Editor: ChieuNinh
Sau khi Âm cát dị thủy bị thu phục, không có nó quấy rối, nước biển lập tức bình tĩnh trở lại.
Dưới ánh trăng, rốt cuộc hải đảo trồi lên mặt biển.
Ánh trăng trăng lưỡi liềm chiếu sáng phía chân trời, nước biển màu u lam dưới ánh trăng, sóng nước mênh mông, sóng biển nhẹ nhàng mà vuốt lên bờ đá ngầm, toàn bộ thế giới an tĩnh mà bình yên, phá lệ dịu dàng.
Đoàn người Sở Chước trở lại trên đảo một lần nữa.
Gió biển từ từ thổi, một lát sau, y phục trên người được hong khô.
Lúc này một người ba yêu đang tụ cùng một chỗ, nhìn chằm chằm một giọt nước trong lòng bàn tay Sở Chước.
Giọt nước này rất tròn trịa no đủ, khi ngưng tụ cùng một chỗ, hiện ra một màu bạc nhạt thập phần xinh đẹp, đây là một loại màu nhạt gần như không màu sắc. Nhưng mà nếu nó dung nhập vào trong nước, có thể thay đổi biến hóa thành cát trôi tựa như nước, chẳng qua một giọt nho nhỏ, lại có thể dời sông lấp biển, gây sóng gió, làm cho người hoặc yêu thú trong nước khổ không nói nổi.
Lúc này giọt nước nước bị mang cách khỏi nước, ủ rũ ở trong lòng bàn tay Sở Chước.
Loại thiên tài dị bảo tụ tập linh khí thiên địa dựng dục mà sinh ra này, tuy rằng có thể trưởng thành, nhưng rất ít có thể sinh ra linh trí độc lập, lại càng sẽ không biến hóa, chỉ có thể hồ đồ mơ màng thích ứng vùng thiên địa này, một khi bị người bắt giữ, nếu như không thu phục nó kịp thời, thì nó sẽ vẫn luôn muốn chạy trốn.
Một người ba yêu sau khi xem xong, Bích Tầm Châu hóa thân thành hình người một lần nữa rồi nói với Sở Chước: Chủ nhân, ngươi trước thu phục nó nhận chủ.
Sở Chước gật đầu, để cho Bích Tầm Châu hộ pháp cho nàng, liền toàn tâm toàn ý bắt đầu thu phục âm cát dị thủy.
Sở Chước phóng ra một luồng linh thức, phủ lên dị thủy ở trong lòng bàn tay, thử khơi thông với nó.
Âm cát dị thủy còn chưa sinh thành linh trí độc lập, tỉnh tỉnh mê mê, khi linh thức của Sở Chước bao trùm lên, nó lập tức quên đi tình cảnh của mình, tò mò truy đuổi linh thức của Sở Chước. Sau đó trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, đã bị linh thức của Sở Chước khắc dấu lên, tiếp theo nó hướng tới trán của Sở Chước, bốp một cái, dung nhập chỗ mi tâm của nàng.
Giữa trán trơn bóng trắng noãn của Sở Chước, nhiều thêm một hoa văn hình giọt nước cực nhạt, hiện ra màu bạc nhàn nhạt.
Âm cát dị thủy tiến thân thể vào Sở Chước, hòa thành một thể với nàng.
Đây cũng là khác biệt giữa linh vật ngũ hành và thiên tài địa bảo khác, linh vật ngũ hành sau khi bị thu phục, có thể dung nhập trong thân thể người tu luyện, cũng hình thành một loại bảo hộ, khi cần có thể tự động tách ra, chiến đấu thuận theo tâm ý chủ nhân.
Sở Chước có thể cảm giác được sự tồn tại của âm cát dị thủy trong tri thức, trong thức hải trôi nổi một giọt nước. Nó thoạt nhìn rất sống động, loạn nhảy lên một phen ở trong thức hải của nàng, sau khi phát hiện không có gì hay để chơi, rốt cục chọn một địa phương an tĩnh lại. (thức hải: có thể hiểu là trong đầu óc)
Sở Chước mở to mắt, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm, tâm niệm vừa động, trọng kiếm được phủ lên một tầng dị thủy màu bạc nhàn nhạt, nổi bậc lên mũi nhọn hàn quang trong suốt, sắc bén không thể ngăn cản.
Hai tay Sở Chước cầm kiếm đi phía trước chém một cái, trọng kiếm cắt qua không gian, kiếm khí sắc bén chém một tảng đá lớn ở phía trước thành bột mịn.
Một tiếng nổ ầm vang, giống như tiếng sấm cắt qua màn đêm yên tĩnh, ba con yêu thú đều nhìn qua đây.
Sở Chước cầm kiếm mà đứng, nhìn trước mặt là tảng đá lớn hóa thành bột mịn, tròng mắt không kinh không hỉ, vô cùng bình thản.
Quả nhiên sau khi phủ âm cát dị thủy lên, lực sát thương của linh khí cũng như là được tăng thêm vào, vô cùng sắc bén. Sở Chước chỉ dùng một thành lực lượng, đã có thể làm đến trình độ này, đã rất không tệ. Đời trước Sở Chước đã nghe nói lợi hại của linh vật ngũ hành, nếu như tác dụng ở trên linh khí bản mạng, lại càng bất phàm. Nay dưới sự âm kém dương sai, để cho nàng có được cơ duyên như vậy, đáng vui đáng mừng.
Nhưng mà, có được tất có mất.
Nàng đi đến phiến đại lục không biết tên này, có được cơ duyên mới, cơ duyên đời trước vốn có được, chỉ sợ phải bỏ qua một vài thứ.
Trong lòng Sở Chước không phải không tiếc nuối, cơ duyên này nếu ở trong thời gian đặc biệt đi lấy, mới có thể có được, nếu không không phải lỡ mất dịp tốt với chúng nó, chính là bị người hữu duyên khác có được. Cũng không phải là bởi vì đời trước nàng từng có được chúng nó, thì đương nhiên cho rằng, cơ duyên đời này là của mình như cũ.
Đời này nàng đã đi con đường khác biệt, chỉ sợ không thể ở thời gian đặc biệt đi lấy.
Tâm tư trải qua chuyển đổi, lập tức Sở Chước thu lại những tiếc nuối trong lòng.
Nếu đã bỏ lỡ thì đó là bỏ lỡ, đời này bắt đầu một lần nữa, cơ duyên cũng là mới, có lẽ sẽ đi một con đường mới khác.
Nghĩ đến đây, Sở Chước nhảy lên, bổ ra một kiếm tới hải dương xa xa.
Kiếm ý hào hùng, bao hàm khí thế rộng rãi bao la nào đó, liên tiếp bổ ra một con đường ở trong biển, nước biển bị phân thành hai, thậm chí thời gian yên lặng mấy hơi thở, rồi mới ầm ầm
Sau khi Âm cát dị thủy bị thu phục, không có nó quấy rối, nước biển lập tức bình tĩnh trở lại.
Dưới ánh trăng, rốt cuộc hải đảo trồi lên mặt biển.
Ánh trăng trăng lưỡi liềm chiếu sáng phía chân trời, nước biển màu u lam dưới ánh trăng, sóng nước mênh mông, sóng biển nhẹ nhàng mà vuốt lên bờ đá ngầm, toàn bộ thế giới an tĩnh mà bình yên, phá lệ dịu dàng.
Đoàn người Sở Chước trở lại trên đảo một lần nữa.
Gió biển từ từ thổi, một lát sau, y phục trên người được hong khô.
Lúc này một người ba yêu đang tụ cùng một chỗ, nhìn chằm chằm một giọt nước trong lòng bàn tay Sở Chước.
Giọt nước này rất tròn trịa no đủ, khi ngưng tụ cùng một chỗ, hiện ra một màu bạc nhạt thập phần xinh đẹp, đây là một loại màu nhạt gần như không màu sắc. Nhưng mà nếu nó dung nhập vào trong nước, có thể thay đổi biến hóa thành cát trôi tựa như nước, chẳng qua một giọt nho nhỏ, lại có thể dời sông lấp biển, gây sóng gió, làm cho người hoặc yêu thú trong nước khổ không nói nổi.
Lúc này giọt nước nước bị mang cách khỏi nước, ủ rũ ở trong lòng bàn tay Sở Chước.
Loại thiên tài dị bảo tụ tập linh khí thiên địa dựng dục mà sinh ra này, tuy rằng có thể trưởng thành, nhưng rất ít có thể sinh ra linh trí độc lập, lại càng sẽ không biến hóa, chỉ có thể hồ đồ mơ màng thích ứng vùng thiên địa này, một khi bị người bắt giữ, nếu như không thu phục nó kịp thời, thì nó sẽ vẫn luôn muốn chạy trốn.
Một người ba yêu sau khi xem xong, Bích Tầm Châu hóa thân thành hình người một lần nữa rồi nói với Sở Chước: Chủ nhân, ngươi trước thu phục nó nhận chủ.
Sở Chước gật đầu, để cho Bích Tầm Châu hộ pháp cho nàng, liền toàn tâm toàn ý bắt đầu thu phục âm cát dị thủy.
Sở Chước phóng ra một luồng linh thức, phủ lên dị thủy ở trong lòng bàn tay, thử khơi thông với nó.
Âm cát dị thủy còn chưa sinh thành linh trí độc lập, tỉnh tỉnh mê mê, khi linh thức của Sở Chước bao trùm lên, nó lập tức quên đi tình cảnh của mình, tò mò truy đuổi linh thức của Sở Chước. Sau đó trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, đã bị linh thức của Sở Chước khắc dấu lên, tiếp theo nó hướng tới trán của Sở Chước, bốp một cái, dung nhập chỗ mi tâm của nàng.
Giữa trán trơn bóng trắng noãn của Sở Chước, nhiều thêm một hoa văn hình giọt nước cực nhạt, hiện ra màu bạc nhàn nhạt.
Âm cát dị thủy tiến thân thể vào Sở Chước, hòa thành một thể với nàng.
Đây cũng là khác biệt giữa linh vật ngũ hành và thiên tài địa bảo khác, linh vật ngũ hành sau khi bị thu phục, có thể dung nhập trong thân thể người tu luyện, cũng hình thành một loại bảo hộ, khi cần có thể tự động tách ra, chiến đấu thuận theo tâm ý chủ nhân.
Sở Chước có thể cảm giác được sự tồn tại của âm cát dị thủy trong tri thức, trong thức hải trôi nổi một giọt nước. Nó thoạt nhìn rất sống động, loạn nhảy lên một phen ở trong thức hải của nàng, sau khi phát hiện không có gì hay để chơi, rốt cục chọn một địa phương an tĩnh lại. (thức hải: có thể hiểu là trong đầu óc)
Sở Chước mở to mắt, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm, tâm niệm vừa động, trọng kiếm được phủ lên một tầng dị thủy màu bạc nhàn nhạt, nổi bậc lên mũi nhọn hàn quang trong suốt, sắc bén không thể ngăn cản.
Hai tay Sở Chước cầm kiếm đi phía trước chém một cái, trọng kiếm cắt qua không gian, kiếm khí sắc bén chém một tảng đá lớn ở phía trước thành bột mịn.
Một tiếng nổ ầm vang, giống như tiếng sấm cắt qua màn đêm yên tĩnh, ba con yêu thú đều nhìn qua đây.
Sở Chước cầm kiếm mà đứng, nhìn trước mặt là tảng đá lớn hóa thành bột mịn, tròng mắt không kinh không hỉ, vô cùng bình thản.
Quả nhiên sau khi phủ âm cát dị thủy lên, lực sát thương của linh khí cũng như là được tăng thêm vào, vô cùng sắc bén. Sở Chước chỉ dùng một thành lực lượng, đã có thể làm đến trình độ này, đã rất không tệ. Đời trước Sở Chước đã nghe nói lợi hại của linh vật ngũ hành, nếu như tác dụng ở trên linh khí bản mạng, lại càng bất phàm. Nay dưới sự âm kém dương sai, để cho nàng có được cơ duyên như vậy, đáng vui đáng mừng.
Nhưng mà, có được tất có mất.
Nàng đi đến phiến đại lục không biết tên này, có được cơ duyên mới, cơ duyên đời trước vốn có được, chỉ sợ phải bỏ qua một vài thứ.
Trong lòng Sở Chước không phải không tiếc nuối, cơ duyên này nếu ở trong thời gian đặc biệt đi lấy, mới có thể có được, nếu không không phải lỡ mất dịp tốt với chúng nó, chính là bị người hữu duyên khác có được. Cũng không phải là bởi vì đời trước nàng từng có được chúng nó, thì đương nhiên cho rằng, cơ duyên đời này là của mình như cũ.
Đời này nàng đã đi con đường khác biệt, chỉ sợ không thể ở thời gian đặc biệt đi lấy.
Tâm tư trải qua chuyển đổi, lập tức Sở Chước thu lại những tiếc nuối trong lòng.
Nếu đã bỏ lỡ thì đó là bỏ lỡ, đời này bắt đầu một lần nữa, cơ duyên cũng là mới, có lẽ sẽ đi một con đường mới khác.
Nghĩ đến đây, Sở Chước nhảy lên, bổ ra một kiếm tới hải dương xa xa.
Kiếm ý hào hùng, bao hàm khí thế rộng rãi bao la nào đó, liên tiếp bổ ra một con đường ở trong biển, nước biển bị phân thành hai, thậm chí thời gian yên lặng mấy hơi thở, rồi mới ầm ầm
/238
|