Hà My nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa, cô ta lại thay đổi ánh nhìn đắm tình đến Vũ Thiên. Cô đưa tay tuốt từng thứ quần áo vướng víu trên người xuống, chẳng mấy chốc mà cô chỉ còn bọc một bộ da màu trắng. Từ tốn vuốt ve thân thể ngọc ngà của bản thân, ngón tay đưa đến khóe môi gợi tình, cô tiến lại gần anh hơn, áp cơ thể đầy đặn của cô vào người anh. Vũ Thiên khinh miệt nhìn cô, đẩy người cô ra khỏi anh.
- Hừ. Cô lợi dụng à quên mà là đào mỏ ông Quý đại gia của cô chưa đủ hay sao? Còn dám mặt dày đến đáy ve vãn, rồi còn làm những chuyện bẩn thỉu đó với tôi.
- Em đâu có. Tại ông ta cứ đòi làm với em, muốn em ở bên cạnh ông ta, còn hứa rằng sẽ cho em một cuộc sống giàu sang, một sự nghiệp chói sáng nếu như em nghe lời ông ta… Em bất đắc dĩ mà, anh cũng biết mẹ và cha em nợ rất nhiều tiền…
- Hừ… không biết xấu hổ. Người đàn bà lăng loạn. Cô còn mặt mũi nói mấy lời đó với tôi… Cút ngay cho khuất mắt..
- Em. Đừng mà. Em yêu anh nhiều lắm kia mà, chỉ tại vì hoàn cảnh em mới phải làm như thế, thân thể và trái tim này luôn thuộc về anh.. Sao anh lại nói những lời đau lòng đó, con tim em sắp vỡ rồi.
- Nó có tan nát, vỡ vụn tôi cũng mặc kệ. Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn. Một là cô rời khỏi nơi này và không nói lung tung điều gì cho thì mấy cái bức ảnh dơ bẩn của cô với biết bao nhiêu tay đại gia tôi sẽ bỏ qua… Hai là nếu cô muốn ở lại nơi này thì chỉ xứng làm tạp vụ lau dọn phòng mà thôi… Cô muốn thế nào?
- Em… Em sẽ đi ngay. Tạm biệt.
Ra khỏi phòng, cô chỉ muốn kiếm được ai đó để phát tiết. Đường đường là người mẫu Hà My được mọi người yêu mến mà phải nhún nhường, giống như con chó mà cầu xin đàn ông. Nhưng nếu không làm như vậy, chịu nhục một chút thì người đàn ông kia sẽ bóp chết đường sống của cô.
Yuri nghe tiếng động, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái người mẫu kia. Mái tóc rối bù xù, đôi mắt đỏ hoe không kém phần cô, đỏ au, cô ta lại gần cô, giơ bàn tay chuẩn bị tát cô. Yuri không muốn vì bản thân làm thư kí đánh người khác, hay làm mất danh dự công ty bằng việc mắng mỏ người lại là người mẫu cho công ty, và cũng chưa biết người con gái này lại là người yêu hiện tại của anh. Cô chỉ biết nhắm mắt hứng nhận, nhưng chẳng có sự đau đớn nào cả, cô ngạc nhiên khi người giúp cô lại là Fake. Mỗi lúc cô cần một người che chở, anh lại xuất hiện, cô biết ơn con người này rất nhiều.
- Xin lỗi. Nhưng đừng có đánh em gái họ của tôi.
- Cái gì, em gái? Nhìn quê mùa thế này mà cũng là em anh sao? Thế giới này đảo lộn hết rồi?
- Cứ cho là vậy đi, rốt cuộc cô muốn gì, ve vãn đàn ông không được liền tìm người khác phát tiết, hình như công ty này tin tưởng lầm người có lòng tự trọng thấp đến như thế, mà sao tự cao lại cao hơn cả trời xanh kia… Và giờ thì xin lỗi em gái tôi ngay, không thì đừng có trách.
- Anh…
- Thôi cho tôi nhờ, hai người muốn đánh chửi nhau hay làm gì thì phiền đi chỗ khác cho. Fake, anh gặp giám đốc thì để em nói một tiếng, còn cô Hà My xong việc rồi thì mời đi cho.
Trước thái độ kiên quyết của Yuri, hai người không còn nói được gì. Hà My chỉ đành lủi thủi đi về như một con chuột vừa bị mắc mưa.
Fake vào phòng thấy Vũ Thiên đang cầm điếu thuốc nghi ngút khói, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời chiều tối. Hôm nay tăng ca, không ai ngoại lệ, thậm chí anh ta còn phải làm việc gấp ba gấp bốn nhân viên. Có một chút ghen tị, vì trước kia người Yuri chọn không phải là anh mà là người đàn ông này. Anh biết cô yêu anh ta vì đó đơn thuần là tình cảm chứ không phải anh ta tài giỏi, có nhiều thứ tốt đẹp bên anh ta. Anh hiểu cô, nhưng anh cảm nhận được ở người đàn ông ấy có thể che chở cô cả đời. Chỉ vậy là đủ.
- Anh vào có việc gì vậy Fake?
- À, tôi muốn báo cho anh vài tin, tập đoàn của Trần Quang đang hợp tác với chúng ta có vài điểm rất đáng ngờ.
- Ý anh là?
- Phải, ông ta đang thao túng một số cổ đông trong công ty chúng ta, tôi chỉ vô tình biết khi nghe được câu chuyện điện thoài này. Tôi cũng chưa biết ông ta có ý định gì nhưng thiết nghĩ nếu ông ta đã như con chuột hết đường quay lại cắn mèo thì ta cũng nên tiếp đón ông ta nhiệt tình chứ?
- Ừ. Cảm ơn thông tin của anh.
- Không có gì. Dù sao tôi cũng là nhân viên của nơi này. Hai tập đoàn và công ty nói sao cũng đã hợp lại thành một. Tôi cũng nên có chút trách nhiệm mà làm việc có ích.
- Ừ. Thật ra chuyện này tôi cũng đã đoán được vài phần khi ông ta thiếu chút nữa ám sát cha tôi. Anh gọi Trương Luật cùng Chấn Huy vào, tôi anh và bọn họ cũng nên chuẩn bị thực đơn ngon lành để bắt con mồi ham ăn còn cáo già như hắn.
- Phải, tôi ra ngoài. À phải rồi, cái cô Hà My gì gì đó thiếu chút nữa là làm mặt Yuri sưng lên rồi. Tôi nghĩ, là đàn ông cũng vẫn sẽ có lúc lo sợ người mình yêu không tin mình, nhưng Yuri thì khác, cô có nhiều nỗi sợ hơn anh tưởng, là anh họ của cô ấy, dạo này còn thêm cả nhiệm vụ làm người bầu bạn tâm sự với cổ nên tôi cũng hiểu. Cô sợ rằng với một người đàn ông hoàn hảo, thành đạt như anh, cô sợ rằng với thứ tình cảm nhỏ bé của cô ấy có thể giữ được anh hay không? Cô sợ rằng bản thân không thể như cây tầm gửi mà bám riết lấy anh, cô sợ rằng bản thân không kiềm chế nổi mà cứ yếu đuối đi rồi lại lao vào yêu anh lần nữa. Tôi cũng có người mình yêu nên cũng hiểu anh phần nào. Tôi quên đưa cho anh thứ này. Fake cầm cuốn sổ nhật kí nhỏ nhỏ ngoài bìa là hình ảnh của anh – Vũ Thiên. Fake nói tiếp – Tuấn Kiệt con trai anh nhờ tôi đưa cho anh, mong rằng anh sẽ hiểu lòng cô ấy mà đừng giận nữa?
- Tại sao anh lại đưa nó cho tôi, anh cũng có tình cảm với Yuri kia mà, anh vẫn có thể ích kỉ mà giấu chúng đi kia?
- Phải tôi cũng có cơ hội làm điều đó nhưng tôi đã không thể ra tay. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu mà có được. Nó chỉ có ý nghĩa khi cả hai phía chịu hi sinh mà cùng yêu nhau. Tôi cũng muốn bản thân ích kỉ, mà bỏ ngoài tai lời Tuấn Kiệt đem chúng bỏ vào sọt rác, nhưng tôi không còn cơ hội yêu cô ấy nữa rồi. Yuri yêu anh, và cũng nhờ một khoảng tình cảm tôi dành cho cô ấy trước đây mà tôi mới hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ thật sự. Đến giờ phút này tôi chỉ yêu một người con gái đó là Tiểu Vy, em gái nuôi của Yuri, thoạt nhìn hai người có chút giống nhau nhưng tôi nhận thấy rằng bản thân mình yêu Vy hơn cả thứ gọi là mãnh liệt tôi dành cho Yuri trước kia. Và giờ với cô ấy tôi chỉ coi như em gái họ, chỉ ở bên làm người tâm sự, và biết đâu được chừng trong tương lai cô ấy lại là chị dâu của tôi. Thật là mối quan hệ rắc rối nhỉ?
- Tình cảm nam nữ quá cao đẹp chăng? Cảm ơn vì những lời nói đó, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện tình yêu mà không có đánh nhau nhỉ? Haha…
- Có lẽ vậy… Hay là anh muốn ta đấu tay đôi, tôi cũng đánh nhau giỏi lắm ha.
- Thôi. Được rồi, có thời gian ta làm một trận sau, giờ thì gọi hai người bọn họ, ta bàn việc nghiêm túc. Tóm lại thì ở công ty cũng nên làm việc đúng nghĩa.
- Phải.
Được vài phút, căn phòng làm việc ấy lại sôi nổi với những tiếng nói nhưng lại không kém phần căng thẳng.
- Được rồi, cũng 9 giờ rồi. Mọi người về đi, phần còn lại tôi sẽ tự xử lí nốt.
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha không thì có ai đó sẽ lo cho anh chết mất – Chấn Huy giọng nhắc nhở.
- Tôi biết.
Fake đi ra đưa tay đập vai Vũ Thiên. Ánh mắt với ý “Nói chuyện vui vẻ, mong là mọi vấn đề sẽ được giải quyết.”
- À phải, tối nay tôi ở lại công ty, Luật sáng mai qua nhà tôi lấy vài bộ đồ đến đây. Tôi ở lại nhiều đêm quá nên hết đồ mặc rồi. Hahaha..
- Ừ. Chúng tôi đi.
Mọi người ra về. Cả một công ty bỗng chốc chỉ còn một phòng sáng đèn. Vũ Thiên bước ra ngoài, vẫn thấy Yuri đang lúi húi làm việc, anh rất thích ngắm cô mỗi lúc như vậy. Chợt ánh mắt anh dừng lại ở một chỗ, cánh tay gầy trắng nõn của cô nỗi bật là một vết vào dài, máu cũng đã khô lại. Mày anh chau lại, Vũ Thiên bất chợt tiến đến kéo tay cô đi. Yuri chỉ biết í ới vài từ:
- Đau. Thiên, anh làm em đau.
Vũ Thiên bỏ những lời nói của cô ra sau đầu, quay sang xốc cô bế vào phòng làm việc của anh. Đặt cô ngồi xuống, ảnh tỉ mỉ lấy lọ thuốc bôi cho cô rồi dán băng cá nhân vào.
- Sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?
Giọng anh ôn nhu làm mọi sức để bộc lộ với anh rằng cô ổn đều sụp đổ. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của cô. Yuri đứng lên định đi ra nhưng đôi chân của cô dường như giữ cô lại, đi được vài bước, cô chao đảo xém ngã. Nhưng nơi nhận cô không phải là mặt sàn sáng bóng, lạnh băng kia mà là một lồng ngực ấm áp. Cô dãy dụa, cô không muốn mình lại như một con mèo nhỏ sợ giông tố mà núp vào lòng anh. Những thứ tốt đẹp thế này. Cô… cô… Vũ Thiên siết chặt vòng tay hơn để cho cô thấy rằng anh đang ôm cô thật sự chứ không phải là ai khác. Yuri khóc, thấm đẫm một vùng áo của anh, cảm giác sợ hãi ấy vẫn cứ đeo đuổi cô ngay cả trong giấc mơ lẫn hiện thực…
- Sao anh lại ôn nhu với em đến như vậy?
- Em ngốc, anh yêu em nên mới làm vậy, em sợ gì nói cho anh nghe có được không, đừng làm anh sợ. Em vẫn chưa tin đây là sự thật sao? Em…
Vũ Thiên bất chợt hạ môi mình lên má Yuri cắn một cái…
- Á… Đau…
- Sao đau là thật đúng chưa?
- Ừ...
- Không được khóc nữa, mỗi lần em khóc ở chỗ này sẽ đau. – Vũ Thiên kéo bàn tay cô vào lồng ngực kia. Nghe từng nhịp đập mạnh mẽ ấy.
- Ừ… Em xin lỗi, em những thứ đẹp như vậy với em, em sợ nó sẽ biến mất. Giống mẹ của em vậy, nói là rất giận bà ấy vì bỏ em rồi có một cuộc sống mới nhưng rồi em lại tham lam mong rằng em sẽ được gặp lại bà ấy dù chỉ một lần.
- Ừ. Anh sẽ cố gắng tìm thông tin về mẹ em, tin anh.
- Em tin anh mà. Cô Hà My ấy sao hồi nãy em thấy cô nhìn như mới bị anh làm gì xong vậy.
- Em ghen à?
- Ai thèm ghen với anh? Xí…
- Em chịu cười rồi, mà em không có tí chút gì gọi là ghen à, vậy thì anh đi tìm người phụ nữ khác đây.
- Anh…
- Hahaha… Còn nói không ghen… Nhìn mặt em kìa, chỉ muốn cắn…
- Đừng mà…
Vũ Thiên cứ thế lao vào cô. Và đương nhiên họ sẽ làm chuyện gì đó đó rồi. Yuri cảm thán, ngày mai chắc mới về được nhà cô không biết sẽ giải thích gì nữa đây. Chỉ tại anh thôi!
……………………………..
- Thưa ông chủ, theo như mấy ngày qua tôi theo dõi, người đi đón thằng bé không phải Yuri mà là một người phụ nữ khác trạc tuổi.
- Haha… Ông trời giúp ta, nếu không phải ả ta cũng tốt, dễ dàng bắt nó hơn. Ngày mai thực hiện việc này cho ta, rốt cuộc thì cũng bắt được con mồi lớn…Haha…
- Còn về bà Hoàng Dung thì sao thưa ông?
- Mở cửa phòng cho ta, ta muốn gặp người đàn bà phản bội đó.
- Vâng thưa ông chủ.
Tên thuộc hạ mở cái phòng kia. Vừa bước vào phòng, nếu là người yếu tim chắc sẽ không thể chịu nổi cái không khí còn hơn cả căn nhà hoang kia. Hoàng Dung bị ràng buộc một chân bởi một cái xích to cồng, mái tóc rũ rượi, nhìn bà thảm hại cỡ nào. Trần Quang vén mái tóc, nâng cái cằm bà lên:
- Cảm giác thế nào? Khi phản bội tôi bà có nghĩ đến ngày này sẽ xảy ra. Yêu tến Lê Hoàng Phúc đó lắm sao, cũng chuẩn bị có kịch hay cho bà xem rồi.
- Ông định làm gì ông ấy, xin đừng làm bậy, tôi phản bội lại tình cảm của ông nên chỉ cần tôi gánh chịu tội này là được, sao ông còn ác độc đổ tội tình lên ông ấy.
- Tình cảm sướt mướt quá nhỉ? Vợ hiện tại của ông ta cũng từng lừa đoạt tình cảm của tôi, giờ đến bà, haha… Ông ta có vẻ có nhiều thứ hơn tôi tưởng. Đã vậy tôi sẽ chơi ván cờ này với ông ta đến cùng, à không phải mình Lê Hoàng Phúc, mà còn có cả con gái, cháu trai còn cha của nó nữa chứ? Hahaha… cuộc chiến này có vẻ rất thú vị.
- Ông, không được làm hại con gái tôi.
- Bà nghĩ mình có khả năng ngăn tôi lại sao, nực cười, giờ bà chỉ có thể do tôi sai khiến mà thôi.
- Ông, rồi ông sẽ hối hận vì những việc này.
- Hối hận sao, những từ đó không có trong từ điển sống của tôi, cũng có khá nhiều thời gian vậy để tôi thử chờ xem cái chữ hối hận ấy sẽ như thế nào… Hahaha… Người đâu đóng cửa.
Trần Quang bước ra khỏi phòng, ông nhếch mép cười. Lòng đắc thắng.
Cách một cánh cửa, Hoàng Dung đang khóc, vậy là con gái bà vẫn còn sống, không phải đã chết đi. Nhưng bà phải làm gì để cứu nó, còn cả đứa cháu… Ông trời có phải đang báo ứng bà khi trước kia không dám đối diện mà lại trốn tránh để rồi giờ để lại mối họa cho đời con đời cháu…
- Hừ. Cô lợi dụng à quên mà là đào mỏ ông Quý đại gia của cô chưa đủ hay sao? Còn dám mặt dày đến đáy ve vãn, rồi còn làm những chuyện bẩn thỉu đó với tôi.
- Em đâu có. Tại ông ta cứ đòi làm với em, muốn em ở bên cạnh ông ta, còn hứa rằng sẽ cho em một cuộc sống giàu sang, một sự nghiệp chói sáng nếu như em nghe lời ông ta… Em bất đắc dĩ mà, anh cũng biết mẹ và cha em nợ rất nhiều tiền…
- Hừ… không biết xấu hổ. Người đàn bà lăng loạn. Cô còn mặt mũi nói mấy lời đó với tôi… Cút ngay cho khuất mắt..
- Em. Đừng mà. Em yêu anh nhiều lắm kia mà, chỉ tại vì hoàn cảnh em mới phải làm như thế, thân thể và trái tim này luôn thuộc về anh.. Sao anh lại nói những lời đau lòng đó, con tim em sắp vỡ rồi.
- Nó có tan nát, vỡ vụn tôi cũng mặc kệ. Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn. Một là cô rời khỏi nơi này và không nói lung tung điều gì cho thì mấy cái bức ảnh dơ bẩn của cô với biết bao nhiêu tay đại gia tôi sẽ bỏ qua… Hai là nếu cô muốn ở lại nơi này thì chỉ xứng làm tạp vụ lau dọn phòng mà thôi… Cô muốn thế nào?
- Em… Em sẽ đi ngay. Tạm biệt.
Ra khỏi phòng, cô chỉ muốn kiếm được ai đó để phát tiết. Đường đường là người mẫu Hà My được mọi người yêu mến mà phải nhún nhường, giống như con chó mà cầu xin đàn ông. Nhưng nếu không làm như vậy, chịu nhục một chút thì người đàn ông kia sẽ bóp chết đường sống của cô.
Yuri nghe tiếng động, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái người mẫu kia. Mái tóc rối bù xù, đôi mắt đỏ hoe không kém phần cô, đỏ au, cô ta lại gần cô, giơ bàn tay chuẩn bị tát cô. Yuri không muốn vì bản thân làm thư kí đánh người khác, hay làm mất danh dự công ty bằng việc mắng mỏ người lại là người mẫu cho công ty, và cũng chưa biết người con gái này lại là người yêu hiện tại của anh. Cô chỉ biết nhắm mắt hứng nhận, nhưng chẳng có sự đau đớn nào cả, cô ngạc nhiên khi người giúp cô lại là Fake. Mỗi lúc cô cần một người che chở, anh lại xuất hiện, cô biết ơn con người này rất nhiều.
- Xin lỗi. Nhưng đừng có đánh em gái họ của tôi.
- Cái gì, em gái? Nhìn quê mùa thế này mà cũng là em anh sao? Thế giới này đảo lộn hết rồi?
- Cứ cho là vậy đi, rốt cuộc cô muốn gì, ve vãn đàn ông không được liền tìm người khác phát tiết, hình như công ty này tin tưởng lầm người có lòng tự trọng thấp đến như thế, mà sao tự cao lại cao hơn cả trời xanh kia… Và giờ thì xin lỗi em gái tôi ngay, không thì đừng có trách.
- Anh…
- Thôi cho tôi nhờ, hai người muốn đánh chửi nhau hay làm gì thì phiền đi chỗ khác cho. Fake, anh gặp giám đốc thì để em nói một tiếng, còn cô Hà My xong việc rồi thì mời đi cho.
Trước thái độ kiên quyết của Yuri, hai người không còn nói được gì. Hà My chỉ đành lủi thủi đi về như một con chuột vừa bị mắc mưa.
Fake vào phòng thấy Vũ Thiên đang cầm điếu thuốc nghi ngút khói, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời chiều tối. Hôm nay tăng ca, không ai ngoại lệ, thậm chí anh ta còn phải làm việc gấp ba gấp bốn nhân viên. Có một chút ghen tị, vì trước kia người Yuri chọn không phải là anh mà là người đàn ông này. Anh biết cô yêu anh ta vì đó đơn thuần là tình cảm chứ không phải anh ta tài giỏi, có nhiều thứ tốt đẹp bên anh ta. Anh hiểu cô, nhưng anh cảm nhận được ở người đàn ông ấy có thể che chở cô cả đời. Chỉ vậy là đủ.
- Anh vào có việc gì vậy Fake?
- À, tôi muốn báo cho anh vài tin, tập đoàn của Trần Quang đang hợp tác với chúng ta có vài điểm rất đáng ngờ.
- Ý anh là?
- Phải, ông ta đang thao túng một số cổ đông trong công ty chúng ta, tôi chỉ vô tình biết khi nghe được câu chuyện điện thoài này. Tôi cũng chưa biết ông ta có ý định gì nhưng thiết nghĩ nếu ông ta đã như con chuột hết đường quay lại cắn mèo thì ta cũng nên tiếp đón ông ta nhiệt tình chứ?
- Ừ. Cảm ơn thông tin của anh.
- Không có gì. Dù sao tôi cũng là nhân viên của nơi này. Hai tập đoàn và công ty nói sao cũng đã hợp lại thành một. Tôi cũng nên có chút trách nhiệm mà làm việc có ích.
- Ừ. Thật ra chuyện này tôi cũng đã đoán được vài phần khi ông ta thiếu chút nữa ám sát cha tôi. Anh gọi Trương Luật cùng Chấn Huy vào, tôi anh và bọn họ cũng nên chuẩn bị thực đơn ngon lành để bắt con mồi ham ăn còn cáo già như hắn.
- Phải, tôi ra ngoài. À phải rồi, cái cô Hà My gì gì đó thiếu chút nữa là làm mặt Yuri sưng lên rồi. Tôi nghĩ, là đàn ông cũng vẫn sẽ có lúc lo sợ người mình yêu không tin mình, nhưng Yuri thì khác, cô có nhiều nỗi sợ hơn anh tưởng, là anh họ của cô ấy, dạo này còn thêm cả nhiệm vụ làm người bầu bạn tâm sự với cổ nên tôi cũng hiểu. Cô sợ rằng với một người đàn ông hoàn hảo, thành đạt như anh, cô sợ rằng với thứ tình cảm nhỏ bé của cô ấy có thể giữ được anh hay không? Cô sợ rằng bản thân không thể như cây tầm gửi mà bám riết lấy anh, cô sợ rằng bản thân không kiềm chế nổi mà cứ yếu đuối đi rồi lại lao vào yêu anh lần nữa. Tôi cũng có người mình yêu nên cũng hiểu anh phần nào. Tôi quên đưa cho anh thứ này. Fake cầm cuốn sổ nhật kí nhỏ nhỏ ngoài bìa là hình ảnh của anh – Vũ Thiên. Fake nói tiếp – Tuấn Kiệt con trai anh nhờ tôi đưa cho anh, mong rằng anh sẽ hiểu lòng cô ấy mà đừng giận nữa?
- Tại sao anh lại đưa nó cho tôi, anh cũng có tình cảm với Yuri kia mà, anh vẫn có thể ích kỉ mà giấu chúng đi kia?
- Phải tôi cũng có cơ hội làm điều đó nhưng tôi đã không thể ra tay. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu mà có được. Nó chỉ có ý nghĩa khi cả hai phía chịu hi sinh mà cùng yêu nhau. Tôi cũng muốn bản thân ích kỉ, mà bỏ ngoài tai lời Tuấn Kiệt đem chúng bỏ vào sọt rác, nhưng tôi không còn cơ hội yêu cô ấy nữa rồi. Yuri yêu anh, và cũng nhờ một khoảng tình cảm tôi dành cho cô ấy trước đây mà tôi mới hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ thật sự. Đến giờ phút này tôi chỉ yêu một người con gái đó là Tiểu Vy, em gái nuôi của Yuri, thoạt nhìn hai người có chút giống nhau nhưng tôi nhận thấy rằng bản thân mình yêu Vy hơn cả thứ gọi là mãnh liệt tôi dành cho Yuri trước kia. Và giờ với cô ấy tôi chỉ coi như em gái họ, chỉ ở bên làm người tâm sự, và biết đâu được chừng trong tương lai cô ấy lại là chị dâu của tôi. Thật là mối quan hệ rắc rối nhỉ?
- Tình cảm nam nữ quá cao đẹp chăng? Cảm ơn vì những lời nói đó, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện tình yêu mà không có đánh nhau nhỉ? Haha…
- Có lẽ vậy… Hay là anh muốn ta đấu tay đôi, tôi cũng đánh nhau giỏi lắm ha.
- Thôi. Được rồi, có thời gian ta làm một trận sau, giờ thì gọi hai người bọn họ, ta bàn việc nghiêm túc. Tóm lại thì ở công ty cũng nên làm việc đúng nghĩa.
- Phải.
Được vài phút, căn phòng làm việc ấy lại sôi nổi với những tiếng nói nhưng lại không kém phần căng thẳng.
- Được rồi, cũng 9 giờ rồi. Mọi người về đi, phần còn lại tôi sẽ tự xử lí nốt.
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha không thì có ai đó sẽ lo cho anh chết mất – Chấn Huy giọng nhắc nhở.
- Tôi biết.
Fake đi ra đưa tay đập vai Vũ Thiên. Ánh mắt với ý “Nói chuyện vui vẻ, mong là mọi vấn đề sẽ được giải quyết.”
- À phải, tối nay tôi ở lại công ty, Luật sáng mai qua nhà tôi lấy vài bộ đồ đến đây. Tôi ở lại nhiều đêm quá nên hết đồ mặc rồi. Hahaha..
- Ừ. Chúng tôi đi.
Mọi người ra về. Cả một công ty bỗng chốc chỉ còn một phòng sáng đèn. Vũ Thiên bước ra ngoài, vẫn thấy Yuri đang lúi húi làm việc, anh rất thích ngắm cô mỗi lúc như vậy. Chợt ánh mắt anh dừng lại ở một chỗ, cánh tay gầy trắng nõn của cô nỗi bật là một vết vào dài, máu cũng đã khô lại. Mày anh chau lại, Vũ Thiên bất chợt tiến đến kéo tay cô đi. Yuri chỉ biết í ới vài từ:
- Đau. Thiên, anh làm em đau.
Vũ Thiên bỏ những lời nói của cô ra sau đầu, quay sang xốc cô bế vào phòng làm việc của anh. Đặt cô ngồi xuống, ảnh tỉ mỉ lấy lọ thuốc bôi cho cô rồi dán băng cá nhân vào.
- Sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?
Giọng anh ôn nhu làm mọi sức để bộc lộ với anh rằng cô ổn đều sụp đổ. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của cô. Yuri đứng lên định đi ra nhưng đôi chân của cô dường như giữ cô lại, đi được vài bước, cô chao đảo xém ngã. Nhưng nơi nhận cô không phải là mặt sàn sáng bóng, lạnh băng kia mà là một lồng ngực ấm áp. Cô dãy dụa, cô không muốn mình lại như một con mèo nhỏ sợ giông tố mà núp vào lòng anh. Những thứ tốt đẹp thế này. Cô… cô… Vũ Thiên siết chặt vòng tay hơn để cho cô thấy rằng anh đang ôm cô thật sự chứ không phải là ai khác. Yuri khóc, thấm đẫm một vùng áo của anh, cảm giác sợ hãi ấy vẫn cứ đeo đuổi cô ngay cả trong giấc mơ lẫn hiện thực…
- Sao anh lại ôn nhu với em đến như vậy?
- Em ngốc, anh yêu em nên mới làm vậy, em sợ gì nói cho anh nghe có được không, đừng làm anh sợ. Em vẫn chưa tin đây là sự thật sao? Em…
Vũ Thiên bất chợt hạ môi mình lên má Yuri cắn một cái…
- Á… Đau…
- Sao đau là thật đúng chưa?
- Ừ...
- Không được khóc nữa, mỗi lần em khóc ở chỗ này sẽ đau. – Vũ Thiên kéo bàn tay cô vào lồng ngực kia. Nghe từng nhịp đập mạnh mẽ ấy.
- Ừ… Em xin lỗi, em những thứ đẹp như vậy với em, em sợ nó sẽ biến mất. Giống mẹ của em vậy, nói là rất giận bà ấy vì bỏ em rồi có một cuộc sống mới nhưng rồi em lại tham lam mong rằng em sẽ được gặp lại bà ấy dù chỉ một lần.
- Ừ. Anh sẽ cố gắng tìm thông tin về mẹ em, tin anh.
- Em tin anh mà. Cô Hà My ấy sao hồi nãy em thấy cô nhìn như mới bị anh làm gì xong vậy.
- Em ghen à?
- Ai thèm ghen với anh? Xí…
- Em chịu cười rồi, mà em không có tí chút gì gọi là ghen à, vậy thì anh đi tìm người phụ nữ khác đây.
- Anh…
- Hahaha… Còn nói không ghen… Nhìn mặt em kìa, chỉ muốn cắn…
- Đừng mà…
Vũ Thiên cứ thế lao vào cô. Và đương nhiên họ sẽ làm chuyện gì đó đó rồi. Yuri cảm thán, ngày mai chắc mới về được nhà cô không biết sẽ giải thích gì nữa đây. Chỉ tại anh thôi!
……………………………..
- Thưa ông chủ, theo như mấy ngày qua tôi theo dõi, người đi đón thằng bé không phải Yuri mà là một người phụ nữ khác trạc tuổi.
- Haha… Ông trời giúp ta, nếu không phải ả ta cũng tốt, dễ dàng bắt nó hơn. Ngày mai thực hiện việc này cho ta, rốt cuộc thì cũng bắt được con mồi lớn…Haha…
- Còn về bà Hoàng Dung thì sao thưa ông?
- Mở cửa phòng cho ta, ta muốn gặp người đàn bà phản bội đó.
- Vâng thưa ông chủ.
Tên thuộc hạ mở cái phòng kia. Vừa bước vào phòng, nếu là người yếu tim chắc sẽ không thể chịu nổi cái không khí còn hơn cả căn nhà hoang kia. Hoàng Dung bị ràng buộc một chân bởi một cái xích to cồng, mái tóc rũ rượi, nhìn bà thảm hại cỡ nào. Trần Quang vén mái tóc, nâng cái cằm bà lên:
- Cảm giác thế nào? Khi phản bội tôi bà có nghĩ đến ngày này sẽ xảy ra. Yêu tến Lê Hoàng Phúc đó lắm sao, cũng chuẩn bị có kịch hay cho bà xem rồi.
- Ông định làm gì ông ấy, xin đừng làm bậy, tôi phản bội lại tình cảm của ông nên chỉ cần tôi gánh chịu tội này là được, sao ông còn ác độc đổ tội tình lên ông ấy.
- Tình cảm sướt mướt quá nhỉ? Vợ hiện tại của ông ta cũng từng lừa đoạt tình cảm của tôi, giờ đến bà, haha… Ông ta có vẻ có nhiều thứ hơn tôi tưởng. Đã vậy tôi sẽ chơi ván cờ này với ông ta đến cùng, à không phải mình Lê Hoàng Phúc, mà còn có cả con gái, cháu trai còn cha của nó nữa chứ? Hahaha… cuộc chiến này có vẻ rất thú vị.
- Ông, không được làm hại con gái tôi.
- Bà nghĩ mình có khả năng ngăn tôi lại sao, nực cười, giờ bà chỉ có thể do tôi sai khiến mà thôi.
- Ông, rồi ông sẽ hối hận vì những việc này.
- Hối hận sao, những từ đó không có trong từ điển sống của tôi, cũng có khá nhiều thời gian vậy để tôi thử chờ xem cái chữ hối hận ấy sẽ như thế nào… Hahaha… Người đâu đóng cửa.
Trần Quang bước ra khỏi phòng, ông nhếch mép cười. Lòng đắc thắng.
Cách một cánh cửa, Hoàng Dung đang khóc, vậy là con gái bà vẫn còn sống, không phải đã chết đi. Nhưng bà phải làm gì để cứu nó, còn cả đứa cháu… Ông trời có phải đang báo ứng bà khi trước kia không dám đối diện mà lại trốn tránh để rồi giờ để lại mối họa cho đời con đời cháu…
/41
|