Editor: ChieuNinh
Một đám người lại đợi ở trên mặt biển vài ngày, dần dần không có lại thấy người nào xuất hiện từ trong biển, ngay cả bóng dáng đảo Thiên Diệp cũng không thấy đâu.
Cho tới bây giờ, người không thể bước ra từ trong biển, hẳn là đã phát sinh bất trắc.
Còn đảo Thiên Diệp, nhiều người không thể khẳng định có phải nó thật sự chìm xuống biển hủy diệt, hoặc là bị mạch nước ngầm trong biển đưa tới hải vực khác hay không. Đương nhiên mọi người vẫn hy vọng đảo Thiên Diệp không có bị hủy, chỉ là bị đưa tới hải vực khác thôi.
Người Tuyết Y lâu sau khi xác nhận chủ lầu Lược Hỏa ngã xuống, không khí hết sức đè nén.
Tiếp theo đó Vân cô liên tục phái rất nhiều đệ tử Tuyết Y lâu lặn xuống biển, muốn đi tìm ra thi thể của chủ lầu Lược Hỏa, nếu có thể tìm được đảo Thiên Diệp thì rất tốt. Bọn họ tin tưởng, thi thể chủ lầu Lược Hỏa hẳn là còn ở lại trên đảo Thiên Diệp, dù sao lúc ấy khi đảo Thiên Diệp chìm xuống, chủ lầu Lược Hỏa cũng vừa mới bỏ mình, khi thi thể rơi vào trong biển, cùng nhau biến mất theo đảo Thiên Diệp chìm xuống.
Người tu luyện khác thấy hành vi Tuyết Y lâu lặn xuống nước tìm kiếm, tuy rằng vui sướng khi người gặp họa, nhưng bên ngoài cũng không dám nói cái gì.
Lần này Tuyết Y lâu tổn thất thảm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng địa vị của nó ở đại lục Thiên Thượng Hải, người ở đây cũng sẽ không bởi vì Tuyết Y lâu chỉ còn hai mươi người như vậy mà lắm miệng nói cái gì, để tránh chọc tai họa cho mình hoặc sư môn.
Bọn họ không dám nói cái gì, nhưng có người dám.
Nửa tháng sau, có một chiếc thuyền lớn đi qua phiến hải vực này.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn này, người tu luyện trôi nổi ở trên mặt biển nửa tháng nhất thời mừng rỡ. Thuyền còn chưa tới nơi, thì vội vàng ngự pháp bảo đi qua, đều biểu đạt ý nguyện hy vọng lên thuyền.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong lời nói của người tu luyện bên cạnh mà biết chiếc thuyền này là thuyền của một thế lực tên là Nhân gian phường của đại lục Thiên Thượng Hải.
Nhân gian phường ở đại lục Thiên Thượng Hải là một hiệu buôn rất có thực lực, phường chủ là người tu luyện Nhân Vương cảnh, tọa trấn ở trong Nhân gian phường, phát triển Nhân gian phường được càng ngày càng tốt. Nhân gian phường cái gì cũng bán, mặc kệ là tài nguyên người tu luyện cần, hay là thứ gì đó người thường cần, hơn nữa bán được đặc biệt tốt.
Có người đoán, Nhân gian phường này hẳn là có lui tới buôn bán với đại lục khác, hơn nữa mở ra một cái thông đạo không gian chuyên môn đi tới đại lục khác, mới có thể thu nạp nhiều thương phẩm ngạc nhiên cổ quái như vậy.
Nhân gian phường cũng có vài chiếc thuyền vận chuyển ở Thiên Thượng Hải, những thuyền này đều là thuyền chở khách, đi lại giữa Thiên Thượng Hải và đại lục. Phí thuyền rất đắc, chẳng qua an toàn không lo ngại, không hề có hải tặc nào dám không có mắt ra tay đối với thuyền khách của Nhân gian phường.
Sở Chước nghe nói phí thuyền của Nhân gian phường là một ngàn khối linh thạch cho một chuyến thì bị hoảng sợ. Phí thuyền này ở đại lục Linh thế giới mà nói, đã là một khoản phí dụng không nhỏ, đời trước khi nàng đi lại ở đại lục khác của Linh thế giới, cũng chưa thấy qua phí thuyền đắc như vậy.
Thuyền trưởng chiếc thuyền này là một người tu luyện Linh Quang cảnh tầng chín, hơn nữa là một nữ nhân, thiếu chút nữa có thể bước vào Nhân Vương cảnh.
Là La Phong Vũ tiền bối Nhân gian phường. Một người tu luyện nam hai mắt tỏa ánh sáng.
La Phong Vũ mắt ngọc mày ngài, dáng người yêu kiều, một thân màu đỏ lại càng nổi bậc lên hơi thở nữ vương một thân ngự tỷ của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười đều như tranh vẽ.
A, đây không phải Vân cô sao? La Phong Vũ dựa ở chỗ đầu thuyền, mặt mày mỉm cười, mang theo mấy phần phong lưu ngả ngớn, càng lộ vẻ quyến rũ.
Thần sắc Vân cô tiều tụy, giọng điệu hờ hững: Thì ra là La thuyền trưởng, ngươi đây là phải rời khỏi Thiên Thượng Hải?
Đúng vậy, Thiên Thượng Hải đang lúc mùa hè, xuôi gió xuôi nước, lúc này rời khỏi không còn gì tốt hơn. Khóe miệng La Phong Vũ mỉm cười, giọng điệu vừa chuyển, nhẹ cười nói: Nghe nói chủ lầu Lược Hỏa tiền bối Tuyết Y lâu cũng ở đây, vì sao không thấy hắn?
Thật sự là không mở bình thì ai biết trong bình có cái gì, sắc mặt người Tuyết Y lâu nhất thời có sương giá.
Làm phiền La chủ thuyền quan tâm. Vân cô đáp lại một câu, cũng không muốn nhiều lời.
Cố tình La Phong Vũ giống như là không hiểu phải xem sắc mặt người khác, còn liên tiếp hòi thăm chủ lầu Lược Hỏa ở đâu, nàng làm vãn bối cũng nên đi bái kiến, còn mang phường chủ Nhân gian phường ra, làm cho trong lòng Vân cô tích tụ một cơn tức lại phát tác không được.
Ở khi La Phong Vũ nói chuyện với Vân cô, Sở Chước như những người tu luyện không ngự kiếm phi hành đều được đón lên trên thuyền Nhân gian phường.
Thuyền viên Nhân gian phường thu một người một ngàn khối linh thạch, không có linh thạch, có thể lấy vật tư đồng giá đến thay, điều này làm cho rất nhiều người tu luyện gom không đủ một ngàn khối linh thạch có thể thở một hơi.
Hoàn cảnh Thiên Thượng Hải có chút biến hoá kỳ lạ, nếu như đi đường biển an toàn thì lại không có gì, chỉ sợ trên biển đột nhiên xuất hiện bão táp hoặc là tai nạn khác, thuyền nhỏ tự chế không biết bị sóng biển cuốn đi nơi nào, rất dễ dàng sẽ gặp con đường lệch khỏi quỹ đạo, đến lúc đó chỉ có thể nhìn vận khí.
Cho nên lúc này nhìn thấy thuyền của Nhân gian phường, lại còn là loại thuyền thích hợp đi lại ở Thiên Thượng Hải, cho dù phí thuyền có chút mắc, mọi người vẫn khẽ cắn chặt răng lên thuyền, đỡ phải không biết khi nào thì mới có thể đợi được chiếc tiếp theo.
Sau khi lên thuyền, Sở Chước và người tu luyện khác cùng nhau ngoan ngoãn giao linh thạch.
Đồng thời, Sở Chước đã âm thầm chú ý nữ nhân đứng ở đầu thuyền đang tát pháo với Tuyết Y lâu, nghe nàng minh trào ám phúng Tuyết Y lâu, còn rất thích ý. Như thế xem ra, Tuyết Y lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải, cũng không phải một tay che trời, ít nhất còn có người thế lực khác dám hô hoán với bọn họ.
Lại nhìn người tu luyện chung quanh, cũng ẩn ẩn có vài phần hưng phấn, đối với La Phong Vũ phải nói đó là ái mộ và kính sợ.
Giao xong thuyền phí, nhóm người tu luyện gió thổi phơi nắng ở trên mặt biển hơn nửa tháng rốt cuộc có thể tiến vào khoang thuyền nghỉ ngơi.
Khi biết được một ngàn khối linh thạch thuyền phí là ở chung giường lớn, thì Sở Chước lại tốn năm trăm khối linh thạch, muốn một khoang nhỏ gian độc lập, nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi vào ở. Loại thời điểm này sẽ không so đo nam nữ thụ thụ không thân cái gì đó, so với cái loại một giường chung lớn nam nữ hỗn cùng một chỗ, nam nữ cùng ở một khoang cũng không có gì.
Chủ yếu vẫn là, Sở Chước không nỡ lãng phí
Một đám người lại đợi ở trên mặt biển vài ngày, dần dần không có lại thấy người nào xuất hiện từ trong biển, ngay cả bóng dáng đảo Thiên Diệp cũng không thấy đâu.
Cho tới bây giờ, người không thể bước ra từ trong biển, hẳn là đã phát sinh bất trắc.
Còn đảo Thiên Diệp, nhiều người không thể khẳng định có phải nó thật sự chìm xuống biển hủy diệt, hoặc là bị mạch nước ngầm trong biển đưa tới hải vực khác hay không. Đương nhiên mọi người vẫn hy vọng đảo Thiên Diệp không có bị hủy, chỉ là bị đưa tới hải vực khác thôi.
Người Tuyết Y lâu sau khi xác nhận chủ lầu Lược Hỏa ngã xuống, không khí hết sức đè nén.
Tiếp theo đó Vân cô liên tục phái rất nhiều đệ tử Tuyết Y lâu lặn xuống biển, muốn đi tìm ra thi thể của chủ lầu Lược Hỏa, nếu có thể tìm được đảo Thiên Diệp thì rất tốt. Bọn họ tin tưởng, thi thể chủ lầu Lược Hỏa hẳn là còn ở lại trên đảo Thiên Diệp, dù sao lúc ấy khi đảo Thiên Diệp chìm xuống, chủ lầu Lược Hỏa cũng vừa mới bỏ mình, khi thi thể rơi vào trong biển, cùng nhau biến mất theo đảo Thiên Diệp chìm xuống.
Người tu luyện khác thấy hành vi Tuyết Y lâu lặn xuống nước tìm kiếm, tuy rằng vui sướng khi người gặp họa, nhưng bên ngoài cũng không dám nói cái gì.
Lần này Tuyết Y lâu tổn thất thảm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng địa vị của nó ở đại lục Thiên Thượng Hải, người ở đây cũng sẽ không bởi vì Tuyết Y lâu chỉ còn hai mươi người như vậy mà lắm miệng nói cái gì, để tránh chọc tai họa cho mình hoặc sư môn.
Bọn họ không dám nói cái gì, nhưng có người dám.
Nửa tháng sau, có một chiếc thuyền lớn đi qua phiến hải vực này.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền lớn này, người tu luyện trôi nổi ở trên mặt biển nửa tháng nhất thời mừng rỡ. Thuyền còn chưa tới nơi, thì vội vàng ngự pháp bảo đi qua, đều biểu đạt ý nguyện hy vọng lên thuyền.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong lời nói của người tu luyện bên cạnh mà biết chiếc thuyền này là thuyền của một thế lực tên là Nhân gian phường của đại lục Thiên Thượng Hải.
Nhân gian phường ở đại lục Thiên Thượng Hải là một hiệu buôn rất có thực lực, phường chủ là người tu luyện Nhân Vương cảnh, tọa trấn ở trong Nhân gian phường, phát triển Nhân gian phường được càng ngày càng tốt. Nhân gian phường cái gì cũng bán, mặc kệ là tài nguyên người tu luyện cần, hay là thứ gì đó người thường cần, hơn nữa bán được đặc biệt tốt.
Có người đoán, Nhân gian phường này hẳn là có lui tới buôn bán với đại lục khác, hơn nữa mở ra một cái thông đạo không gian chuyên môn đi tới đại lục khác, mới có thể thu nạp nhiều thương phẩm ngạc nhiên cổ quái như vậy.
Nhân gian phường cũng có vài chiếc thuyền vận chuyển ở Thiên Thượng Hải, những thuyền này đều là thuyền chở khách, đi lại giữa Thiên Thượng Hải và đại lục. Phí thuyền rất đắc, chẳng qua an toàn không lo ngại, không hề có hải tặc nào dám không có mắt ra tay đối với thuyền khách của Nhân gian phường.
Sở Chước nghe nói phí thuyền của Nhân gian phường là một ngàn khối linh thạch cho một chuyến thì bị hoảng sợ. Phí thuyền này ở đại lục Linh thế giới mà nói, đã là một khoản phí dụng không nhỏ, đời trước khi nàng đi lại ở đại lục khác của Linh thế giới, cũng chưa thấy qua phí thuyền đắc như vậy.
Thuyền trưởng chiếc thuyền này là một người tu luyện Linh Quang cảnh tầng chín, hơn nữa là một nữ nhân, thiếu chút nữa có thể bước vào Nhân Vương cảnh.
Là La Phong Vũ tiền bối Nhân gian phường. Một người tu luyện nam hai mắt tỏa ánh sáng.
La Phong Vũ mắt ngọc mày ngài, dáng người yêu kiều, một thân màu đỏ lại càng nổi bậc lên hơi thở nữ vương một thân ngự tỷ của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười đều như tranh vẽ.
A, đây không phải Vân cô sao? La Phong Vũ dựa ở chỗ đầu thuyền, mặt mày mỉm cười, mang theo mấy phần phong lưu ngả ngớn, càng lộ vẻ quyến rũ.
Thần sắc Vân cô tiều tụy, giọng điệu hờ hững: Thì ra là La thuyền trưởng, ngươi đây là phải rời khỏi Thiên Thượng Hải?
Đúng vậy, Thiên Thượng Hải đang lúc mùa hè, xuôi gió xuôi nước, lúc này rời khỏi không còn gì tốt hơn. Khóe miệng La Phong Vũ mỉm cười, giọng điệu vừa chuyển, nhẹ cười nói: Nghe nói chủ lầu Lược Hỏa tiền bối Tuyết Y lâu cũng ở đây, vì sao không thấy hắn?
Thật sự là không mở bình thì ai biết trong bình có cái gì, sắc mặt người Tuyết Y lâu nhất thời có sương giá.
Làm phiền La chủ thuyền quan tâm. Vân cô đáp lại một câu, cũng không muốn nhiều lời.
Cố tình La Phong Vũ giống như là không hiểu phải xem sắc mặt người khác, còn liên tiếp hòi thăm chủ lầu Lược Hỏa ở đâu, nàng làm vãn bối cũng nên đi bái kiến, còn mang phường chủ Nhân gian phường ra, làm cho trong lòng Vân cô tích tụ một cơn tức lại phát tác không được.
Ở khi La Phong Vũ nói chuyện với Vân cô, Sở Chước như những người tu luyện không ngự kiếm phi hành đều được đón lên trên thuyền Nhân gian phường.
Thuyền viên Nhân gian phường thu một người một ngàn khối linh thạch, không có linh thạch, có thể lấy vật tư đồng giá đến thay, điều này làm cho rất nhiều người tu luyện gom không đủ một ngàn khối linh thạch có thể thở một hơi.
Hoàn cảnh Thiên Thượng Hải có chút biến hoá kỳ lạ, nếu như đi đường biển an toàn thì lại không có gì, chỉ sợ trên biển đột nhiên xuất hiện bão táp hoặc là tai nạn khác, thuyền nhỏ tự chế không biết bị sóng biển cuốn đi nơi nào, rất dễ dàng sẽ gặp con đường lệch khỏi quỹ đạo, đến lúc đó chỉ có thể nhìn vận khí.
Cho nên lúc này nhìn thấy thuyền của Nhân gian phường, lại còn là loại thuyền thích hợp đi lại ở Thiên Thượng Hải, cho dù phí thuyền có chút mắc, mọi người vẫn khẽ cắn chặt răng lên thuyền, đỡ phải không biết khi nào thì mới có thể đợi được chiếc tiếp theo.
Sau khi lên thuyền, Sở Chước và người tu luyện khác cùng nhau ngoan ngoãn giao linh thạch.
Đồng thời, Sở Chước đã âm thầm chú ý nữ nhân đứng ở đầu thuyền đang tát pháo với Tuyết Y lâu, nghe nàng minh trào ám phúng Tuyết Y lâu, còn rất thích ý. Như thế xem ra, Tuyết Y lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải, cũng không phải một tay che trời, ít nhất còn có người thế lực khác dám hô hoán với bọn họ.
Lại nhìn người tu luyện chung quanh, cũng ẩn ẩn có vài phần hưng phấn, đối với La Phong Vũ phải nói đó là ái mộ và kính sợ.
Giao xong thuyền phí, nhóm người tu luyện gió thổi phơi nắng ở trên mặt biển hơn nửa tháng rốt cuộc có thể tiến vào khoang thuyền nghỉ ngơi.
Khi biết được một ngàn khối linh thạch thuyền phí là ở chung giường lớn, thì Sở Chước lại tốn năm trăm khối linh thạch, muốn một khoang nhỏ gian độc lập, nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi vào ở. Loại thời điểm này sẽ không so đo nam nữ thụ thụ không thân cái gì đó, so với cái loại một giường chung lớn nam nữ hỗn cùng một chỗ, nam nữ cùng ở một khoang cũng không có gì.
Chủ yếu vẫn là, Sở Chước không nỡ lãng phí
/238
|