Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 104: Lần đầu tiên cầu hôn 2
/297
|
Cố Vi Vi biến sắc, lập tức dùng tay giữ chặt dây an toàn trước ngực, một mực không chịu xuống xe.
"Tôi không muốn, tại sao chúng ta lại kết hôn chứ?"
"Em chắc chắn chứ?" Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi.
"Tôi chắc chắn." Cố Vi Vi gắt gao giữ chặt đai an toàn không buông.
"Tuy chúng ta từng ngủ với nhau một đêm nhưng Phó tổng à, anh đã là người trưởng thành rồi mà còn ép một tiểu cô nương mười mấy tuổi như tôi chịu trách nhiệm với anh thì cũng quá là bắt nạt người khác rồi đấy."
"Là tôi muốn chịu trách nhiệm với em." Phó Hàn Tranh nén giận, nghiêm túc nói.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm." Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, "Hơn nữa, tôi còn chưa tới độ tuổi được phép kết hôn, không thể kết hôn với anh đâu."
Sao anh ta lại đột nhiên trúng gió, trực tiếp chở cô tới cục dân chính chứ? Là đang muốn bức hôn cô sao?
"Ở Trung Quốc có một quy định đặc biệt, chỉ cần người muốn kết hôn tròn mười tám tuổi, có sự đồng ý của cha mẹ hai bên liền cho phép kết hôn." Phó Thời Khâm nghiêng đầu nhìn cô giải thích.
"Nếu vậy thì Lê Gia Thành cũng không đồng ý đâu." Cố Vi Vi nói.
Lê Gia Thành mà biết chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, ngược lại còn muốn đẩy Lê Hinh Nhi và Lê Tương Dương tới chỗ Phó Hàn Tranh cũng nên.
Trong mắt ông ta vốn không hề coi Mộ Vi Vi là con gái, làm sao có thể đồng ý để cô được gả vào Phó gia cơ chứ.
Nhưng Phó Thời Khâm lại lấy một tờ giấy trong túi đựng tài liệu đặt cạnh ghế tài xế ra, quơ quơ trước mặt cô mà nói.
"Nhìn cho rõ đi, đây là chữ ký đồng ý cho cô kết hôn của Lê Gia Thành."
Cố Vi Vi liếc sang tờ giấy kia, đúng là chữ ký của Lê Gia Thành.
Nhưng dựa vào bản lĩnh của Phó gia, muốn lấy được một tờ giấy trắng có chữ ký của Lê Gia Thành thì có gì khó chứ.
Sau khi có được chữ ký rồi lại viết thêm nội dung xác nhận ông ta đã đồng ý vào, càng là chuyện dễ dàng.
"Tôi cũng không có hộ khẩu."
"Tôi giúp cô làm xong rồi." Phó Thời Khâm lại tiếp tục lấy sổ hộ khẩu ra quơ quơ trước mặt cô.
Trong vòng ba tiếng đồng hồ, Phó Thời Khâm hắn đã kịp chuẩn bị đầy đủ giấy tờ cho hai người bọn họ cả rồi.
Bây giờ chỉ cần Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Vi vào trong Cục dân chính điền vào giấy đăng ký kết hôn, chứng nhận một cái, vậy là xong rồi.
Cố Vi Vi không còn gì để nói, bọn họ rõ ràng là có chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến tìm cô.
"Bây giờ em còn có yêu cầu gì nữa?" Phó Hàn Tranh nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
Bàn tay Cố Vi Vi bị anh nắm chặt không rút ra được, "Làm gì có ai kết hôn như vậy chứ, vừa nói kết hôn liền cứ thế kéo người ta đến Cục dân chính mà được sao? Anh đã cầu hôn chưa? Anh đã hỏi ý tôi chưa?"
Phó Hàn Tranh nghe xong liền nói với Phó Thời Khâm, "Lấy ra đây.
Phó Thời Khâm rất ăn ý mà đưa cho Phó Hàn Tranh một hộp nhung tinh xảo.
"Nhẫn của anh."
Sau đó hắn xuống xe, lấy một bó hoa hồng từ trong cốp xe ra dứt khoát nhét vào trong lòng Cố Vi Vi.
"Bây giờ thì cả âm nhạc, hoa hồng và nhẫn đều đủ cả rồi."
Phó Hàn Tranh mở hộp đựng nhẫn ra, lấy chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hoàn mỹ ra đưa tới trước mặt Cố Vi Vi mà nói.
"Tôi cho em năm phút suy nghĩ.
Cố Vi Vi nhìn xuống bó hoa hồng bị Phó Thời Khâm mạnh tay nhét vào trong lòng mình, rồi lại nhìn lên chiếc nhẫn kim cương đang giơ trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào người đàn ông đang cầm nhẫn kia.
Cách cầu hôn này quả thực đúng là mang đậm phong cách cương quyết và nhanh chóng của Phó Hàn Tranh.
Bài hát lãng mạn vang lên, thế nhưng tâm tình của Cố Vi Vi lại bối rối muốn phát điên.
Với tính khí bá đạo của Phó Hàn Tranh, năm phút sau cho dù cô có đồng ý hay không thì chắc chắn anh cũng sẽ kéo cô vào Cục dân chính cho bằng được.
"Chuyện đó…. tôi cón thể hỏi tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn không?"
Hôm qua thái độ của Phó Hàn Tranh vẫn rất tốt, sáng nay trước khi đi làm cũng bình thường, tại sao đến buổi chiều lại đột nhiên phát điên vậy?
Cuối cùng thì Phó Hàn Tranh cũng không kìm nổi cơn giận trong người nữa, sắc mặt xấu hẳn đi.
"Xem ra em không hề có ý định nói với tôi chuyện em mang thai thì phải."
"Mang thai cái gì chứ, tôi không hề có thai!" Cố Vi Vi cả giận phủ nhận.
"Nếu em không mang thai thì tại sao phải mua que thử thai chứ?" Phó Hàn Tranh vừa nói vừa lấy tờ hóa đơn của cô ra.
"Tôi không muốn, tại sao chúng ta lại kết hôn chứ?"
"Em chắc chắn chứ?" Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi.
"Tôi chắc chắn." Cố Vi Vi gắt gao giữ chặt đai an toàn không buông.
"Tuy chúng ta từng ngủ với nhau một đêm nhưng Phó tổng à, anh đã là người trưởng thành rồi mà còn ép một tiểu cô nương mười mấy tuổi như tôi chịu trách nhiệm với anh thì cũng quá là bắt nạt người khác rồi đấy."
"Là tôi muốn chịu trách nhiệm với em." Phó Hàn Tranh nén giận, nghiêm túc nói.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm." Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, "Hơn nữa, tôi còn chưa tới độ tuổi được phép kết hôn, không thể kết hôn với anh đâu."
Sao anh ta lại đột nhiên trúng gió, trực tiếp chở cô tới cục dân chính chứ? Là đang muốn bức hôn cô sao?
"Ở Trung Quốc có một quy định đặc biệt, chỉ cần người muốn kết hôn tròn mười tám tuổi, có sự đồng ý của cha mẹ hai bên liền cho phép kết hôn." Phó Thời Khâm nghiêng đầu nhìn cô giải thích.
"Nếu vậy thì Lê Gia Thành cũng không đồng ý đâu." Cố Vi Vi nói.
Lê Gia Thành mà biết chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, ngược lại còn muốn đẩy Lê Hinh Nhi và Lê Tương Dương tới chỗ Phó Hàn Tranh cũng nên.
Trong mắt ông ta vốn không hề coi Mộ Vi Vi là con gái, làm sao có thể đồng ý để cô được gả vào Phó gia cơ chứ.
Nhưng Phó Thời Khâm lại lấy một tờ giấy trong túi đựng tài liệu đặt cạnh ghế tài xế ra, quơ quơ trước mặt cô mà nói.
"Nhìn cho rõ đi, đây là chữ ký đồng ý cho cô kết hôn của Lê Gia Thành."
Cố Vi Vi liếc sang tờ giấy kia, đúng là chữ ký của Lê Gia Thành.
Nhưng dựa vào bản lĩnh của Phó gia, muốn lấy được một tờ giấy trắng có chữ ký của Lê Gia Thành thì có gì khó chứ.
Sau khi có được chữ ký rồi lại viết thêm nội dung xác nhận ông ta đã đồng ý vào, càng là chuyện dễ dàng.
"Tôi cũng không có hộ khẩu."
"Tôi giúp cô làm xong rồi." Phó Thời Khâm lại tiếp tục lấy sổ hộ khẩu ra quơ quơ trước mặt cô.
Trong vòng ba tiếng đồng hồ, Phó Thời Khâm hắn đã kịp chuẩn bị đầy đủ giấy tờ cho hai người bọn họ cả rồi.
Bây giờ chỉ cần Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Vi vào trong Cục dân chính điền vào giấy đăng ký kết hôn, chứng nhận một cái, vậy là xong rồi.
Cố Vi Vi không còn gì để nói, bọn họ rõ ràng là có chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến tìm cô.
"Bây giờ em còn có yêu cầu gì nữa?" Phó Hàn Tranh nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
Bàn tay Cố Vi Vi bị anh nắm chặt không rút ra được, "Làm gì có ai kết hôn như vậy chứ, vừa nói kết hôn liền cứ thế kéo người ta đến Cục dân chính mà được sao? Anh đã cầu hôn chưa? Anh đã hỏi ý tôi chưa?"
Phó Hàn Tranh nghe xong liền nói với Phó Thời Khâm, "Lấy ra đây.
Phó Thời Khâm rất ăn ý mà đưa cho Phó Hàn Tranh một hộp nhung tinh xảo.
"Nhẫn của anh."
Sau đó hắn xuống xe, lấy một bó hoa hồng từ trong cốp xe ra dứt khoát nhét vào trong lòng Cố Vi Vi.
"Bây giờ thì cả âm nhạc, hoa hồng và nhẫn đều đủ cả rồi."
Phó Hàn Tranh mở hộp đựng nhẫn ra, lấy chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hoàn mỹ ra đưa tới trước mặt Cố Vi Vi mà nói.
"Tôi cho em năm phút suy nghĩ.
Cố Vi Vi nhìn xuống bó hoa hồng bị Phó Thời Khâm mạnh tay nhét vào trong lòng mình, rồi lại nhìn lên chiếc nhẫn kim cương đang giơ trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào người đàn ông đang cầm nhẫn kia.
Cách cầu hôn này quả thực đúng là mang đậm phong cách cương quyết và nhanh chóng của Phó Hàn Tranh.
Bài hát lãng mạn vang lên, thế nhưng tâm tình của Cố Vi Vi lại bối rối muốn phát điên.
Với tính khí bá đạo của Phó Hàn Tranh, năm phút sau cho dù cô có đồng ý hay không thì chắc chắn anh cũng sẽ kéo cô vào Cục dân chính cho bằng được.
"Chuyện đó…. tôi cón thể hỏi tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn không?"
Hôm qua thái độ của Phó Hàn Tranh vẫn rất tốt, sáng nay trước khi đi làm cũng bình thường, tại sao đến buổi chiều lại đột nhiên phát điên vậy?
Cuối cùng thì Phó Hàn Tranh cũng không kìm nổi cơn giận trong người nữa, sắc mặt xấu hẳn đi.
"Xem ra em không hề có ý định nói với tôi chuyện em mang thai thì phải."
"Mang thai cái gì chứ, tôi không hề có thai!" Cố Vi Vi cả giận phủ nhận.
"Nếu em không mang thai thì tại sao phải mua que thử thai chứ?" Phó Hàn Tranh vừa nói vừa lấy tờ hóa đơn của cô ra.
/297
|