Một bước, hai bước, ba bước…
Thiên Tỉ vừa đi vừa cúi đầu đếm bước chân mình, đôi lúc lại len lén liếc qua thiếu nữ đang đi bên cạnh. Cái không khí quái quỷ gì thế này? Sau khi bước ra khỏi quán, buông một câu “Không sao!”, Lâm Lâm cứ như vậy mà im lặng. Cậu thật sự là không thể nhịn nổi, cuối cùng liền buộc miệng hỏi:
- Sao vậy? Đang khóc hửm?
Khóc? Lâm Lâm chậm dần bước chân, ngước mắt nhìn Thiên Tỉ, khóe môi cười khan để lộ chút chua chát: “Khóc sao? Nước mắt của tôi căn bản là không dành cho những chuyện này, không đáng chút nào! Vả lại, tôi cũng không phải kẻ yếu đuối, không thích khóc.”
Đáng tin không? Thiên Tỉ có chút nghi ngờ trong lòng. Rõ ràng đi bên cạnh cậu lâu như vậy cũng không nói lấy một lời, chẳng phải là đang để tâm sao? Hơn nữa dáng vẻ nhỏ bé kia, mỗi một bước đều mang theo nỗi cô độc khó tả, lại còn cả tầng mây xám xịt bao quanh, cậu có muốn tin cũng khó. Hay cũng có thể do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi chăng?
“Thiên Tỉ”, Lâm Lâm khe khẽ gọi, thanh âm ôn nhu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Đoạn, cô cười nhàn nhạt tiếp: “Cậu nói thử xem, có phải tôi rất vô dụng không? Ngay cả những người quan trọng với mình cũng không bảo vệ được…”
Ba từ “người quan trọng” của Lâm Lâm vừa lọt vào tai đã khiến lòng Thiên Tỉ trùng xuống vài phần. Người quan trọng kia là ai? Là cậu, hay là chị Bái? Cậu thật rất muốn biết. Nhưng mà nói cô vô dụng, kì thực là không đúng. Bởi trên đời nào có người hoàn hảo, được như cô đã là quá tốt rồi.
- Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Nếu còn tiếp tục thì không vô dụng cũng thành vô dụng mất! - Cậu an ủi.
Nhìn sâu vào mắt Thiên Tỉ một lúc lâu, sắc mặt Lâm Lâm mới dần có chút chuyển biến tốt. Chuyện đã qua, hà cớ gì phải để tâm nhiều vậy làm gì?! Nhưng trong ánh mắt kia bất chợt hiện lên chút ham muốn, chẳng hiểu sao lại đưa ra một yêu cầu không liên quan như vậy:
- Cậu, cười một cái có được không?
Thiên Tỉ mặt ngơ một lúc, căn bản là chẳng hiểu được cô đang nghĩ gì. Mãi đến khi bị gọi tên vài lần mới miễn cưỡng nhếch môi thành một nụ cười gượng:
- Thế này đã được chưa? - Nói đoạn, bàn tay cậu giơ lên xoa xoa đầu cô.
Đúng là nhìn thấy nụ cười của cậu, Lâm Lâm vui vẻ lên vài phần. Nhưng cái tên đáng ghét này, cô có bảo là xoa đầu đâu, động tay động chân như vậy làm gì? Lâm Lâm đưa tay lên, ra sức phủi phủi đầu mình:
- Không được xoa! Xoa như vậy sẽ không cao được a!
- Ba mét bẻ đôi như cậu, có muốn cũng chẳng cao nổi nữa đâu!
Lâm Lâm lườm cậu, khóe môi giật giật: “Êy, Thiên Tỉ, muốn ăn đập không?”
Ăn đập? Thiên Tỉ thực rất muốn cười lớn một trận. Nhưng cả người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe sau lưng vang lên vài tiếng bàn tán: “Thiên Tỉ? Là Dịch Dương Thiên Tỉ TFBOYS? Ở phía trước? …”
“Ặc!”, hai người liếc mắt nhìn nhau, nuốt ngụm nước bọt khan. Độ nổi tiếng của nhóm nhạc thiếu niên - TFBOYS ngày càng lan rộng, không phải chỉ một hai người biết đến. Lần này Lâm Lâm lại giữa đường giữa xá gọi ra cái tên “Thiên Tỉ”, hẳn là người nghe được sẽ nghĩ đến TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ. Quá sơ suất rồi! Cả hai còn không biết liệu mấy người phía sau có nhìn thấy hành động vừa rồi của cậu không. Nếu như bị bọn họ phát hiện, cho dù họ có là fan thì cũng là một việc rắc rối rồi. Còn chưa nghĩ tới, họ là anti sẽ càng thảm hại hơn.
Lâm Lâm trán đổ mồ hôi hột, tai vểnh lên nghe thanh âm hỗn tạp phía sau, đại não vận hết công suất tìm cách giải quyết. Lần này thì cô gây họa rồi! Nhưng xem ra cô cũng còn bình tĩnh lắm, chẳng như thiếu niên kia, sớm đã không dám hó hé thêm lời nào.
- Có lẽ họ vẫn chưa nhận ra cậu đâu, đừng quá lo, á! - Cô khẽ trấn an.
- Mong là vậy. Nhưng làm sao đây? Còn kéo dài sẽ lộ mất!
- Chúng ta liều một phen vậy. Cậu, hợp tác một chút a.
Không đợi Thiên Tỉ đáp lại, cô liền trực tiếp hành động, hai tay vơ loạn giữa không trung, mắt trái nháy điên cuồng:
- Cái đó… Water… Ừm… Phun? phun?! … Foun…? Fountain, go straight… and turn left.
- …? Oh! Thanks.
Thiên Tỉ gật gật đầu, miệng cười ôn nhu rồi nhanh “chuồn” đi trước. Đúng là Lâm Lâm phản xạ tốt, ngẫu nhiên nghĩ ra một đoạn kịch chỉ đường, nhưng mà với cái trình độ Anh - Trung rối loạn đó, kì thật là quá miễn cưỡng rồi! May mà cậu từng nghe cô nói tiếng Anh, nếu không thì tới sáng mai cũng chẳng nghe hiểu được. Đã vậy, cái dáng vẻ quơ quào ngốc nghếch đó của cô lại đặc biệt buồn cười, hại cậu lúc rời đi còn phải nán lại tại góc khuất gần đó cười một trận tới nội thương.
Nhưng xem ra chuyện này cũng không phải xấu, Thiên Tỉ ở góc khuất đó còn có thể xem tiếp được đoạn kịch hay phía sau.
…
- Bạn gì đó ơi, vừa nãy người đi bên cạnh bạn là Thiên Tỉ của TFBOYS à? - Hai nữ sinh đi phía sau chạy vội lên vỗ vai Lâm Lâm hỏi dồn, - Bạn là người quen của em ấy đúng không? Nếu phải thì giúp bọn mình xin chữ kí của em ấy có được không? Bọn mình rất thích em ấy a~
Lâm Lâm mặt ngơ nhìn hai chị gái kia, sau đó liền mắt sáng rỡ như đèn ô tô, khoa trương đáp lại: “Đâu? Đâu? Thiên Tỉ TFBOYS ở đâu? Em cũng muốn xin chữ kí của anh ấy. Hai chị thấy anh ấy ở đâu? Chỉ cho em với!”
- Vừa nãy không phải bạn vừa đi bên cạnh em ấy sao?
Lâm Lâm lắc đầu: “Là người ta đi hỏi đường, người nước ngoài á! Các chị đừng đem chuyện này ra nói lung tung, sẽ khiến người ta nghĩ xấu về anh ấy á, không khéo lại kéo thêm một đám anti fan.”
…
.
.
.
Thiên Tỉ ngồi trên ghế đá, mắt hướng về phía đài phun nước đang tung tóe bọt trước mặt, chân tay ngứa ngáy đến khó chịu. Cậu đã ngồi hơn mười lăm phút rồi, không chán chết mới là lạ. Chỉ là trong lòng có chút ánh sáng nhỏ bé, Lâm Lâm chậm trễ như vậy cũng là vì đang bận rộn bàn tán về “thiếu niên Dịch Dương Thiên Tỉ” a~
- Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi!
Lâm Lâm từ xa chạy tới trước mặt cậu, một tay vẫy vẫy, một tay chống hông thở dốc. Đúng là không dễ dàng gì mới tới được chỗ đài phun nước. Vất vả chuồn khỏi cuộc nói chuyện, lại còn phải vòng một vòng lớn để tới gặp cậu, Lâm Lâm kì thực là tự chuốc họa vào thân.
Thiên Tỉ ngồi trên ghế đá nghiêm mặt cất lên thanh âm trầm khàn:
- Mười tám phút ba mươi hai giây, đền đi!
- Nè, tôi biết là tới trễ, nhưng cậu có cần phải tính toán chi li vậy không? - Cô cáu.
Thiên Tỉ nhìn bộ dạng cáu giận của Lâm Lâm liền cúi đầu cười khúc khích. Nếu là bình thường chắc chẳng có gì đáng cười. Nhưng nhìn mái tóc bùm xùm như đầu sư tử kia kết hợp với sơ mi gọn gàng thì thật là buồn cười chết cậu. Hẳn là do cơn gió nghịch ngợm đã phá tóc cô. Nhưng rõ ràng mấy phần tóc kia chẳng đều nhau tí nào, nhìn qua liền có thể biết là lúc cắt tóc bị lỗi.
Khóe môi nhẹ cong, Thiên Tỉ đứng dậy phủi phủi đùi:
- Ngốc! Về thôi!
- Về? Về đâu?
- Nhà cậu, tôi giúp cậu sửa lại tóc.
- Ừm…
----------------------------------------------
Lại chậm trễ rồi. Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.
Thiên Tỉ vừa đi vừa cúi đầu đếm bước chân mình, đôi lúc lại len lén liếc qua thiếu nữ đang đi bên cạnh. Cái không khí quái quỷ gì thế này? Sau khi bước ra khỏi quán, buông một câu “Không sao!”, Lâm Lâm cứ như vậy mà im lặng. Cậu thật sự là không thể nhịn nổi, cuối cùng liền buộc miệng hỏi:
- Sao vậy? Đang khóc hửm?
Khóc? Lâm Lâm chậm dần bước chân, ngước mắt nhìn Thiên Tỉ, khóe môi cười khan để lộ chút chua chát: “Khóc sao? Nước mắt của tôi căn bản là không dành cho những chuyện này, không đáng chút nào! Vả lại, tôi cũng không phải kẻ yếu đuối, không thích khóc.”
Đáng tin không? Thiên Tỉ có chút nghi ngờ trong lòng. Rõ ràng đi bên cạnh cậu lâu như vậy cũng không nói lấy một lời, chẳng phải là đang để tâm sao? Hơn nữa dáng vẻ nhỏ bé kia, mỗi một bước đều mang theo nỗi cô độc khó tả, lại còn cả tầng mây xám xịt bao quanh, cậu có muốn tin cũng khó. Hay cũng có thể do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi chăng?
“Thiên Tỉ”, Lâm Lâm khe khẽ gọi, thanh âm ôn nhu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Đoạn, cô cười nhàn nhạt tiếp: “Cậu nói thử xem, có phải tôi rất vô dụng không? Ngay cả những người quan trọng với mình cũng không bảo vệ được…”
Ba từ “người quan trọng” của Lâm Lâm vừa lọt vào tai đã khiến lòng Thiên Tỉ trùng xuống vài phần. Người quan trọng kia là ai? Là cậu, hay là chị Bái? Cậu thật rất muốn biết. Nhưng mà nói cô vô dụng, kì thực là không đúng. Bởi trên đời nào có người hoàn hảo, được như cô đã là quá tốt rồi.
- Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Nếu còn tiếp tục thì không vô dụng cũng thành vô dụng mất! - Cậu an ủi.
Nhìn sâu vào mắt Thiên Tỉ một lúc lâu, sắc mặt Lâm Lâm mới dần có chút chuyển biến tốt. Chuyện đã qua, hà cớ gì phải để tâm nhiều vậy làm gì?! Nhưng trong ánh mắt kia bất chợt hiện lên chút ham muốn, chẳng hiểu sao lại đưa ra một yêu cầu không liên quan như vậy:
- Cậu, cười một cái có được không?
Thiên Tỉ mặt ngơ một lúc, căn bản là chẳng hiểu được cô đang nghĩ gì. Mãi đến khi bị gọi tên vài lần mới miễn cưỡng nhếch môi thành một nụ cười gượng:
- Thế này đã được chưa? - Nói đoạn, bàn tay cậu giơ lên xoa xoa đầu cô.
Đúng là nhìn thấy nụ cười của cậu, Lâm Lâm vui vẻ lên vài phần. Nhưng cái tên đáng ghét này, cô có bảo là xoa đầu đâu, động tay động chân như vậy làm gì? Lâm Lâm đưa tay lên, ra sức phủi phủi đầu mình:
- Không được xoa! Xoa như vậy sẽ không cao được a!
- Ba mét bẻ đôi như cậu, có muốn cũng chẳng cao nổi nữa đâu!
Lâm Lâm lườm cậu, khóe môi giật giật: “Êy, Thiên Tỉ, muốn ăn đập không?”
Ăn đập? Thiên Tỉ thực rất muốn cười lớn một trận. Nhưng cả người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe sau lưng vang lên vài tiếng bàn tán: “Thiên Tỉ? Là Dịch Dương Thiên Tỉ TFBOYS? Ở phía trước? …”
“Ặc!”, hai người liếc mắt nhìn nhau, nuốt ngụm nước bọt khan. Độ nổi tiếng của nhóm nhạc thiếu niên - TFBOYS ngày càng lan rộng, không phải chỉ một hai người biết đến. Lần này Lâm Lâm lại giữa đường giữa xá gọi ra cái tên “Thiên Tỉ”, hẳn là người nghe được sẽ nghĩ đến TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ. Quá sơ suất rồi! Cả hai còn không biết liệu mấy người phía sau có nhìn thấy hành động vừa rồi của cậu không. Nếu như bị bọn họ phát hiện, cho dù họ có là fan thì cũng là một việc rắc rối rồi. Còn chưa nghĩ tới, họ là anti sẽ càng thảm hại hơn.
Lâm Lâm trán đổ mồ hôi hột, tai vểnh lên nghe thanh âm hỗn tạp phía sau, đại não vận hết công suất tìm cách giải quyết. Lần này thì cô gây họa rồi! Nhưng xem ra cô cũng còn bình tĩnh lắm, chẳng như thiếu niên kia, sớm đã không dám hó hé thêm lời nào.
- Có lẽ họ vẫn chưa nhận ra cậu đâu, đừng quá lo, á! - Cô khẽ trấn an.
- Mong là vậy. Nhưng làm sao đây? Còn kéo dài sẽ lộ mất!
- Chúng ta liều một phen vậy. Cậu, hợp tác một chút a.
Không đợi Thiên Tỉ đáp lại, cô liền trực tiếp hành động, hai tay vơ loạn giữa không trung, mắt trái nháy điên cuồng:
- Cái đó… Water… Ừm… Phun? phun?! … Foun…? Fountain, go straight… and turn left.
- …? Oh! Thanks.
Thiên Tỉ gật gật đầu, miệng cười ôn nhu rồi nhanh “chuồn” đi trước. Đúng là Lâm Lâm phản xạ tốt, ngẫu nhiên nghĩ ra một đoạn kịch chỉ đường, nhưng mà với cái trình độ Anh - Trung rối loạn đó, kì thật là quá miễn cưỡng rồi! May mà cậu từng nghe cô nói tiếng Anh, nếu không thì tới sáng mai cũng chẳng nghe hiểu được. Đã vậy, cái dáng vẻ quơ quào ngốc nghếch đó của cô lại đặc biệt buồn cười, hại cậu lúc rời đi còn phải nán lại tại góc khuất gần đó cười một trận tới nội thương.
Nhưng xem ra chuyện này cũng không phải xấu, Thiên Tỉ ở góc khuất đó còn có thể xem tiếp được đoạn kịch hay phía sau.
…
- Bạn gì đó ơi, vừa nãy người đi bên cạnh bạn là Thiên Tỉ của TFBOYS à? - Hai nữ sinh đi phía sau chạy vội lên vỗ vai Lâm Lâm hỏi dồn, - Bạn là người quen của em ấy đúng không? Nếu phải thì giúp bọn mình xin chữ kí của em ấy có được không? Bọn mình rất thích em ấy a~
Lâm Lâm mặt ngơ nhìn hai chị gái kia, sau đó liền mắt sáng rỡ như đèn ô tô, khoa trương đáp lại: “Đâu? Đâu? Thiên Tỉ TFBOYS ở đâu? Em cũng muốn xin chữ kí của anh ấy. Hai chị thấy anh ấy ở đâu? Chỉ cho em với!”
- Vừa nãy không phải bạn vừa đi bên cạnh em ấy sao?
Lâm Lâm lắc đầu: “Là người ta đi hỏi đường, người nước ngoài á! Các chị đừng đem chuyện này ra nói lung tung, sẽ khiến người ta nghĩ xấu về anh ấy á, không khéo lại kéo thêm một đám anti fan.”
…
.
.
.
Thiên Tỉ ngồi trên ghế đá, mắt hướng về phía đài phun nước đang tung tóe bọt trước mặt, chân tay ngứa ngáy đến khó chịu. Cậu đã ngồi hơn mười lăm phút rồi, không chán chết mới là lạ. Chỉ là trong lòng có chút ánh sáng nhỏ bé, Lâm Lâm chậm trễ như vậy cũng là vì đang bận rộn bàn tán về “thiếu niên Dịch Dương Thiên Tỉ” a~
- Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi!
Lâm Lâm từ xa chạy tới trước mặt cậu, một tay vẫy vẫy, một tay chống hông thở dốc. Đúng là không dễ dàng gì mới tới được chỗ đài phun nước. Vất vả chuồn khỏi cuộc nói chuyện, lại còn phải vòng một vòng lớn để tới gặp cậu, Lâm Lâm kì thực là tự chuốc họa vào thân.
Thiên Tỉ ngồi trên ghế đá nghiêm mặt cất lên thanh âm trầm khàn:
- Mười tám phút ba mươi hai giây, đền đi!
- Nè, tôi biết là tới trễ, nhưng cậu có cần phải tính toán chi li vậy không? - Cô cáu.
Thiên Tỉ nhìn bộ dạng cáu giận của Lâm Lâm liền cúi đầu cười khúc khích. Nếu là bình thường chắc chẳng có gì đáng cười. Nhưng nhìn mái tóc bùm xùm như đầu sư tử kia kết hợp với sơ mi gọn gàng thì thật là buồn cười chết cậu. Hẳn là do cơn gió nghịch ngợm đã phá tóc cô. Nhưng rõ ràng mấy phần tóc kia chẳng đều nhau tí nào, nhìn qua liền có thể biết là lúc cắt tóc bị lỗi.
Khóe môi nhẹ cong, Thiên Tỉ đứng dậy phủi phủi đùi:
- Ngốc! Về thôi!
- Về? Về đâu?
- Nhà cậu, tôi giúp cậu sửa lại tóc.
- Ừm…
----------------------------------------------
Lại chậm trễ rồi. Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.
/53
|