Mắt thấy sắc trời đã tối, chuyện thăm dò khác thường của hòn đảo chỉ có thể đẩy đến ngày hôm sau.
Tuy rằng làm người tu luyện không ngủ mấy ngày cũng không thành vấn đề, nhưng Sở Chước vẫn có thói quen buổi tối đi ngủ như bình thường, như thế cũng có thể điều tiết tinh thần, không đến mức rất mệt mỏi bởi vì ngày ngày tu hành.
Sở Chước treo hai linh đăng (đèn) do Kim Cơ Môn rèn ra ở trên cây bên cạnh, đều chiếu sáng lên phạm vi trong vòng trăm mét, thoáng như ban ngày.
Bích Tầm Châu đang làm bữa tối cho bọn họ, lập tức trong không khí tràn ngập mùi thơm thức ăn, Sở Chước và hai con yêu thú chỉ ngồi ở bên cạnh đợi ăn, thường xuyên làm trợ thủ cho Bích Tầm Châu.
Hôm nay Bích Tầm Châu muốn làm là cá nướng đá phiến, tôm hùm nướng, hắn tìm được một khối muối thạch bằng phẳng, loại muối thạch này rất thông thường ở rìa đảo. Tiếp theo đem cắt lát cá xếp đặt lên trên muối thạch đang cháy đến nóng bỏng, rất nhanh thì phát ra thanh âm xèo xèo, sau khi cá lát được nướng đến béo ngậy, ánh vàng rực rỡ, lại quét lên tương hoa quả làm thành từ linh quả.
Linh quả này trên đảo rất nhiều, linh quả ở trên cấp năm cũng không ít, đã là vật vô chủ, tự nhiên là có bao nhiêu thì hái bấy nhiêu.
Rất nhanh thì đã làm xong một khay cá nướng, Bích Tầm Châu chia làm ba phần, Sở Chước, A Chiếu, Huyền Uyên mỗi người một phần. Cá xắt lát nướng được ngoài giòn trong non mềm, da ánh vàng rực rỡ, cắn một cái tươi non nhiều nước. Trong muối thạch mang chút hương muối mặn kỳ lạ thẩm thấu vào trong thịt, bên ngoài lại được quét nước linh quả trong chua có ngọt, làm cho đầy mỡ trong thịt cá và vị chát của muối thạch dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, biến thành một vị khác loại, quả thực ăn một lần thì không dừng lại được.
Ăn ngon! Sở Chước dựng thẳng ngón cái với Bích Tầm Châu.
【Ăn ngon!】Huyền Uyên cũng khích lệ theo, Tầm Châu ca quả nhiên hiền lành.
A Chiếu cúi đầu ăn, không nói chuyện, theo biên độ đong đưa cái đuôi của nó có thể thấy được nó cũng vô cùng vừa lòng.
Trên mặt Bích Tầm Châu vẫn luôn giữ vẻ cao ngạo băng lãnh, chỉ có trong mắt để lộ ra một chút vui thích, làm một đầu bếp, người ngoài cổ vũ như vậy, tự nhiên có cảm giác thành tựu.
Bích Tầm Châu nướng được nhanh, bọn họ cũng ăn được nhanh, ăn xong cá lát nướng, đồng thời còn có tôm hùm nướng linh quả ánh vàng rực rỡ, thịt tôm ngoài xốp trong mềm, răng ngập trong thịt, lại là một loại vị khác.
Sở Chước và A Chiếu cuối cùng ăn no rồi.
Sở Chước không thể không giúp A Chiếu nhu bụng, tiểu yêu thú lông xù nằm ở trên đầu gối của nàng, ngữa bụng ra, lộ ra phần bụng mềm mại, mềm nhũn, lông xù, mặc cho sờ mó nhào nặn...
Sở Chước không khách khí vuốt thú, lòng tràn đầy yêu thích.
Thấy một màn như vậy Bích Tầm Châu nháy mắt có loại xúc động che mặt.
Con yêu thú này thật sự rất không biết xấu hổ, rõ ràng chính là yêu thú cao cấp cường đại, ngược lại chạy tới làm con yêu sủng, còn không coi là hổ thẹn.
Đương nhiên, làm cho Bích Tầm Châu cảm thấy càng cường đại hơn A Chiếu lão đại này, vẫn là Sở Chước.
Ngay cả A Chiếu là đại yêu thú không biết như vậy mà nàng cũng thu phục được, biến thành một con yêu sủng, thật sự cường đại.
Huyền Uyên cũng ăn no, nhưng nó không có biện pháp xoay người để cho chủ nhân giúp nhu bụng, vô cùng mất mát đến ngồi xổm ở bên cạnh, yên lặng tiếp tục gặm nhấm linh quả. (Ed: Hãy tưởng tượng con rùa muốn xoay người ngửa bụng ra)
Bóng đêm dần dần trở nên sâu sắc.
Trên bầu trời chấm nhỏ lấp lóe, gió biển nhè nhẹ, làm cho một người ba yêu hiếm khi nằm xuống mặt đất thiên nhiên đều cảm thấy có chút mới lạ.
Sở Chước ở trong tiếng gió biển nghẹn ngào, dần dần đi vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Sở Chước đột nhiên bừng tỉnh.
Không chỉ có nàng, A Chiếu và Bích Tầm Châu là tỉnh lại trước hết, chỉ có bé rùa Huyền Uyên ngủ bất tỉnh nhân sự như cũ.
Khi Sở Chước bừng tỉnh, không hiểu sao lại cảm giác được tim đập nhanh, không chút nghĩ ngợi liền quăng bé rùa còn đang ngủ tiến vào trong túi linh thú, nàng và Bích Tầm Châu đi tới chỗ cao của đảo, A Chiếu nhảy đến trên vai nàng.
Chỉ là tốc độ của bọn họ có nhanh đi nữa, cũng không nhanh bằng nước biển trong nháy mắt liền nuốt hết toàn bộ đảo.
Một người hai yêu đều bị quay cuồng trong nước biển vừa vặn dội lên đầu, nước biển cuồn cuộn mà đến đều nhấn chìm bọn họ.
Sở Chước vội vàng lấy ra chiếc thuyền nhỏ khi ban ngày đã dùng, nàng và A Chiếu, Bích Tầm Châu cùng nhau bò lên trên thuyền.
Lúc này đã không thấy bóng dáng hải đảo, bọn họ trôi dạt ở trong sóng biển, sóng biển từng đợt từng đợt vọt tới, thuyền nhỏ đong đưa không ngớt, thậm chí có khả năng tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sở Chước lau đi nước trên mặt một cái, hỏi: A Chiếu, Tầm Châu, hai người có thể cảm giác được phát sinh chuyện gì không?
Bích Tầm Châu lắc đầu, trong lòng cũng là cực buồn bực: Nước biển đột nhiên lại dâng lên, không hề có điềm báo.
Nước biển bao phủ đảo, lúc này bọn họ căn bản không cảm giác linh khí trên đảo, càng không cần phải nói bóng dáng của đảo, cái loại cảm giác này, cứ giống như nơi này không có hải đảo, bọn họ là đang phiêu bạt trong biển lớn mờ mịt như cũ.
A Chiếu đang ngồi xổm ở trên vai Sở Chước đột nhiên nói:【Nước biển này có cổ quái.】
Cái gì cổ quái? Bích Tầm Châu vội hỏi, cảm thấy lấy thực lực của lão đại A Chiếu, hẳn là rõ ràng hơn hắn.
A Chiếu không nói chuyện, mà là vỗ túi linh thú, đánh thức bé rùa ngủ đến mơ mơ màng màng ra.
Bé rùa trực tiếp rơi xuống trong biển, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong chốc lát sau, bé rùa từ trong biển chui ra, bò lên thuyền nhỏ, chậm rì rì hỏi:【Lão đại, Tầm Châu ca, phát sinh chuyện gì?】
Bích Tầm Châu hỏi: Huyền Uyên, vừa rồi đệ ở trong biển, có phát hiện cái gì?
Huyền Uyên:【Vừa rồi đang ngủ, không biết.】
Bích Tầm Châu: ... ...
Bích Tầm Châu không nói gì nhìn bé rùa này, không biết nói cái gì cho phải, quả nhiên là đứa nhỏ chỉ cần chơi bời phóng túng, nhanh chút lớn lên là được sao?
Bé rùa vẫn có ánh mắt, phát hiện không thấy hải đảo bọn họ nán lại trước khi ngủ, mà bọn họ lại đang ở trên thuyền, hẳn là phát sinh chuyện gì rồi. Vì thế nó nói:【Đệ xuống lần nữa đi xem một chút.】
Nhưng mà không đợi bé rùa đi xuống, lại có một cơn sóng biển đánh tới.
Sau đó, thuyền nhỏ rốt cuộc đảm nhiệm không nổi, vỡ tan.
Một người ba yêu rơi bùm xuống trong nước biển.
Bích Tầm Châu vội vàng làm ra một khối băng di động, cùng Sở Chước bò lên trên băng, A Chiếu đã sớm nhẹ nhàng nhảy lên, so với hai người chật vật, nó thoạt nhìn thành thạo điêu luyện.
Huyền Uyên ẩn vào trong biển một lần nữa.
Một lúc lâu sau, nó mới chui ra, giọng nói non nớt mang theo hưng phấn:【Chủ nhân, lão đại, Tầm Châu ca, phía dưới nước khác thường! Là
Tuy rằng làm người tu luyện không ngủ mấy ngày cũng không thành vấn đề, nhưng Sở Chước vẫn có thói quen buổi tối đi ngủ như bình thường, như thế cũng có thể điều tiết tinh thần, không đến mức rất mệt mỏi bởi vì ngày ngày tu hành.
Sở Chước treo hai linh đăng (đèn) do Kim Cơ Môn rèn ra ở trên cây bên cạnh, đều chiếu sáng lên phạm vi trong vòng trăm mét, thoáng như ban ngày.
Bích Tầm Châu đang làm bữa tối cho bọn họ, lập tức trong không khí tràn ngập mùi thơm thức ăn, Sở Chước và hai con yêu thú chỉ ngồi ở bên cạnh đợi ăn, thường xuyên làm trợ thủ cho Bích Tầm Châu.
Hôm nay Bích Tầm Châu muốn làm là cá nướng đá phiến, tôm hùm nướng, hắn tìm được một khối muối thạch bằng phẳng, loại muối thạch này rất thông thường ở rìa đảo. Tiếp theo đem cắt lát cá xếp đặt lên trên muối thạch đang cháy đến nóng bỏng, rất nhanh thì phát ra thanh âm xèo xèo, sau khi cá lát được nướng đến béo ngậy, ánh vàng rực rỡ, lại quét lên tương hoa quả làm thành từ linh quả.
Linh quả này trên đảo rất nhiều, linh quả ở trên cấp năm cũng không ít, đã là vật vô chủ, tự nhiên là có bao nhiêu thì hái bấy nhiêu.
Rất nhanh thì đã làm xong một khay cá nướng, Bích Tầm Châu chia làm ba phần, Sở Chước, A Chiếu, Huyền Uyên mỗi người một phần. Cá xắt lát nướng được ngoài giòn trong non mềm, da ánh vàng rực rỡ, cắn một cái tươi non nhiều nước. Trong muối thạch mang chút hương muối mặn kỳ lạ thẩm thấu vào trong thịt, bên ngoài lại được quét nước linh quả trong chua có ngọt, làm cho đầy mỡ trong thịt cá và vị chát của muối thạch dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, biến thành một vị khác loại, quả thực ăn một lần thì không dừng lại được.
Ăn ngon! Sở Chước dựng thẳng ngón cái với Bích Tầm Châu.
【Ăn ngon!】Huyền Uyên cũng khích lệ theo, Tầm Châu ca quả nhiên hiền lành.
A Chiếu cúi đầu ăn, không nói chuyện, theo biên độ đong đưa cái đuôi của nó có thể thấy được nó cũng vô cùng vừa lòng.
Trên mặt Bích Tầm Châu vẫn luôn giữ vẻ cao ngạo băng lãnh, chỉ có trong mắt để lộ ra một chút vui thích, làm một đầu bếp, người ngoài cổ vũ như vậy, tự nhiên có cảm giác thành tựu.
Bích Tầm Châu nướng được nhanh, bọn họ cũng ăn được nhanh, ăn xong cá lát nướng, đồng thời còn có tôm hùm nướng linh quả ánh vàng rực rỡ, thịt tôm ngoài xốp trong mềm, răng ngập trong thịt, lại là một loại vị khác.
Sở Chước và A Chiếu cuối cùng ăn no rồi.
Sở Chước không thể không giúp A Chiếu nhu bụng, tiểu yêu thú lông xù nằm ở trên đầu gối của nàng, ngữa bụng ra, lộ ra phần bụng mềm mại, mềm nhũn, lông xù, mặc cho sờ mó nhào nặn...
Sở Chước không khách khí vuốt thú, lòng tràn đầy yêu thích.
Thấy một màn như vậy Bích Tầm Châu nháy mắt có loại xúc động che mặt.
Con yêu thú này thật sự rất không biết xấu hổ, rõ ràng chính là yêu thú cao cấp cường đại, ngược lại chạy tới làm con yêu sủng, còn không coi là hổ thẹn.
Đương nhiên, làm cho Bích Tầm Châu cảm thấy càng cường đại hơn A Chiếu lão đại này, vẫn là Sở Chước.
Ngay cả A Chiếu là đại yêu thú không biết như vậy mà nàng cũng thu phục được, biến thành một con yêu sủng, thật sự cường đại.
Huyền Uyên cũng ăn no, nhưng nó không có biện pháp xoay người để cho chủ nhân giúp nhu bụng, vô cùng mất mát đến ngồi xổm ở bên cạnh, yên lặng tiếp tục gặm nhấm linh quả. (Ed: Hãy tưởng tượng con rùa muốn xoay người ngửa bụng ra)
Bóng đêm dần dần trở nên sâu sắc.
Trên bầu trời chấm nhỏ lấp lóe, gió biển nhè nhẹ, làm cho một người ba yêu hiếm khi nằm xuống mặt đất thiên nhiên đều cảm thấy có chút mới lạ.
Sở Chước ở trong tiếng gió biển nghẹn ngào, dần dần đi vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Sở Chước đột nhiên bừng tỉnh.
Không chỉ có nàng, A Chiếu và Bích Tầm Châu là tỉnh lại trước hết, chỉ có bé rùa Huyền Uyên ngủ bất tỉnh nhân sự như cũ.
Khi Sở Chước bừng tỉnh, không hiểu sao lại cảm giác được tim đập nhanh, không chút nghĩ ngợi liền quăng bé rùa còn đang ngủ tiến vào trong túi linh thú, nàng và Bích Tầm Châu đi tới chỗ cao của đảo, A Chiếu nhảy đến trên vai nàng.
Chỉ là tốc độ của bọn họ có nhanh đi nữa, cũng không nhanh bằng nước biển trong nháy mắt liền nuốt hết toàn bộ đảo.
Một người hai yêu đều bị quay cuồng trong nước biển vừa vặn dội lên đầu, nước biển cuồn cuộn mà đến đều nhấn chìm bọn họ.
Sở Chước vội vàng lấy ra chiếc thuyền nhỏ khi ban ngày đã dùng, nàng và A Chiếu, Bích Tầm Châu cùng nhau bò lên trên thuyền.
Lúc này đã không thấy bóng dáng hải đảo, bọn họ trôi dạt ở trong sóng biển, sóng biển từng đợt từng đợt vọt tới, thuyền nhỏ đong đưa không ngớt, thậm chí có khả năng tan vỡ bất cứ lúc nào.
Sở Chước lau đi nước trên mặt một cái, hỏi: A Chiếu, Tầm Châu, hai người có thể cảm giác được phát sinh chuyện gì không?
Bích Tầm Châu lắc đầu, trong lòng cũng là cực buồn bực: Nước biển đột nhiên lại dâng lên, không hề có điềm báo.
Nước biển bao phủ đảo, lúc này bọn họ căn bản không cảm giác linh khí trên đảo, càng không cần phải nói bóng dáng của đảo, cái loại cảm giác này, cứ giống như nơi này không có hải đảo, bọn họ là đang phiêu bạt trong biển lớn mờ mịt như cũ.
A Chiếu đang ngồi xổm ở trên vai Sở Chước đột nhiên nói:【Nước biển này có cổ quái.】
Cái gì cổ quái? Bích Tầm Châu vội hỏi, cảm thấy lấy thực lực của lão đại A Chiếu, hẳn là rõ ràng hơn hắn.
A Chiếu không nói chuyện, mà là vỗ túi linh thú, đánh thức bé rùa ngủ đến mơ mơ màng màng ra.
Bé rùa trực tiếp rơi xuống trong biển, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong chốc lát sau, bé rùa từ trong biển chui ra, bò lên thuyền nhỏ, chậm rì rì hỏi:【Lão đại, Tầm Châu ca, phát sinh chuyện gì?】
Bích Tầm Châu hỏi: Huyền Uyên, vừa rồi đệ ở trong biển, có phát hiện cái gì?
Huyền Uyên:【Vừa rồi đang ngủ, không biết.】
Bích Tầm Châu: ... ...
Bích Tầm Châu không nói gì nhìn bé rùa này, không biết nói cái gì cho phải, quả nhiên là đứa nhỏ chỉ cần chơi bời phóng túng, nhanh chút lớn lên là được sao?
Bé rùa vẫn có ánh mắt, phát hiện không thấy hải đảo bọn họ nán lại trước khi ngủ, mà bọn họ lại đang ở trên thuyền, hẳn là phát sinh chuyện gì rồi. Vì thế nó nói:【Đệ xuống lần nữa đi xem một chút.】
Nhưng mà không đợi bé rùa đi xuống, lại có một cơn sóng biển đánh tới.
Sau đó, thuyền nhỏ rốt cuộc đảm nhiệm không nổi, vỡ tan.
Một người ba yêu rơi bùm xuống trong nước biển.
Bích Tầm Châu vội vàng làm ra một khối băng di động, cùng Sở Chước bò lên trên băng, A Chiếu đã sớm nhẹ nhàng nhảy lên, so với hai người chật vật, nó thoạt nhìn thành thạo điêu luyện.
Huyền Uyên ẩn vào trong biển một lần nữa.
Một lúc lâu sau, nó mới chui ra, giọng nói non nớt mang theo hưng phấn:【Chủ nhân, lão đại, Tầm Châu ca, phía dưới nước khác thường! Là
/238
|