Xuyên qua hành lang, là một đại sảnh nháo rầm rầm, trong đại sảnh một đám người tu luyện tụ cùng một chỗ chơi lớn nhỏ (đại tiểu_ cờ bạc), trên mặt bàn đống linh thạch sáng lấp lánh, trường hợp này nhìn tương đối có vài phần chướng khí mù mịt.
Muốn tới boong tàu phải đi qua đại sảnh này, Sở Chước nghiêm mặt, thong dong đi qua.
Ở khi nàng xuất hiện, một ít dân cờ bạc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện từ trên hành lang, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, tu vi chỉ có Vũ Hóa cảnh tầng chín...
Ánh mắt sáng lên, khi một người tu luyện lớn mật liền muốn đi qua, bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt.
Ngươi không muốn sống nữa hả, dám gây sự ở trên thuyền của nữ la sát? Đồng bạn đó nhỏ giọng nói.
Người tu luyện đánh cược đến gần như mê muội nháy mắt thanh tỉnh lại, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đổ ra.
Danh tiếng của La Phong Vũ không nói toàn bộ Nhân gian phường, cho dù là ở đại lục Thiên Thượng Hải đều là tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng là cường giả bậc nhất dưới Nhân Vương cảnh, đừng nhìn nàng là một nữ nhân, chém người cũng không nương tay chút nào, có thể làm cho người ta kêu cha gọi mẹ, hối hận chọc tới nàng, một ít người hiểu chuyện bí mật lấy cho nàng cái ngoại hiệu Nữ la sát .
Tuy rằng La Phong Vũ thích đánh cược, ở trên sòng bạc cũng vô cùng dễ nói, nhưng lại không quen nhìn dân cờ bạc khi đánh cược đến bị mất phương hướng, dám ra tay đối với người vô tội. Nếu như bị nàng phát hiện, thì trực tiếp chém chết quăng vào trong biển làm thức ăn cho động vật biển.
Lúc này đây những người tu luyện ở trên sòng bạc nhìn đến Sở Chước, cho dù rục rịch ngóc đầu dậy, cũng không dám ra tay ở đây.
Nữ nhân đều có thể có được bất cứ lúc nào, mệnh thì chỉ có một cái, không dám lấy nó vui đùa.
Sở Chước rõ ràng cảm giác được tầm mắt không có ý tốt của những người đó, những người tu luyện ngột ngạt phiêu bạt ở trên biển không có chuyện gì, thì thích ra tay đối với một ít nữ tu cấp thấp, loại chuyện này Sở Chước gặp nhiều, nên vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua là nàng lập tức phát hiện, không có một dân cờ bạc nào dám tới đây, tâm tư khẽ động, sau đó thì hiểu rõ ràng đây là kết quả kinh sợ La Phong Vũ.
Ở trên thuyền vài ngày, Sở Chước đã hiểu rõ ràng phong cách hành sự của La Phong Vũ, nhìn như quái đản tùy hứng, kì thực rất có nguyên tắc, làm cho nàng cực có hảo cảm.
Tuy rằng bước lên một đường tu luyện, nhưng nữ tử thể chất trời sinh thì kém hơn nam tử, mặc kệ là người tu luyện hay là người thường đều giống nhau. Nếu nữ tử nghĩ muốn kiếm được tu vi và địa vị giống như nam nhân, phải nỗ lực cố gắng càng nhiều. Chẳng qua có một hiện tượng rất kỳ quái, nếu như nam nữ có tư chất và cố gắng như nhau, bình thường nói chung nữ tử sẽ lợi hại hơn nam tử, nam tu đồng cấp không phải là đối thủ.
Giống như đại lục Thiên Thượng Hải, La Phong Vũ liền được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhân Vương cảnh.
Chẳng trách Nhân gian phường dám hô hoán với Tuyết Y lâu, La Phong Vũ minh trào phúng ám châm chọc đối với Vân cô, những người Tuyết Y lâu đó chỉ có thể kìm nén, không dám hé răng.
Xuyên qua sòng bạc, thì lập tức đi đến boong tàu.
Đã trễ thế này, trên boong tàu không có ai cả, chỉ có mấy người tu luyện tuần tra, trên cột buồm cao cao treo một cái cốc linh đèn, nở rộ ánh sáng nhu hòa, loại linh đèn này cũng sẽ không hấp dẫn động vật biển ban đêm, cực kì an toàn.
Sở Chước đi ở trên boong tàu, đón gió biển ban đêm, quần áo trên người bị thổi làm bay phất phới.
Sở Chước cảm ứng phương hướng khế ước, mà đi dọc theo lan can thuyền, tiếp theo vịn lấy lan can nhìn vào trong biển.
Chân trời treo một vành trăng khuyết cong cong, nước biển khuếch tán ánh sáng trong veo, tiếng kêu động vật biển từ hải vực xa xôi truyền đến, kèm với bọt sóng nhè nhẹ, làm nổi bật toàn bộ thế giới bình yên mà an tĩnh.
Sở Chước yên lặng cảm giác khế ước với Huyền Uyên, biết bọn họ cách nơi này càng ngày càng gần, lập tức thì đến nơi.
Đột nhiên, trên boong tàu xuất hiện một hơi thở, tuy rằng lấy tu vi của nàng, căn bản không cảm giác được hơi thở đó, nhưng Sở Chước dưỡng thành cảnh giác cùng với nhạy bén nhiều năm, vẫn làm cho nàng cực nhanh cảm ứng được bất thường. Vì thế nàng vội vàng phát ra chỉ thị có người ở đây đến Huyền Uyên, để cho chúng nó trước đừng xuất hiện.
Sở Chước đứng trên boong tàu dưới ánh trăng, giả bộ ngắm cảnh đêm.
Sau một lúc lâu, một tiếng bước chân cố ý vang lên.
Sở Chước quay đầu, thì nhìn thấy nữ tử váy đỏ tay mang theo bầu rượu đi ra từ sòng bạc, khi nhìn thấy nàng thì cười nói: Cô gái này, hơn nửa đêm không lo nghỉ ở trong khoang, ở chỗ này làm chi?
Sở Chước vội vàng tiến lên làm cái lễ hậu bối, vẻ mặt ngượng ngùng nói: Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ta nghĩ đi ra ngắm phong cảnh.
La Phong Vũ cười nhạo một tiếng, cũng không biết cười cái gì, nàng ấy hào sảng uống vào một ngụm rượu, trên dưới đánh giá nàng, đột nhiên nói: Nghe nói ngươi và Phong Hành Tuyết ái nữ chủ lầu Tật Phong Tuyết Y lâu là bằng hữu?
Sở Chước không ngoài ý muốn nàng ấy sẽ hỏi, mấy ngày nay nàng đã từ chỗ những người khác biết được chuyện Nhân gian phường thường xuyên phân cao thấp cùng Tuyết Y lâu, lại nhìn ngày đó La Phong Vũ không khách khí đánh rơi mặt mũi Tuyết Y lâu, thì biết mình sớm hay muộn sẽ bị theo lệ thường mà đưa vào đối tượng trọng điểm cần chú ý. Thật sự là Tuyết Y lâu quá kéo thù hận, lúc ấy hành vi của Phong Hành Tuyết mời nàng lên thuyền, xem ở trong mắt người khác là ý tốt, nhưng mà có ác ý báo thù.
Tiểu cô nương đó quả nhiên không đơn giản như vẻ thoạt nhìn ngoài mặt.
Vì thế nàng ngượng ngùng nói: Kỳ thực ta và nàng ta cũng không xem như là bằng hữu. Khi ở đảo Thiên Diệp, lần đầu tiên ta và Phong cô nương gặp mặt, lúc ấy nàng ta sai sử một con Song Lân Xà tập kích ta với đồng bạn của ta, khi đó ta cũng không biết thân phận của nàng, liền ra tay đánh ngất nàng ta. Sau đó khi gặp lần thứ hai, ta lại vô ý đánh ngất nàng, nên nàng ghi tạc trong lòng.
La Phong Vũ không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ha ha cười rộ lên, tiếng cười có chút khí phách.
Sau khi cười xong, La Phong Vũ thật hứng thú nhìn Sở Chước, đều là người thông minh, làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Sở Chước.
Phong Hành Tuyết ở trước mặt Sở Chước ăn thua thiệt lớn, bây giờ còn có thể coi nàng làm bằng hữu, có lẽ là có nhược điểm gì đó bị Sở Chước nắm bắt, mới có thể nghe lời như vậy.
La Phong Vũ không có hứng thú đối với nhược điểm bị Sở Chước nắm, chẳng qua vẫn là có lòng tốt nhắc nhở một tiếng: Tuyết Y lâu nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phong Hành Tuyết đó là ái nữ chủ
Muốn tới boong tàu phải đi qua đại sảnh này, Sở Chước nghiêm mặt, thong dong đi qua.
Ở khi nàng xuất hiện, một ít dân cờ bạc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện từ trên hành lang, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, tu vi chỉ có Vũ Hóa cảnh tầng chín...
Ánh mắt sáng lên, khi một người tu luyện lớn mật liền muốn đi qua, bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt.
Ngươi không muốn sống nữa hả, dám gây sự ở trên thuyền của nữ la sát? Đồng bạn đó nhỏ giọng nói.
Người tu luyện đánh cược đến gần như mê muội nháy mắt thanh tỉnh lại, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đổ ra.
Danh tiếng của La Phong Vũ không nói toàn bộ Nhân gian phường, cho dù là ở đại lục Thiên Thượng Hải đều là tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng là cường giả bậc nhất dưới Nhân Vương cảnh, đừng nhìn nàng là một nữ nhân, chém người cũng không nương tay chút nào, có thể làm cho người ta kêu cha gọi mẹ, hối hận chọc tới nàng, một ít người hiểu chuyện bí mật lấy cho nàng cái ngoại hiệu Nữ la sát .
Tuy rằng La Phong Vũ thích đánh cược, ở trên sòng bạc cũng vô cùng dễ nói, nhưng lại không quen nhìn dân cờ bạc khi đánh cược đến bị mất phương hướng, dám ra tay đối với người vô tội. Nếu như bị nàng phát hiện, thì trực tiếp chém chết quăng vào trong biển làm thức ăn cho động vật biển.
Lúc này đây những người tu luyện ở trên sòng bạc nhìn đến Sở Chước, cho dù rục rịch ngóc đầu dậy, cũng không dám ra tay ở đây.
Nữ nhân đều có thể có được bất cứ lúc nào, mệnh thì chỉ có một cái, không dám lấy nó vui đùa.
Sở Chước rõ ràng cảm giác được tầm mắt không có ý tốt của những người đó, những người tu luyện ngột ngạt phiêu bạt ở trên biển không có chuyện gì, thì thích ra tay đối với một ít nữ tu cấp thấp, loại chuyện này Sở Chước gặp nhiều, nên vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua là nàng lập tức phát hiện, không có một dân cờ bạc nào dám tới đây, tâm tư khẽ động, sau đó thì hiểu rõ ràng đây là kết quả kinh sợ La Phong Vũ.
Ở trên thuyền vài ngày, Sở Chước đã hiểu rõ ràng phong cách hành sự của La Phong Vũ, nhìn như quái đản tùy hứng, kì thực rất có nguyên tắc, làm cho nàng cực có hảo cảm.
Tuy rằng bước lên một đường tu luyện, nhưng nữ tử thể chất trời sinh thì kém hơn nam tử, mặc kệ là người tu luyện hay là người thường đều giống nhau. Nếu nữ tử nghĩ muốn kiếm được tu vi và địa vị giống như nam nhân, phải nỗ lực cố gắng càng nhiều. Chẳng qua có một hiện tượng rất kỳ quái, nếu như nam nữ có tư chất và cố gắng như nhau, bình thường nói chung nữ tử sẽ lợi hại hơn nam tử, nam tu đồng cấp không phải là đối thủ.
Giống như đại lục Thiên Thượng Hải, La Phong Vũ liền được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhân Vương cảnh.
Chẳng trách Nhân gian phường dám hô hoán với Tuyết Y lâu, La Phong Vũ minh trào phúng ám châm chọc đối với Vân cô, những người Tuyết Y lâu đó chỉ có thể kìm nén, không dám hé răng.
Xuyên qua sòng bạc, thì lập tức đi đến boong tàu.
Đã trễ thế này, trên boong tàu không có ai cả, chỉ có mấy người tu luyện tuần tra, trên cột buồm cao cao treo một cái cốc linh đèn, nở rộ ánh sáng nhu hòa, loại linh đèn này cũng sẽ không hấp dẫn động vật biển ban đêm, cực kì an toàn.
Sở Chước đi ở trên boong tàu, đón gió biển ban đêm, quần áo trên người bị thổi làm bay phất phới.
Sở Chước cảm ứng phương hướng khế ước, mà đi dọc theo lan can thuyền, tiếp theo vịn lấy lan can nhìn vào trong biển.
Chân trời treo một vành trăng khuyết cong cong, nước biển khuếch tán ánh sáng trong veo, tiếng kêu động vật biển từ hải vực xa xôi truyền đến, kèm với bọt sóng nhè nhẹ, làm nổi bật toàn bộ thế giới bình yên mà an tĩnh.
Sở Chước yên lặng cảm giác khế ước với Huyền Uyên, biết bọn họ cách nơi này càng ngày càng gần, lập tức thì đến nơi.
Đột nhiên, trên boong tàu xuất hiện một hơi thở, tuy rằng lấy tu vi của nàng, căn bản không cảm giác được hơi thở đó, nhưng Sở Chước dưỡng thành cảnh giác cùng với nhạy bén nhiều năm, vẫn làm cho nàng cực nhanh cảm ứng được bất thường. Vì thế nàng vội vàng phát ra chỉ thị có người ở đây đến Huyền Uyên, để cho chúng nó trước đừng xuất hiện.
Sở Chước đứng trên boong tàu dưới ánh trăng, giả bộ ngắm cảnh đêm.
Sau một lúc lâu, một tiếng bước chân cố ý vang lên.
Sở Chước quay đầu, thì nhìn thấy nữ tử váy đỏ tay mang theo bầu rượu đi ra từ sòng bạc, khi nhìn thấy nàng thì cười nói: Cô gái này, hơn nửa đêm không lo nghỉ ở trong khoang, ở chỗ này làm chi?
Sở Chước vội vàng tiến lên làm cái lễ hậu bối, vẻ mặt ngượng ngùng nói: Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ta nghĩ đi ra ngắm phong cảnh.
La Phong Vũ cười nhạo một tiếng, cũng không biết cười cái gì, nàng ấy hào sảng uống vào một ngụm rượu, trên dưới đánh giá nàng, đột nhiên nói: Nghe nói ngươi và Phong Hành Tuyết ái nữ chủ lầu Tật Phong Tuyết Y lâu là bằng hữu?
Sở Chước không ngoài ý muốn nàng ấy sẽ hỏi, mấy ngày nay nàng đã từ chỗ những người khác biết được chuyện Nhân gian phường thường xuyên phân cao thấp cùng Tuyết Y lâu, lại nhìn ngày đó La Phong Vũ không khách khí đánh rơi mặt mũi Tuyết Y lâu, thì biết mình sớm hay muộn sẽ bị theo lệ thường mà đưa vào đối tượng trọng điểm cần chú ý. Thật sự là Tuyết Y lâu quá kéo thù hận, lúc ấy hành vi của Phong Hành Tuyết mời nàng lên thuyền, xem ở trong mắt người khác là ý tốt, nhưng mà có ác ý báo thù.
Tiểu cô nương đó quả nhiên không đơn giản như vẻ thoạt nhìn ngoài mặt.
Vì thế nàng ngượng ngùng nói: Kỳ thực ta và nàng ta cũng không xem như là bằng hữu. Khi ở đảo Thiên Diệp, lần đầu tiên ta và Phong cô nương gặp mặt, lúc ấy nàng ta sai sử một con Song Lân Xà tập kích ta với đồng bạn của ta, khi đó ta cũng không biết thân phận của nàng, liền ra tay đánh ngất nàng ta. Sau đó khi gặp lần thứ hai, ta lại vô ý đánh ngất nàng, nên nàng ghi tạc trong lòng.
La Phong Vũ không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ha ha cười rộ lên, tiếng cười có chút khí phách.
Sau khi cười xong, La Phong Vũ thật hứng thú nhìn Sở Chước, đều là người thông minh, làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Sở Chước.
Phong Hành Tuyết ở trước mặt Sở Chước ăn thua thiệt lớn, bây giờ còn có thể coi nàng làm bằng hữu, có lẽ là có nhược điểm gì đó bị Sở Chước nắm bắt, mới có thể nghe lời như vậy.
La Phong Vũ không có hứng thú đối với nhược điểm bị Sở Chước nắm, chẳng qua vẫn là có lòng tốt nhắc nhở một tiếng: Tuyết Y lâu nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phong Hành Tuyết đó là ái nữ chủ
/238
|