. Cậu liếm môi, tay đưa tách cà phê ra trước mặt nói:
- Cậu cũng nên thử thành quả của mình một chút đi.
- Không cần đâu, tôi tự làm ly khác được.
- Bệnh sạch sẽ?! - Thiên Tỉ có hơi hụt hẫng, nhưng trông mặt vẫn không bỏ qua. Lại liếm môi, cậu lấy cái ly rỗng trên bàn sớt cho cô một ít cà phê, - Nè, có thể thử rồi. Cũng có phải lần đầu đâu…
“Nè, lần đó là cậu tự ý dùng chung đồ của tôi, tôi cũng đâu có ăn chung với cậu!”, Lâm Lâm vội đáp lại Thiên Tỉ. Cậu ở đối diện không nói gì, một tay cầm ly cà phê giơ ra trước mặt. Lại bị chọc tức, Lâm Lâm giật lấy ly cà phê nốc đại một ngụm lớn. Cà phê còn chưa kịp nuốt hết, hai mắt cô đã trợn to nhìn Thiên Tỉ, chân mày nhíu lại rõ rệt, biểu tình chua chát như uống phải giấm.
Lâm Lâm gắng nuốt hết ngụm cà phê, tay liền rót vội ít trà đá nốc tiếp. Cô nhăn mặt, lòng tự hỏi thứ mình uống là gì vậy, khẩu vị cứ mặn mặn ngọt ngọt, ngộ chết được!
- Xin lỗi, hình như tôi nhầm đường với muối rồi! Hay là tôi đi làm cái khác cho cậu.
- Không cần đâu. Ngẫm lại một chút thì mùi vị cũng không tệ…
- Sao được chứ! Lỡ như…
Thiên Tỉ lại cười: “Dù gì cậu cũng giúp tôi nửa ly rồi!” Dịch Dương Thiên Tỉ sao lại biết nói chuyện như vậy chứ, thiếu nữ nhỏ kì thực là cứng miệng mất rồi! Cô còn tưởng cậu có ý tốt khen cho mình vui, nào ngờ cuối cùng lại bị cậu gài cho, thật phũ mà! Lâm Lâm bĩu môi, mặt cũng hất sang bên, tay trái vẫn tiếp tục rót thêm trà, trong lòng thầm mắng tên đáng ghét nào đó, tốt đẹp cũng chỉ được ba giây là cùng.
- Đừng nháo nữa!
Lâm Lâm nghe cậu nói, cả người liền quay lại, chỉ tay vào mình. Cậu liền gật đầu, miệng tiếp: “Tôi tới là muốn xin lỗi cậu vì đã kéo cậu vào chuyện của bọn tôi. …”
- Dừng dừng dừng! - Lâm Lâm đưa tay ra trước mặt ngăn Thiên Tỉ, - Cái đó cũng đâu phải lỗi của cậu. Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, tôi cảm thấy cũng không tệ. Sau này trong lớp vẫn là cần cậu giúp. Còn có, chuyện đó bây giờ là của riêng tôi, tôi sẽ cố hết sức “dọn sạch”.
- Cậu bị Vân Lam đánh đến ngốc rồi phải không? Hay là ảnh hưởng tới giây thần kinh ngôn ngữ? Cái gì không tệ? Dọn sạch cái gì?
“Không. Không có gì…”
- Tôi… Thật ra tôi phải cảm ơn cú đập đó mới đúng. Nó đã giúp tôi phá bỏ bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, còn có thể giúp tôi quen biết các cậu. Tôi vẫn hay nói “chuyện đã qua thì cứ cho qua”, nhưng chính tôi lại là người vẫn khư khư giữ lấy, vẫn là vấn đề ở chỗ tôi… Nhờ vào nó, tôi cũng có dịp để tự ngẫm lại bản thân mình… - Lâm Lâm tay chống cằm, mắt hướng xuống bàn tay đang nghịch nghịch trên bàn. Mỗi một cử chỉ nhỏ của cô, từ ánh mắt đến lời nói đều mang theo sự dịu dàng, không còn cái cảm giác lúc gần gũi lúc xa cách như trước nữa.
- Như vậy cũng tốt… - Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc, sau đó lại nhớ đến chuyện trong trường, sẵn dịp nói cô nghe - À phải, cuối tuần này bên mảng câu lạc bộ nghệ thuật có tổ chức đi cắm trại, cậu có tham gia không? Tiện thể mừng sinh nhật Nguyên Nhi.
- Không phải vẫn còn hơn một tuần sao? Sớm như vậy?
- Hôm đó bọn tôi về Trùng Khánh quay phim rồi, thế nên mới muốn để cậu chúc mừng Nguyên Nhi sớm một chút.
Lâm Lâm có chút xụ mặt, quà cho Nguyên Nguyên còn chưa chuẩn bị xong, tay lại bị thương, vậy mà sinh nhật còn đến sớm như thế. Lại nói đến chuyện ba người bọn họ về Trùng Khánh, Lâm Lâm liền cảm thấy có chút không vui. Ba người họ làm thần tượng, thời gian rảnh rỗi cũng ngày càng ít đi… Kì thực chính là cô đã quen mỗi ngày đều có ba người bên cạnh, nên mới cảm thấy như vậy.
- Nhưng mà, mấy người các cậu không phải trong câu lạc bộ bóng rổ sao? Sao lại tham gia cắm trại với mảng nghệ thuật vậy?”
- Bọn tôi cũng có tham gia dàn hợp xướng.
Dàn hợp xướng? Lâm Lâm trong phút chốc liền nghĩ ngay đến Tiểu Tuyết. Phải chăng nhỏ cũng có tham gia? Lâm Lâm không biết, dù gì chuyện này cũng không bắt buộc, mỗi năm tổ chức một lần, ai muốn đi thì đăng kí tham gia thôi. Đại khái thì chính là phúc lợi của những người tham gia câu lạc bộ. Nghĩ lại, dựa trên thông tin thời gian qua cô thu thập được, sau đó liền có quyết định, trực tiếp đồng ý với Thiên Tỉ.
Hai người bọn họ ngồi ở đó bàn một chút chuyện, là việc chuẩn bị quà cho Nguyên Nguyên. Vì đi cắm trại, thế nên liền muốn cùng nhau tụ họp lại làm ít bánh quy mang theo. Nhưng vẫn là phút bất cẩn khiến mình bị thương, Lâm Lâm đành phải nhờ Thiên Tỉ đến giúp. Cậu cũng đồng thuận, sau đó còn có ý muốn rủ thêm Tuấn Khải. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã thấy Lâm Lâm phía đối diện đập bàn đứng dậy, mặt mày dữ tợn rời đi.
Xoay người nhìn theo bóng dáng thiếu nữ nhỏ, hình ảnh người phụ nữ đang hung hăng gây sự trong quán đập vào mắt cậu.
.
.
_Mẹ kế_
Lâm Lâm luồng qua vài người đang tập trung lại rồi cẩn thận đỡ chị Bái đứng dậy. Nhìn đôi mắt ngấn nước cùng với năm dấu tay đỏ ửng trên mặt chị, trong lòng cô không khỏi xót xa. Trong khi đó, người phụ nữ kia vẫn không ngừng ầm ĩ lên trong quán:
- Đồ hồ ly đê tiện, ai cho mày quyến rũ chồng tao! Mày…
- Lưu Ân, bà câm miệng lại được rồi đó!
Lâm Lâm quát lớn, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên giận dữ hướng về phía người phụ nữ kia. Một tay cô giơ ra chắn trước chị Bái, thiếu nữ vừa nãy còn tự nhiên cười nói thoắt cái liền trở thành dáng vẻ xù lông, hung tợn vô cùng. Nhìn thấy cô, bà ta thoáng ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười khinh bỉ. Đoạn, nhỏ giọng giễu cợt:
- Ây yo, Tiểu Lâm Lâm, thì ra con ở đây a~ - Bà ta liếc qua cô một lượt, tặc lưỡi, - Vân Nam có nhà có cửa không ở, con sao lại lên đây làm (gái) phục vụ cà phê vậy?
“Nè, bà…”, chị Bái thấy bất bình liền muốn ra mặt nhưng chưa gì đã bị Lâm Lâm ngăn lại. Lời bà ta nói từng chữ từng chữ chị đều nghe thấy, hơn nữa còn đặc biệt hiểu ẩn ý trong đó. Những chuyện thế này chị đã thấy nhiều, vốn cũng đã lớn nên không sao. Nhưng những lời đó làm sao có thể nói với thiếu nữ mười lăm, mười sáu như cô? Nói thẳng ra thì chính là cực kì quá đáng.
Nhưng điều khiến chị ngạc nhiên là thiếu nữ trước mặt không mấy biến sắc, ánh mắt còn ngày càng giận dữ khiến người ta phát sợ. Bàn tay trái cô đang buông lỏng trong vô thức nắm lại, gân máu cũng đã nổi cộm lên. Thanh âm của sự giận dữ một lần nữa cất lên, từng chữ một đều chắc chắn rõ ràng kèm theo ngữ khí như muốn nghiền nát người trước mặt: “Bà tốt nhất là nên rút lại những lời vừa nói, sau đó thì mau mau xin lỗi chị ấy cho tôi!”
Lưu Ân lại mang theo vẻ khinh miệt liếc qua cả hai người. Hai tay khoanh lại trước ngực, bà ta uốn éo tiếp: “Con gái, đã lâu không gặp sao lại lớn tiếng như vậy?”
- Thứ mẹ ghẻ như bà còn dám gọi tôi con gái sao?! Da mặt bà đúng là ngày càng dày, còn dày hơn cả phấn son trên mặt bà! - Đoạn, cô chỉ tay về phía người đàn ông đang thấp thỏm bên cạnh Lưu Ân, - Bà xem, vị thúc thúc kia xem ra là đang cảm thấy xấu hổ và mất mặt lắm! Nhân tiện tôi cũng muốn hỏi, ông chú lần trước bên cạnh bà đâu rồi? Là bà chê chú ấy già, hay là chú ấy tự thấy tởm mà bỏ đi vậy? Còn có, cha tôi gần đây có khỏe không? Hay là lại đi công tác, để bà có dịp lên Bắc Kinh này đi chơi cùng tình mới vậy?
Lâm Lâm vừa dứt câu đã nghe tiếng vài người chỉ trỏ cười vào đôi nam nữ kia. Bà ta cũng không phải không biết xấu hổ, ánh mắt láo liên, rõ ràng đã cắn môi đến trôi lớp son đỏ. Nhìn Lưu Ân, Lâm Lâm thật khinh bà ta. Mẹ cô từng dạy ở đời không nên khinh bỉ bất kì ai, nhưng với người này, cô chắc chắn không thể nghe lời.
Giây trước còn tỏ ý giễu cợt, giây sau Lâm Lâm liền lạnh giọng kiên quyết: “Mau xin lỗi đi!”
- Tao mắc mớ gì phải xin lỗi con hồ ly tinh này, là nó quyến rũ chồng tao…
- Quyến rũ chồng bà? Vị thúc thúc trẻ tuổi này là chồng bà sao? Vậy để tôi kể bà nghe, từ khi thúc ấy bước vào quán, tôi đã thấy ông ta đưa đôi mắt dê xòm về phía chị Bái, nhất cử nhất động của chị đều không buông. Vừa nãy khi chị Bái mang đồ uống tới, ông ta đến nước dãi cũng chảy đầy ra bàn rồi bà còn không thấy sao? Bà năm nay chưa qua tứ tuần, mắt nhìn người sao càng ngày càng tệ vậy? Hay là do thúc ấy có gia thế khủng hơn cha tôi?
Lưu Ân nghe Lâm Lâm nói mà nổi giận đùng đùng, ánh mắt cơ hồ có thể phun ra lửa. Bà ta hẳn là sợ mất mặt, trực tiếp tiến lên cho cô một bạt tai thật giòn như muốn phạt cô nói bừa.
Không chút phòng bị liền bị đánh, quá bất ngờ, cả đầu cô liền nghiêng sang bên. Chỉ là ánh mắt tức giận lại vô tình thoáng qua chút dịu dàng pha chút ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên trấn an. Vì Thiên Tỉ. Lẫn trong đám người kia, bộ quần áo đen của cậu cư nhiên lại nổi bật. Cậu đứng ở đó, mặt tái xanh, chân mày nhíu lại lo lắng. Thiên Tỉ toan đến giúp nhưng bị ánh mắt kia ngăn lại. Lâm Lâm bấy giờ chỉ hướng mắt về phía cậu, một mặt muốn nói mình không sao, một mặt không cho cậu hành động. Lưu Ân kia lời lẽ thô tục, phỉ báng nào cũng nói được, nếu như để cậu đến giúp, chỉ sợ cậu lại bị bà ta ảnh hưởng, kéo vào mớ hỗn độn này.
Rất nhanh liền quay lại nhìn bà ta, ánh sáng dịu dàng kia thoáng chốc đã thay thế thành vẻ giận dữ lúc đầu, có điều còn mang theo cả sự câm hận vô độ: “Bà đánh đủ rồi thì mau xin lỗi đi! Đừng tiếp tục làm trò càn quấy nữa, chỉ tổ tự làm mất mặt mình thôi!”
- Tao không xin lỗi thì làm gì được? Phương châm của chỗ này không phải “khách hàng là thượng đế sao”? Lẽ nào mày là nhân viên mà không biết?
- Không xin lỗi thì trực tiếp đuổi khách. Hạng người như bà vốn không nên bước vào quán, chỉ toàn làm ảnh hưởng đến người khác, phá hỏng sự văn minh của nơi này thôi!
- Mày…
Lưu Ân thật không biết chọn chỗ gây sự, muốn lộng hành một chút cũng khó. Nhưng bà ta đâu có dễ dàng để yên như vậy, cuối cùng vẫn lằng nhằn trong quán thêm một lúc, mãi đến khi ông chủ cùng bảo vệ của quán đến bà ta mới hậm hực cùng người đàn ông kia rời đi. Và tất nhiên, một lời xin lỗi cũng không có.
Sau khi bóng dáng đôi nam nữ kia khuất xa, Lâm Lâm liền cúi đầu xin lỗi chị Bái và khách trong quán. Hơn nữa còn dùng lương tháng trả tiền nước vì đã làm ảnh hưởng đến mọi người. Lưu Ân ghen bóng ghen gió, làm loạn trong quán, nhưng hai người rõ ràng có quan hệ, Lâm Lâm cũng tự thấy bắt buộc phải nhận một phần lỗi. Chỉ là cô trong lòng có chút tự giễu, rõ ràng đã biết rõ tính bà ta thích đánh người, vậy mà lúc gặp vẫn bị ăn tát như vậy.
Lâm Lâm vì tay bị thương nên từ nhân viên làm bánh bị chuyển ra ngoài làm phục vụ, cô cũng chẳng chút ý kiến gì. Căn bản là tại cô ngốc, tự chuốc họa vào thân nên mới đành cam chịu như vậy. Trên đời nếu không phải cố tình thì chắc chỉ có mình Phương Dạ Lâm là bị dao rọc giấy làm bị thương đến mức phải đến bệnh viện khâu mấy mũi; hại cô đến ăn thịt cũng không dám, đụng đến rau còn phải cân nhắc này nọ.
- Lâm Lâm, yêu cầu của khách này em giúp chị mang vào cho Huyên Huyên đi! Chị qua bên kia lau bàn.
Lâm Lâm nhận lấy mấy tờ giấy yêu cầu từ tay chị Bái, sau đó liếc sơ qua một lượt. Cô lại vừa đi vừa nhìn mấy bàn nước chật ních người, lòng thầm nghĩ ông chú mở quán thật tài, lúc nào khách cũng đông như vậy. Bấy giờ bước chân lại vô thức chậm đi vài nhịp, hình ảnh thiếu niên ngồi bàn trong cùng của quán thu trọn vào tầm mắt Lâm Lâm. Cô cười nhẹ rồi tìm trong mấy tờ giấy xem thiếu niên kia gọi gì, đáy mắt bất giác hiện lên sự dịu dàng pha chút tinh nghịch.
...
- Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Chúc quý khách ngon miệng. - Lâm Lâm đặt ly capuchino xuống bàn, theo thông lệ mở miệng mời thiếu niên kia. Từng động tác nhỏ, đến cả cách cúi người đều giống như nhân viên lâu năm, rất chuyên nghiệp.
Thiên Tỉ đang cúi đầu lướt weibo, khoé miệng chưa kịp cảm ơn đã bị tách cà phê làm giật mình. Tắt điện thoại, cậu nhẹ ngẩn đầu, khuôn miệng lễ phép cất lên thanh âm trầm ấm:
- Thật ngại quá, vừa nãy thứ em gọi là trà sữa, không phải cà phê... Phiền chị giúp em đổi lại...
Hai người mắt chạm mắt nhìn nhau, Thiên Tỉ bất giác cảm thấy rùng mình. Người cậu vừa gọi là “chị” không ai khác chính là Phương Dạ Lâm, bạn cùng bàn của cậu. Cậu không dám nói tiếp, chỉ nhìn thấy thiếu nữ đang đứng trước mặt mình nhíu mày, bộ dạng chắc chắn bảy phần không vui.
- Trông tôi già lắm sao mà dám gọi chị vậy?
- Đâu có. Tại bình thường cậu hay ở trong quầy, hôm nay lại tự nhiên ra đây... - Thiên Tỉ chớp chớp mắt nhìn Lâm Lâm, cả khuôn mặt đều không giấu được nét cười. Ngay đến má trái của cậu từ lúc nào cũng ẩn ẩn hiện hiện đồng điếu nhỏ.
Thấy Thiên Tỉ nói chuyện cũng không suông, vậy mà chỉ nhìn mình một chút liền cười lộ đồng điếu, cô cư nhiên lại cảm thấy bản thân giống như trò cười nhỏ. Lâm Lâm căn bản chính là bị chữ “chị” cùng với nụ cười của cậu chọc tức.
Đáng cười lắm sao? Vô vị! , không chút chủ vị, cô nói mà như muốn tạt một gáo nước lạnh vào người đối diện.
---
Lâm Lâm kéo cái ghế rồi ngồi đối diện với Thiên Tỉ, chủ động hỏi thăm cậu, chỉ là cách thức có vài phần khác biệt: Vừa trở về đã ra đây uống trà, bài tập giáo viên cho lẽ nào là quá ít sao?
- Khách trong quán là quá ít hay nhân viên quá đông mà cậu dám ngồi đây hàn huyên với tôi vậy? - Thiên Tỉ thản nhiên đáp.
“Xí”, Lâm Lâm bĩu môi. Cô nào có ngờ tới thiếu niên ngày nào cao cao lãnh lãnh, vậy mà hôm nay dám dùng chính cách nói chuyện của cô để đáp lại chứ!
Trong lúc cô đang dỗi, Thiên Tỉ ở đối diện vẫn nhìn chăm chăm vào ly cà phê với lớp bọt sữa được vẽ hình cỏ bốn lá, trong lòng không khỏi nghi vấn. Cậu nhíu mày:
- Lần trước là đổi cà phê thành trà sữa. Lần này là đổi ngược lại. Cậu như vậy là có ý gì đây?
“Không có. Chỉ là muốn trả lại cho cậu tách cà phê trước đó thôi. Còn có… Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, vẫn tin tưởng tôi… Ừm… Sau đó… Sau đó là xin lỗi vì thái độ không hay của tôi…”, đặt tay lên bàn, Lâm Lâm vừa nói vừa xoa xoa mu bàn tay phải. Trước đây cậu giúp cô nhiều như vậy, lời cảm ơn từng nói cô cư nhiên lại cảm thấy có vài phần qua loa, đã vậy còn hiểu lầm này nọ… Ban nãy vừa nhìn thấy Thiên Tỉ, đầu cô liền vạch ra bao nhiêu thứ, cuối cùng khi ở trước mặt cậu lại cứ như vậy mà khẩn trương tới nói lắp.
Tự chữa cháy, Lâm Lâm lại tiếp:
- Capuchino là do tôi làm đó… Cậu mau dùng đi! Là lần đầu tiên làm…
Thiên Tỉ có hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười nhẹ. Cậu đến đây cũng là có mục đích, chính là một lời xin lỗi. Nhưng là người có lòng, có phải cậu cũng nên tiếp nhận? Có điều, nhìn lại nhánh cỏ bốn lá méo mó trên lớp bọt sữa, Thiên Tỉ không khỏi sinh chút nghịch ngợm: “Thảo nào trông nó có hơi khác thường. Còn nhánh cỏ bốn lá này… Tôi nhớ cậu vẽ đâu có tệ, sao hôm nay lại xấu như vậy?”
- Tôi vẽ bằng tay trái.
Thiên Tỉ hơi nghiêng đầu đưa đôi mắt thắc mắc về phía Lâm Lâm. Điều cậu muốn hỏi, cô tất nhiên biết. Cô chỉ cười trừ, ngại ngùng giơ tay phải lên nói mình bị thương, rồi giục cậu dùng thử.
Thiên Tỉ nhè nhẹ đưa tách cà phê lên trước mặt rồi nhìn lại nhánh cỏ bốn lá, khóe môi bất giác cong lên tựa trăng non. Nhìn nụ cười ấm áp của cậu, Lâm Lâm cũng vui lây. Nhưng thứ khiến cô chú ý nhất chính là đồng điếu nhỏ bên má trái Thiên Tỉ. Không phải trước đây không để ý đến nên bây giờ mới vậy. Vấn đề là sau khi bắt đầu tìm kiếm hình ảnh của ba người trên mạng, Lâm Lâm mới phát hiện ra dáng vẻ của thiếu niên bốn chữ Dịch Dương Thiên Tỉ: Cao lãnh, ít cười. Và trái lại, sâu trong những nụ cười hiếm hoi đó chính là những tia nắng ấm áp buổi đông. Với cô, đồng điếu nhỏ của cậu bấy giờ lại là một thứ cực kì trân quý, giống như viên ngọc bị chôn giấu cả ngàn năm dưới đại dương vậy.
Chầm chậm vươn tay, ngón tay Lâm Lâm lại nhè nhẹ tiến về phía trước như sợ đánh động thiếu niên trước mặt. Đồng điếu nhỏ rất sâu rất sâu lại mang theo bao nhiêu ấm áp đó, cô, kì thực rất muốn có thể được chạm vào…
- Làm gì vậy? - Thiên Tỉ nhíu mày, ánh mắt dán vào ngón trỏ Lâm Lâm.
- Tôi… Tôi… Vừa nãy có con gì bay ngang qua… muốn giúp cậu đuổi đi… - Lâm Lâm phẩy phẩy tay, miệng tiếp, - Cậu mau thử cà phê đi!
Lâm Lâm cả người như muốn chồm tới phía trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ trông chờ. Nhìn thấy cậu vừa nhấp xong một ngụm, cô đã nhanh miệng hỏi cậu thế nào.
Thiên Tỉ ở đối diện liền nhíu mày, gượng gạo nói cũng không tệ. Cậu liếm môi, tay đưa tách cà phê ra trước mặt nói:
- Cậu cũng nên thử thành quả của mình một chút đi.
- Không cần đâu, tôi tự làm ly khác được.
- Bệnh sạch sẽ?! - Thiên Tỉ có hơi hụt hẫng, nhưng trông mặt vẫn không bỏ qua. Lại liếm môi, cậu lấy cái ly rỗng trên bàn sớt cho cô một ít cà phê, - Nè, có thể thử rồi. Cũng có phải lần đầu đâu…
“Nè, lần đó là cậu tự ý dùng chung đồ của tôi, tôi cũng đâu có ăn chung với cậu!”, Lâm Lâm vội đáp lại Thiên Tỉ. Cậu ở đối diện không nói gì, một tay cầm ly cà phê giơ ra trước mặt. Lại bị chọc tức, Lâm Lâm giật lấy ly cà phê nốc đại một ngụm lớn. Cà phê còn chưa kịp nuốt hết, hai mắt cô đã trợn to nhìn Thiên Tỉ, chân mày nhíu lại rõ rệt, biểu tình chua chát như uống phải giấm.
Lâm Lâm gắng nuốt hết ngụm cà phê, tay liền rót vội ít trà đá nốc tiếp. Cô nhăn mặt, lòng tự hỏi thứ mình uống là gì vậy, khẩu vị cứ mặn mặn ngọt ngọt, ngộ chết được!
- Xin lỗi, hình như tôi nhầm đường với muối rồi! Hay là tôi đi làm cái khác cho cậu.
- Không cần đâu. Ngẫm lại một chút thì mùi vị cũng không tệ…
- Sao được chứ! Lỡ như…
Thiên Tỉ lại cười: “Dù gì cậu cũng giúp tôi nửa ly rồi!” Dịch Dương Thiên Tỉ sao lại biết nói chuyện như vậy chứ, thiếu nữ nhỏ kì thực là cứng miệng mất rồi! Cô còn tưởng cậu có ý tốt khen cho mình vui, nào ngờ cuối cùng lại bị cậu gài cho, thật phũ mà! Lâm Lâm bĩu môi, mặt cũng hất sang bên, tay trái vẫn tiếp tục rót thêm trà, trong lòng thầm mắng tên đáng ghét nào đó, tốt đẹp cũng chỉ được ba giây là cùng.
- Đừng nháo nữa!
Lâm Lâm nghe cậu nói, cả người liền quay lại, chỉ tay vào mình. Cậu liền gật đầu, miệng tiếp: “Tôi tới là muốn xin lỗi cậu vì đã kéo cậu vào chuyện của bọn tôi. …”
- Dừng dừng dừng! - Lâm Lâm đưa tay ra trước mặt ngăn Thiên Tỉ, - Cái đó cũng đâu phải lỗi của cậu. Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, tôi cảm thấy cũng không tệ. Sau này trong lớp vẫn là cần cậu giúp. Còn có, chuyện đó bây giờ là của riêng tôi, tôi sẽ cố hết sức “dọn sạch”.
- Cậu bị Vân Lam đánh đến ngốc rồi phải không? Hay là ảnh hưởng tới giây thần kinh ngôn ngữ? Cái gì không tệ? Dọn sạch cái gì?
“Không. Không có gì…”
- Tôi… Thật ra tôi phải cảm ơn cú đập đó mới đúng. Nó đã giúp tôi phá bỏ bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, còn có thể giúp tôi quen biết các cậu. Tôi vẫn hay nói “chuyện đã qua thì cứ cho qua”, nhưng chính tôi lại là người vẫn khư khư giữ lấy, vẫn là vấn đề ở chỗ tôi… Nhờ vào nó, tôi cũng có dịp để tự ngẫm lại bản thân mình… - Lâm Lâm tay chống cằm, mắt hướng xuống bàn tay đang nghịch nghịch trên bàn. Mỗi một cử chỉ nhỏ của cô, từ ánh mắt đến lời nói đều mang theo sự dịu dàng, không còn cái cảm giác lúc gần gũi lúc xa cách như trước nữa.
- Như vậy cũng tốt… - Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc, sau đó lại nhớ đến chuyện trong trường, sẵn dịp nói cô nghe - À phải, cuối tuần này bên mảng câu lạc bộ nghệ thuật có tổ chức đi cắm trại, cậu có tham gia không? Tiện thể mừng sinh nhật Nguyên Nhi.
- Không phải vẫn còn hơn một tuần sao? Sớm như vậy?
- Hôm đó bọn tôi về Trùng Khánh quay phim rồi, thế nên mới muốn để cậu chúc mừng Nguyên Nhi sớm một chút.
Lâm Lâm có chút xụ mặt, quà cho Nguyên Nguyên còn chưa chuẩn bị xong, tay lại bị thương, vậy mà sinh nhật còn đến sớm như thế. Lại nói đến chuyện ba người bọn họ về Trùng Khánh, Lâm Lâm liền cảm thấy có chút không vui. Ba người họ làm thần tượng, thời gian rảnh rỗi cũng ngày càng ít đi… Kì thực chính là cô đã quen mỗi ngày đều có ba người bên cạnh, nên mới cảm thấy như vậy.
- Nhưng mà, mấy người các cậu không phải trong câu lạc bộ bóng rổ sao? Sao lại tham gia cắm trại với mảng nghệ thuật vậy?”
- Bọn tôi cũng có tham gia dàn hợp xướng.
Dàn hợp xướng? Lâm Lâm trong phút chốc liền nghĩ ngay đến Tiểu Tuyết. Phải chăng nhỏ cũng có tham gia? Lâm Lâm không biết, dù gì chuyện này cũng không bắt buộc, mỗi năm tổ chức một lần, ai muốn đi thì đăng kí tham gia thôi. Đại khái thì chính là phúc lợi của những người tham gia câu lạc bộ. Nghĩ lại, dựa trên thông tin thời gian qua cô thu thập được, sau đó liền có quyết định, trực tiếp đồng ý với Thiên Tỉ.
Hai người bọn họ ngồi ở đó bàn một chút chuyện, là việc chuẩn bị quà cho Nguyên Nguyên. Vì đi cắm trại, thế nên liền muốn cùng nhau tụ họp lại làm ít bánh quy mang theo. Nhưng vẫn là phút bất cẩn khiến mình bị thương, Lâm Lâm đành phải nhờ Thiên Tỉ đến giúp. Cậu cũng đồng thuận, sau đó còn có ý muốn rủ thêm Tuấn Khải. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã thấy Lâm Lâm phía đối diện đập bàn đứng dậy, mặt mày dữ tợn rời đi.
Xoay người nhìn theo bóng dáng thiếu nữ nhỏ, hình ảnh người phụ nữ đang hung hăng gây sự trong quán đập vào mắt cậu.
.
.
_Mẹ kế_
Lâm Lâm luồng qua vài người đang tập trung lại rồi cẩn thận đỡ chị Bái đứng dậy. Nhìn đôi mắt ngấn nước cùng với năm dấu tay đỏ ửng trên mặt chị, trong lòng cô không khỏi xót xa. Trong khi đó, người phụ nữ kia vẫn không ngừng ầm ĩ lên trong quán:
- Đồ hồ ly đê tiện, ai cho mày quyến rũ chồng tao! Mày…
- Lưu Ân, bà câm miệng lại được rồi đó!
Lâm Lâm quát lớn, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên giận dữ hướng về phía người phụ nữ kia. Một tay cô giơ ra chắn trước chị Bái, thiếu nữ vừa nãy còn tự nhiên cười nói thoắt cái liền trở thành dáng vẻ xù lông, hung tợn vô cùng. Nhìn thấy cô, bà ta thoáng ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười khinh bỉ. Đoạn, nhỏ giọng giễu cợt:
- Ây yo, Tiểu Lâm Lâm, thì ra con ở đây a~ - Bà ta liếc qua cô một lượt, tặc lưỡi, - Vân Nam có nhà có cửa không ở, con sao lại lên đây làm (gái) phục vụ cà phê vậy?
“Nè, bà…”, chị Bái thấy bất bình liền muốn ra mặt nhưng chưa gì đã bị Lâm Lâm ngăn lại. Lời bà ta nói từng chữ từng chữ chị đều nghe thấy, hơn nữa còn đặc biệt hiểu ẩn ý trong đó. Những chuyện thế này chị đã thấy nhiều, vốn cũng đã lớn nên không sao. Nhưng những lời đó làm sao có thể nói với thiếu nữ mười lăm, mười sáu như cô? Nói thẳng ra thì chính là cực kì quá đáng.
Nhưng điều khiến chị ngạc nhiên là thiếu nữ trước mặt không mấy biến sắc, ánh mắt còn ngày càng giận dữ khiến người ta phát sợ. Bàn tay trái cô đang buông lỏng trong vô thức nắm lại, gân máu cũng đã nổi cộm lên. Thanh âm của sự giận dữ một lần nữa cất lên, từng chữ một đều chắc chắn rõ ràng kèm theo ngữ khí như muốn nghiền nát người trước mặt: “Bà tốt nhất là nên rút lại những lời vừa nói, sau đó thì mau mau xin lỗi chị ấy cho tôi!”
Lưu Ân lại mang theo vẻ khinh miệt liếc qua cả hai người. Hai tay khoanh lại trước ngực, bà ta uốn éo tiếp: “Con gái, đã lâu không gặp sao lại lớn tiếng như vậy?”
- Thứ mẹ ghẻ như bà còn dám gọi tôi con gái sao?! Da mặt bà đúng là ngày càng dày, còn dày hơn cả phấn son trên mặt bà! - Đoạn, cô chỉ tay về phía người đàn ông đang thấp thỏm bên cạnh Lưu Ân, - Bà xem, vị thúc thúc kia xem ra là đang cảm thấy xấu hổ và mất mặt lắm! Nhân tiện tôi cũng muốn hỏi, ông chú lần trước bên cạnh bà đâu rồi? Là bà chê chú ấy già, hay là chú ấy tự thấy tởm mà bỏ đi vậy? Còn có, cha tôi gần đây có khỏe không? Hay là lại đi công tác, để bà có dịp lên Bắc Kinh này đi chơi cùng tình mới vậy?
Lâm Lâm vừa dứt câu đã nghe tiếng vài người chỉ trỏ cười vào đôi nam nữ kia. Bà ta cũng không phải không biết xấu hổ, ánh mắt láo liên, rõ ràng đã cắn môi đến trôi lớp son đỏ. Nhìn Lưu Ân, Lâm Lâm thật khinh bà ta. Mẹ cô từng dạy ở đời không nên khinh bỉ bất kì ai, nhưng với người này, cô chắc chắn không thể nghe lời.
Giây trước còn tỏ ý giễu cợt, giây sau Lâm Lâm liền lạnh giọng kiên quyết: “Mau xin lỗi đi!”
- Tao mắc mớ gì phải xin lỗi con hồ ly tinh này, là nó quyến rũ chồng tao…
- Quyến rũ chồng bà? Vị thúc thúc trẻ tuổi này là chồng bà sao? Vậy để tôi kể bà nghe, từ khi thúc ấy bước vào quán, tôi đã thấy ông ta đưa đôi mắt dê xòm về phía chị Bái, nhất cử nhất động của chị đều không buông. Vừa nãy khi chị Bái mang đồ uống tới, ông ta đến nước dãi cũng chảy đầy ra bàn rồi bà còn không thấy sao? Bà năm nay chưa qua tứ tuần, mắt nhìn người sao càng ngày càng tệ vậy? Hay là do thúc ấy có gia thế khủng hơn cha tôi?
Lưu Ân nghe Lâm Lâm nói mà nổi giận đùng đùng, ánh mắt cơ hồ có thể phun ra lửa. Bà ta hẳn là sợ mất mặt, trực tiếp tiến lên cho cô một bạt tai thật giòn như muốn phạt cô nói bừa.
Không chút phòng bị liền bị đánh, quá bất ngờ, cả đầu cô liền nghiêng sang bên. Chỉ là ánh mắt tức giận lại vô tình thoáng qua chút dịu dàng pha chút ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên trấn an. Vì Thiên Tỉ. Lẫn trong đám người kia, bộ quần áo đen của cậu cư nhiên lại nổi bật. Cậu đứng ở đó, mặt tái xanh, chân mày nhíu lại lo lắng. Thiên Tỉ toan đến giúp nhưng bị ánh mắt kia ngăn lại. Lâm Lâm bấy giờ chỉ hướng mắt về phía cậu, một mặt muốn nói mình không sao, một mặt không cho cậu hành động. Lưu Ân kia lời lẽ thô tục, phỉ báng nào cũng nói được, nếu như để cậu đến giúp, chỉ sợ cậu lại bị bà ta ảnh hưởng, kéo vào mớ hỗn độn này.
Rất nhanh liền quay lại nhìn bà ta, ánh sáng dịu dàng kia thoáng chốc đã thay thế thành vẻ giận dữ lúc đầu, có điều còn mang theo cả sự câm hận vô độ: “Bà đánh đủ rồi thì mau xin lỗi đi! Đừng tiếp tục làm trò càn quấy nữa, chỉ tổ tự làm mất mặt mình thôi!”
- Tao không xin lỗi thì làm gì được? Phương châm của chỗ này không phải “khách hàng là thượng đế sao”? Lẽ nào mày là nhân viên mà không biết?
- Không xin lỗi thì trực tiếp đuổi khách. Hạng người như bà vốn không nên bước vào quán, chỉ toàn làm ảnh hưởng đến người khác, phá hỏng sự văn minh của nơi này thôi!
- Mày…
Lưu Ân thật không biết chọn chỗ gây sự, muốn lộng hành một chút cũng khó. Nhưng bà ta đâu có dễ dàng để yên như vậy, cuối cùng vẫn lằng nhằn trong quán thêm một lúc, mãi đến khi ông chủ cùng bảo vệ của quán đến bà ta mới hậm hực cùng người đàn ông kia rời đi. Và tất nhiên, một lời xin lỗi cũng không có.
Sau khi bóng dáng đôi nam nữ kia khuất xa, Lâm Lâm liền cúi đầu xin lỗi chị Bái và khách trong quán. Hơn nữa còn dùng lương tháng trả tiền nước vì đã làm ảnh hưởng đến mọi người. Lưu Ân ghen bóng ghen gió, làm loạn trong quán, nhưng hai người rõ ràng có quan hệ, Lâm Lâm cũng tự thấy bắt buộc phải nhận một phần lỗi. Chỉ là cô trong lòng có chút tự giễu, rõ ràng đã biết rõ tính bà ta thích đánh người, vậy mà lúc gặp vẫn bị ăn tát như vậy.
/53
|