Cùng Trời Với Thú

Chương 49 - Chương 49

/238


Editor: ChieuNinh

Đoàn người có mục đích đi tới trung tâm đảo Thiên Diệp.

Trên đường khi nhìn đến linh thảo phẩm chất cao, bọn họ cũng sẽ dừng lại đào, nhưng mà người đào là Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Mạnh Thiên Thạch. Hai người này là luyện đan sư, vô cùng rõ ràng đối với thuộc tính linh thảo linh dược, do bọn họ đến đào thì sẽ không tổn thương dược tính linh thảo.

Bốn người khác theo quy tắc là cảnh giới ở bên cạnh, cùng nhau cảnh giác đối phương.

Khi đào linh thảo, tuân theo nguyên tắc phụ cận, ai cách được gần gốc linh thảo đó thì chính là của người đó, trừ phi đối phương không cần. Nếu hai người cùng nhau coi trọng một gốc linh thảo, như vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ hiển lộ ra một mặt tính công kích, cái gì là tình sư huynh thân thiết đều đã quăng sang một bên, bá đạo quả quyết quyết định gốc linh thảo đó là của hắn.

Sở Chước và Bích Tầm Châu đều vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn hắn, không nghĩ tới ngốc bạch ngọt vào loại thời điểm này tuyệt đối không ngọt, ngược lại phá lệ nam nhân.

Đương nhiên, loại thời điểm này, Mạnh Thiên Thạch sẽ nhượng bộ, vẻ mặt thành khẩn nói: Sư đệ thích, để cho đệ đi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lộ ra tươi cười, vui thích nói: Đa tạ sư huynh, sư huynh quả nhiên là người tốt.

Mạnh Thiên Thạch bị bắt nhận thẻ bài người tốt yên lặng nuốt xuống một búng máu.

Thấy một màn như vậy, Sở Chước và Bích Tầm Châu dường như có chút hiểu rõ ràng, vì sao Mạnh Thiên Thạch muốn giết Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Thấy loại thoái nhượng không tự giác này của Mạnh Thiên Thạch, là có thể đoán được bình thường Mặc Sĩ Thiên Kỳ hẳn là không ít lần tranh giành linh thảo từ sư huynh đệ trong tông môn. Hơn nữa mỗi lần đều có thể cướp thành công, mới có thể khiến cho khi Mạnh Thiên Thạch và hắn chống lại nhau, cho dù là ở bên ngoài, cũng sẽ không tự giác làm ra cử chỉ thoái nhượng, đã biến thành một loại bản năng.

Quả nhiên một người muốn giết một người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là không có nguyên nhân.

Chờ khi bọn hắn gặp được một gốc cây linh thảo Thiên Anh cấp mười, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Mạnh Thiên Thạch tỏa sáng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tranh bước đi qua, chậm hơn Mạnh Thiên Thạch nửa bước, vì thế hắn không chút do dự gạt bỏ Mạnh Thiên Thạch, cũng nói với hắn: Sư huynh, đây là linh thảo luyện chế Hư Hoàng Đan, cho đệ đi.

Mạnh Thiên Thạch: ... Được, cho đệ.

Mạnh Thiên Thạch yên lặng thối lui đến bên cạnh Tiễn Đông Lai và Phàn Bình, hai nam nhân đều nhịn không được nhìn hắn, cảm thấy loại thời điểm này, thế nhưng hắn còn có thể nhường nhịn, quả thực không phải là nam nhân.

Phải biết rằng, Hư Hoàng Đan cũng là linh đan đột phá Nhân Hoàng cảnh, xem như linh đan cấp mười, bao nhiêu người tu luyện đình trệ ở Nhân Vương cảnh nghĩ muốn có được một viên Hư Hoàng Đan đột phá, lại bởi vì tài liệu khó tìm, luyện chế khó khăn mà dừng lại. Hiện tại hiếm khi phát hiện chủ dược luyện chế Hư Hoàng Đan —— cỏ Thiên Anh, không nói luyện đan sư, cho dù là người tu luyện đều quen mắt.

Mạnh Thiên Thạch cười khổ nói: Thói quen nhường nhịn Mặc Sĩ sư đệ ở trong sư môn, nói chung sẽ không tự giác mà nhượng bộ.

Tiễn Đông Lai và Phàn Bình nhìn hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiện lên mấy phần sát khí.

Giết người đoạt bảo là chuyện thông thường, vốn Mặc Sĩ Thiên Kỳ này chính là người đáng chết, bị hắn may mắn tránh được một kiếp, hiện tại lại chạy đến gặp gỡ bọn họ trên đảo Thiên Diệp, có lẽ là ông trời cũng muốn để cho bọn họ sau đó giết hắn một trận. Đợi giết hắn rồi, đồ của hắn còn không phải của bọn họ sao?

Nghĩ như vậy, đoàn người Tiễn Đông Lai mới thư thái một ít, nếu không thật sự muốn nghẹn mà chết.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe được lời nói của Mạnh Thiên Thạch, quả thực không nói gì.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể bình an sống đến bây giờ thật không dễ dàng, dựa theo loại hành vi hung tàn cướp đoạt linh thảo với sư huynh đệ của hắn, những đệ tử Đan Hà Tông đó không có cùng nhau oán giận chết hắn, coi như là hắn may mắn.

Bởi vì bộ rễ linh thảo Thiên Anh cực vì phát triển, Sở Chước liền kéo ra một cái xẻng ngọc giúp hắn cùng nhau đào đất.

Mặc Sĩ công tử, khi huynh ở sư môn, cũng là như thế này sao? Các sư huynh đệ đều đã nhường nhịn huynh? Sở Chước lơ đãng hỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ì à ì ạch cố gắng đào đất, thuận miệng nói: Đúng vậy, đây là sư phụ quyết định. Sư phụ nói ta có phẩm chất luyện linh đan, tương lai nhất định có ảnh hưởng lớn, nhiệm vụ phát triển Đan Hà Tông liền rơi xuống trên người ta, cho ta rèn luyện nhiều hơn. Ta chính là người thân có trọng trách, có linh thảo gì tốt đương nhiên phải tăng cường ta trước, cho nên nhóm sư huynh sư đệ cũng vẫn luôn nhường cho ta, bọn họ đều là người tốt đó.

Sở Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng giọng điệu ngốc bạch ngọt như vậy nói loại này lời, ngươi xác định sư huynh ngươi nghe xong sẽ không muốn làm một trận chém chết ngươi?

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ngốc bạch ngọt có thể lớn thành như vậy, sau lưng có một sư phụ bất công không phân tốt xấu.

Rốt cuộc sau khi đào Thiên Anh thảo ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận trồng nó đến trong chậu hoa, đặt vào bên trong hai khối linh thạch.

Anh linh thảo khó được, đây là Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ muốn gieo trồng nó, nếu như có thể vun trồng phân ra cây con, vậy thì rất tốt rồi.

Được một gốc cây Anh linh thảo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cực kỳ vui vẻ, nhưng mà kế tiếp khi bọn họ phát hiện linh thảo tốt, hắn vẫn là nhanh chóng từng bước giành trước chiếm lấy, Mạnh Thiên Thạch tiếp tục thoái nhượng.

Phàn Bình là người tính tình nóng nảy, vài lần thì muốn nhảy dựng lên chém người, lại không quen nhìn loại hành vi này của Mạnh Thiên Thạch.

Mạnh huynh, huynh không thể như vậy, rõ ràng là mọi người cùng nhau phát hiện, vì sao huynh phải thoái nhượng? Huynh muốn đi đào, chúng ta giúp huynh.

Bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ có hai võ giả, bên cạnh Mạnh Thiên Thạch cũng có hai người, xem như ngang bằng. Hơn nữa Pàn Bình tin tưởng, thực lực của hắn và Tiễn Đông Lai nhất định lợi hại hơn Sở Chước và Bích Tầm Châu, hai người này vừa thấy chính là cái loại người xinh đẹp không có vũ lực gì, còn sợ đánh không lại bọn họ sao?

Tiễn Đông Lai cũng cực kì nghẹn khuất, vài lần kìm nén không được muốn ra tay, đều bị Mạnh Thiên Thạch ngăn lại.

Hai vị huynh đệ, bây giờ còn không phải lúc... Mạnh Thiên Thạch nháy mắt cho bọn hắn.

Hai người hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, vì kế hoạch kế tiếp, bọn họ phải tạm thời nhẫn nại. Nhưng thế này cũng đặc biệt nghẹn khuất, giống như nhân vật chính khổ bức ở trước khi thành công, phải trải qua các loại nghẹn khuất bất đắc dĩ, vì sao bọn họ lại không thể trực tiếp mở ra giết chóc sảng khoái một phen đây?

Bích Tầm Châu như có như không liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, trong lòng hừ lạnh.

Thật sự là nhân loại ngu xuẩn!

Lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một khi gặp được linh thảo thì




/238

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status