Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn qua, khi nhìn thấy Phong Hành Tuyết đang hôn mê, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không che giấu kinh ngạc trên mặt chút nào.
Thật có lỗi, nhanh tay. Sở Chước phản ứng lại rất bình thản.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: ... ...
Rốt cuộc tay cô nhanh có bao nhiêu, mới có thể đánh ngất người ta mấy lần hả?
Hiện tại làm sao bây giờ? Muốn giết nàng không? Bích Tầm Châu hỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoảng sợ nhìn Bích Tầm Châu, phát hiện trên gương mặt mỹ nhân đó của hắn trừ bỏ vẻ lãnh ngạo như bình thường ra, không có cảm xúc dao động nào khác, giống như giết một người cũng đơn giản như làm bữa cơm.
May mắn, Sở Chước phủ quyết đề nghị của hắn: Nàng ta là nhi nữ của chủ lầu Tật Phong trong Tuyết Y lâu, nếu giết nàng ở đây, Tuyết Y lâu sẽ không bỏ qua, đến lúc đó cho dù tra không đến trên người chúng ta, cũng không chiếm được tốt gì, cứ giữ trước đi, có lẽ sẽ có tác dụng.
Vì thế Phong Hành Tuyết bởi vì hữu dụng , tạm thời tránh được một kiếp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm thở ra, cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, âm thầm cười xùy một tiếng, nhân loại nhàm chán đạo đức trói buộc.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói Phong Hành Tuyết thành bánh chưng hình người, cứ như vậy rồi mang theo, Phong Hành Tuyết bị kéo ở giữa không trung, giống như một cái tượng đất hình người bị trói thành cái kén trắng, thấy thế nào cũng buồn cười làm sao.
Lúc rời đi, Sở Chước đều xóa sạch dấu vết và hơi thở của Phong Hành Tuyết để lại, để tránh người Tuyết Y lâu phát hiện không thấy nàng, theo hơi thở tìm đến.
Phong Hành Tuyết bị ngất lần này, thẳng đến buổi tối mới tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối xuống, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị mê người nói không nên lời, xông vào mũi, trong miệng không tự chủ được mà chảy nước miếng, bụng cũng kêu lên rột rột theo.
Người tu luyện khi tu luyện đến Nhân Vương cảnh mới có thể hoàn toàn tích cốc, dưới Nhân Vương cảnh, đều có nhu cầu nhất định đối với thức ăn.
Rất nhiều người tu luyện đắm chìm ở trong tu luyện, đều đã chuẩn bị Tích Cốc đan, như thế có thể giảm bớt đi thời gian ăn cái gì đó. Nhưng mà người tu luyện cũng là người, đại đa số mọi người trốn không thoát bản năng, ăn cơm lại còn là một loại bản năng, còn có theo đuổi với món ngon, hưởng thụ món ngon cũng là một chuyện làm cho người ta vô cùng vui vẻ.
Thật sự rất thơm.
Phong Hành Tuyết nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, vội vàng mở mắt ra, nháy mắt thì nhìn thấy nam nhân ngồi ở ánh lửa trước cách đó không xa, một khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp, cao thấp khó nói. Hắn đang quấy nước canh quay cuồng trong nồi, cổ tay áo tuyết trắng hơi hơi vén lên, lộ ra một cánh tay thon dài mỹ lệ. Cho dù Phong Hành Tuyết nhìn mỹ nhân đã quen, ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn cánh tay kia nhiều thêm vài lần.
Phong Hành Tuyết nhìn xem mơ mơ màng màng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên thân thể cứng đờ. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nháy mắt, Phong Hành Tuyết hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện tình huống lúc này của mình, bị băng tơ không biết làm từ tài liệu gì trói buộc thực rắn chắc, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Các ngươi là ai, còn không thả ta ra? Phong Hành Tuyết lạnh lùng nói, mặt mày ngậm lệ.
Đáng tiếc không có ai để ý tới nàng ta, bên kia Bích Tầm Châu đã nấu canh xong đang đổ ra, ở đây người và yêu thú đều hờ hững hưởng thụ món ngon.
Các ngươi biết ta là ai không? Các ngươi dám đối với ta như vậy, cẩn thận ta để cho mẹ ta tóm gia tộc của các ngươi, giết sạch cả nhà các ngươi...
Đột nhiên, Phong Hành Tuyết đau đến kêu ôi một tiếng, đầu bị một hạt quả hạch đập trúng, tiếp theo chợt nghe thấy một giọng nữ mềm nhẹ dịu dàng.
Qúa ầm ỹ!
Phong Hành Tuyết đau đến hút không khí, cố gắng quay đầu, lúc này mới nhìn thấy nữ nhân liên tục hai lần sử dụng kiếm đập ngất mình, nhất thời hai mắt bốc lên lửa giận hừng hực, hận không thể xé nàng ngay tại chỗ.
Sở Chước quay đầu nhìn qua, môi dính nước thịt nướng, béo ngậy, một đôi lông mày lá liễu quyến rũ phá lệ xinh đẹp. Nàng khẽ mỉm cười nhìn Phong Hành Tuyết mắt lộ ra ngoan lệ, cất giọng nhẹ nhàng trong veo nói: Còn ầm ỹ nữa thì đập ngất ngươi.
Phong Hành Tuyết nhìn xem trọng kiếm chọc - xuống mặt đất bên cạnh mình, sáng suốt ngậm lại miệng, chỉ chửi mắng ở trong lòng.
Mặc kệ nói như thế nào, hành vi Sở Chước hai lần đánh nàng ta đã hoàn toàn đắc tội với nàng ta, lấy kiêu ngạo Phong Hành Tuyết, là sẽ không bỏ qua cho nàng.
Mấy người ăn uống tiệc tùng, Phong Hành Tuyết vừa chửi thầm ở trong lòng, vừa đói bụng, hương vị đồ ăn thường xuyên thổi đến, làm cho nàng ta càng đói bụng, ánh mắt cũng càng ngày càng hung ác.
Rốt cuộc, chờ sau khi bọn hắn ăn xong, hương thơm thức ăn trong không khí cũng nhạt đi rất nhiều.
Rốt cuộc Phong Hành Tuyết cảm giác chẳng còn khó chịu.
Lúc này, cuối cùng Sở Chước cũng
Thật có lỗi, nhanh tay. Sở Chước phản ứng lại rất bình thản.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: ... ...
Rốt cuộc tay cô nhanh có bao nhiêu, mới có thể đánh ngất người ta mấy lần hả?
Hiện tại làm sao bây giờ? Muốn giết nàng không? Bích Tầm Châu hỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoảng sợ nhìn Bích Tầm Châu, phát hiện trên gương mặt mỹ nhân đó của hắn trừ bỏ vẻ lãnh ngạo như bình thường ra, không có cảm xúc dao động nào khác, giống như giết một người cũng đơn giản như làm bữa cơm.
May mắn, Sở Chước phủ quyết đề nghị của hắn: Nàng ta là nhi nữ của chủ lầu Tật Phong trong Tuyết Y lâu, nếu giết nàng ở đây, Tuyết Y lâu sẽ không bỏ qua, đến lúc đó cho dù tra không đến trên người chúng ta, cũng không chiếm được tốt gì, cứ giữ trước đi, có lẽ sẽ có tác dụng.
Vì thế Phong Hành Tuyết bởi vì hữu dụng , tạm thời tránh được một kiếp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm thở ra, cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, âm thầm cười xùy một tiếng, nhân loại nhàm chán đạo đức trói buộc.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói Phong Hành Tuyết thành bánh chưng hình người, cứ như vậy rồi mang theo, Phong Hành Tuyết bị kéo ở giữa không trung, giống như một cái tượng đất hình người bị trói thành cái kén trắng, thấy thế nào cũng buồn cười làm sao.
Lúc rời đi, Sở Chước đều xóa sạch dấu vết và hơi thở của Phong Hành Tuyết để lại, để tránh người Tuyết Y lâu phát hiện không thấy nàng, theo hơi thở tìm đến.
Phong Hành Tuyết bị ngất lần này, thẳng đến buổi tối mới tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối xuống, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị mê người nói không nên lời, xông vào mũi, trong miệng không tự chủ được mà chảy nước miếng, bụng cũng kêu lên rột rột theo.
Người tu luyện khi tu luyện đến Nhân Vương cảnh mới có thể hoàn toàn tích cốc, dưới Nhân Vương cảnh, đều có nhu cầu nhất định đối với thức ăn.
Rất nhiều người tu luyện đắm chìm ở trong tu luyện, đều đã chuẩn bị Tích Cốc đan, như thế có thể giảm bớt đi thời gian ăn cái gì đó. Nhưng mà người tu luyện cũng là người, đại đa số mọi người trốn không thoát bản năng, ăn cơm lại còn là một loại bản năng, còn có theo đuổi với món ngon, hưởng thụ món ngon cũng là một chuyện làm cho người ta vô cùng vui vẻ.
Thật sự rất thơm.
Phong Hành Tuyết nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, vội vàng mở mắt ra, nháy mắt thì nhìn thấy nam nhân ngồi ở ánh lửa trước cách đó không xa, một khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp, cao thấp khó nói. Hắn đang quấy nước canh quay cuồng trong nồi, cổ tay áo tuyết trắng hơi hơi vén lên, lộ ra một cánh tay thon dài mỹ lệ. Cho dù Phong Hành Tuyết nhìn mỹ nhân đã quen, ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn cánh tay kia nhiều thêm vài lần.
Phong Hành Tuyết nhìn xem mơ mơ màng màng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên thân thể cứng đờ. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nháy mắt, Phong Hành Tuyết hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện tình huống lúc này của mình, bị băng tơ không biết làm từ tài liệu gì trói buộc thực rắn chắc, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Các ngươi là ai, còn không thả ta ra? Phong Hành Tuyết lạnh lùng nói, mặt mày ngậm lệ.
Đáng tiếc không có ai để ý tới nàng ta, bên kia Bích Tầm Châu đã nấu canh xong đang đổ ra, ở đây người và yêu thú đều hờ hững hưởng thụ món ngon.
Các ngươi biết ta là ai không? Các ngươi dám đối với ta như vậy, cẩn thận ta để cho mẹ ta tóm gia tộc của các ngươi, giết sạch cả nhà các ngươi...
Đột nhiên, Phong Hành Tuyết đau đến kêu ôi một tiếng, đầu bị một hạt quả hạch đập trúng, tiếp theo chợt nghe thấy một giọng nữ mềm nhẹ dịu dàng.
Qúa ầm ỹ!
Phong Hành Tuyết đau đến hút không khí, cố gắng quay đầu, lúc này mới nhìn thấy nữ nhân liên tục hai lần sử dụng kiếm đập ngất mình, nhất thời hai mắt bốc lên lửa giận hừng hực, hận không thể xé nàng ngay tại chỗ.
Sở Chước quay đầu nhìn qua, môi dính nước thịt nướng, béo ngậy, một đôi lông mày lá liễu quyến rũ phá lệ xinh đẹp. Nàng khẽ mỉm cười nhìn Phong Hành Tuyết mắt lộ ra ngoan lệ, cất giọng nhẹ nhàng trong veo nói: Còn ầm ỹ nữa thì đập ngất ngươi.
Phong Hành Tuyết nhìn xem trọng kiếm chọc - xuống mặt đất bên cạnh mình, sáng suốt ngậm lại miệng, chỉ chửi mắng ở trong lòng.
Mặc kệ nói như thế nào, hành vi Sở Chước hai lần đánh nàng ta đã hoàn toàn đắc tội với nàng ta, lấy kiêu ngạo Phong Hành Tuyết, là sẽ không bỏ qua cho nàng.
Mấy người ăn uống tiệc tùng, Phong Hành Tuyết vừa chửi thầm ở trong lòng, vừa đói bụng, hương vị đồ ăn thường xuyên thổi đến, làm cho nàng ta càng đói bụng, ánh mắt cũng càng ngày càng hung ác.
Rốt cuộc, chờ sau khi bọn hắn ăn xong, hương thơm thức ăn trong không khí cũng nhạt đi rất nhiều.
Rốt cuộc Phong Hành Tuyết cảm giác chẳng còn khó chịu.
Lúc này, cuối cùng Sở Chước cũng
/238
|