Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 103: Lần đầu tiên cầu hôn
/297
|
Sáu giờ chiều, giờ tan trường của Trường Trung học Anh Thành.
Cố Vi Vi gặp Lạc Thiên Thiên ở phòng học dưới lầu, Kỷ Trình muốn đi vệ sinh nên hai người bọn họ ở đây đợi Kỷ Trình.
Cố Vi Vi khởi động lại điện thoại, vì trên lớp không được dùng điện thoại nên cả chiều nay cô đều tắt máy. Vừa mới bật nguồn điện thoại lên liền nhận được một loạt tin nhắn tới.
Một tin là của Phó Hàn Tranh: [Tan học thì tới bãi đỗ xe ở đường Tử Ngọ.]
Mấy tin nhắn sau đều là của Phó Thời Khâm: [Mộ Vi Vi, tan học thì mau tới bãi đỗ xe.]
[Đã tan trường được mười phút rồi, sao cô còn chưa đi ra thế hả?]
[Khởi động điện thoại rồi trả lời tin nhắn của tôi đi chứ!]
....
Cố Vi Vi chăm chú đọc tin nhắn, khẽ nhíu mày tự hỏi hai anh em nhà này đang làm cái gì vậy?
Không phải cô đã nói là mấy hôm nay phải giúp Kỷ Trình phụ đạo dương cầm, buổi tối mới về nhà rồi hay sao.
Cô đang chuẩn bị trả lời tin nhắn của Phó Hàn Tranh thì Phó Thời Khâm gọi tới.
"Mộ Vi Vi, sao bây giờ cô mới chịu mở điện thoại thế hả, mau tới bãi đậu xe trên đường Tử Ngọ đi.]
"Tôi hẹn Kỷ Trình và Thiên Thiên luyện đàn rồi, bây giờ chưa về nhà đâu." Cố Vi Vi đáp.
Cô vừa dứt lời thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo uy lực khiến người khác không thể từ chối của Phó Hàn Tranh ở đầu dây bên kia truyền tới.
"Chúng tôi đến nơi rồi, em qua đây ngay đi."
"Cô mà không chịu ra thì tôi sẽ lái xe vào trong trường tìm cô đấy." Phó Thời Khâm nói với theo.
Cố Vi Vi cắn răng, bất đắc dĩ mà nói, "Tôi tới ngay đây."
Đúng lúc đó, Kỷ Trình từ phòng vệ sinh đi ra, hào hứng nói, "Đi thôi, tôi mời hai người uống trà sữa sau đó chúng ta đi luyện đàn."
"Trình Trình, chắc là tôi…. hhông đi được rồi, tôi có chút việc gấp phải đi trước đây." Cố Vi Vi xin lỗi.
Không biết hai tên kia định giở trò quỷ gì nữa, đang yên đang lành lại chạy tới trường cô.
Nếu nhất quyết không đi theo bọn họ thì cô chắc chắn Phó Thời Khâm sẽ thật sự lái xe vào trường tìm cô mất.
"Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là tôi thi năng khiếu rồi." Kỷ Trình lập tức mếu máo ra nhìn Cố Vi Vi.
"Cô cứ luyện tập giống như hôm qua tôi nói là được, cứ luyện tốt đoạn nhạc đó thì sẽ có thể thi đỗ thôi." Cố Vi Vi còn chưa nói xong thì Phó Thời Khâm lại tiếp tục gọi điện thoại tới giục cô.
Cô đành phải vội vội vàng vàng mà tạm biệt Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên rồi chạy ra khỏi trường học đi tới đường Tử Ngọ, vừa đến nơi liền thực sự nhìn thấy xe của Phó Hàn Tranh đang đỗ ở đấy.
Cô cẩn thận nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có học sinh cùng trường ở gần đây rồi mới mở cửa ngồi vào trong xe.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người phải chạy tới trường học vậy?"
Phó Hàn Tranh dịu dàng giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi rối loạn, nhẹ nhàng nói.
"Tôi muốn đưa em tới một nơi quan trọng."
"Nơi nào cơ?"
Phó Hàn Tranh nắm chặt bàn tay Cố Vi Vi, nhất quyết không để cô rút về.
"Đi một lát là tới rồi."
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh dùng ánh mắt ôn nhu còn có chút kỳ quái mà nhìn mình, trong lòng mơ hồ có linh cảm chẳng lành, không hiểu sao cô lại cảm thấy cái nơi mà mình sắp đến kia chẳng phải chỗ tốt đẹp gì.
Phó Thời Khâm lái xe, lại còn vui vẻ mà mở nhạc, là một bài hát cực kỳ lãng mạn,.
"Không phải hôm nay anh đi công tác sao?" Cố Vi Vi kỳ quái nhìn chằm chằm Phó Thời Khâm đang ngồi ở ghế tài xế, tâm tình phơi phới kia.
"Anh trai tôi khai ân, tôi không cần phải đi nữa." Phó Thời Khâm đáp, lại còn cực kỳ vui vẻ mà bắt đầu thổi sáo.
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn sang Phó Hàn Tranh, liền phát hiện anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô từ nãy tới giờ.
Ánh mắt ấy, thâm trầm mà ôn nhu.
"Rốt cuộc là…. chúng ta đang đi đâu vậy?"
Nếu là một buổi tiệc xã giao của công ty bọn họ thì tuyệt đối không đến lượt một cô nhóc học sinh như cô tham dự.
Cô vừa dứt lời thì Phó Thời Khâm cũng dừng xe.
"Đến Cục dân chính rồi."
"Cục dân chính?" Cố Vi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, trời ạ, xe của bọn họ thật sự đang dừng trước Cục dân chính, "Tới đây làm gì?"
"Kết hôn." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nhìn hắn rồi lại nhìn Phó Thời Khâm rồi ngơ ngác hỏi, "Ai kết hôn cơ?"
"Chúng ta."
Cố Vi Vi gặp Lạc Thiên Thiên ở phòng học dưới lầu, Kỷ Trình muốn đi vệ sinh nên hai người bọn họ ở đây đợi Kỷ Trình.
Cố Vi Vi khởi động lại điện thoại, vì trên lớp không được dùng điện thoại nên cả chiều nay cô đều tắt máy. Vừa mới bật nguồn điện thoại lên liền nhận được một loạt tin nhắn tới.
Một tin là của Phó Hàn Tranh: [Tan học thì tới bãi đỗ xe ở đường Tử Ngọ.]
Mấy tin nhắn sau đều là của Phó Thời Khâm: [Mộ Vi Vi, tan học thì mau tới bãi đỗ xe.]
[Đã tan trường được mười phút rồi, sao cô còn chưa đi ra thế hả?]
[Khởi động điện thoại rồi trả lời tin nhắn của tôi đi chứ!]
....
Cố Vi Vi chăm chú đọc tin nhắn, khẽ nhíu mày tự hỏi hai anh em nhà này đang làm cái gì vậy?
Không phải cô đã nói là mấy hôm nay phải giúp Kỷ Trình phụ đạo dương cầm, buổi tối mới về nhà rồi hay sao.
Cô đang chuẩn bị trả lời tin nhắn của Phó Hàn Tranh thì Phó Thời Khâm gọi tới.
"Mộ Vi Vi, sao bây giờ cô mới chịu mở điện thoại thế hả, mau tới bãi đậu xe trên đường Tử Ngọ đi.]
"Tôi hẹn Kỷ Trình và Thiên Thiên luyện đàn rồi, bây giờ chưa về nhà đâu." Cố Vi Vi đáp.
Cô vừa dứt lời thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo uy lực khiến người khác không thể từ chối của Phó Hàn Tranh ở đầu dây bên kia truyền tới.
"Chúng tôi đến nơi rồi, em qua đây ngay đi."
"Cô mà không chịu ra thì tôi sẽ lái xe vào trong trường tìm cô đấy." Phó Thời Khâm nói với theo.
Cố Vi Vi cắn răng, bất đắc dĩ mà nói, "Tôi tới ngay đây."
Đúng lúc đó, Kỷ Trình từ phòng vệ sinh đi ra, hào hứng nói, "Đi thôi, tôi mời hai người uống trà sữa sau đó chúng ta đi luyện đàn."
"Trình Trình, chắc là tôi…. hhông đi được rồi, tôi có chút việc gấp phải đi trước đây." Cố Vi Vi xin lỗi.
Không biết hai tên kia định giở trò quỷ gì nữa, đang yên đang lành lại chạy tới trường cô.
Nếu nhất quyết không đi theo bọn họ thì cô chắc chắn Phó Thời Khâm sẽ thật sự lái xe vào trường tìm cô mất.
"Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là tôi thi năng khiếu rồi." Kỷ Trình lập tức mếu máo ra nhìn Cố Vi Vi.
"Cô cứ luyện tập giống như hôm qua tôi nói là được, cứ luyện tốt đoạn nhạc đó thì sẽ có thể thi đỗ thôi." Cố Vi Vi còn chưa nói xong thì Phó Thời Khâm lại tiếp tục gọi điện thoại tới giục cô.
Cô đành phải vội vội vàng vàng mà tạm biệt Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên rồi chạy ra khỏi trường học đi tới đường Tử Ngọ, vừa đến nơi liền thực sự nhìn thấy xe của Phó Hàn Tranh đang đỗ ở đấy.
Cô cẩn thận nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có học sinh cùng trường ở gần đây rồi mới mở cửa ngồi vào trong xe.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người phải chạy tới trường học vậy?"
Phó Hàn Tranh dịu dàng giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi rối loạn, nhẹ nhàng nói.
"Tôi muốn đưa em tới một nơi quan trọng."
"Nơi nào cơ?"
Phó Hàn Tranh nắm chặt bàn tay Cố Vi Vi, nhất quyết không để cô rút về.
"Đi một lát là tới rồi."
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh dùng ánh mắt ôn nhu còn có chút kỳ quái mà nhìn mình, trong lòng mơ hồ có linh cảm chẳng lành, không hiểu sao cô lại cảm thấy cái nơi mà mình sắp đến kia chẳng phải chỗ tốt đẹp gì.
Phó Thời Khâm lái xe, lại còn vui vẻ mà mở nhạc, là một bài hát cực kỳ lãng mạn,
"Không phải hôm nay anh đi công tác sao?" Cố Vi Vi kỳ quái nhìn chằm chằm Phó Thời Khâm đang ngồi ở ghế tài xế, tâm tình phơi phới kia.
"Anh trai tôi khai ân, tôi không cần phải đi nữa." Phó Thời Khâm đáp, lại còn cực kỳ vui vẻ mà bắt đầu thổi sáo.
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn sang Phó Hàn Tranh, liền phát hiện anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô từ nãy tới giờ.
Ánh mắt ấy, thâm trầm mà ôn nhu.
"Rốt cuộc là…. chúng ta đang đi đâu vậy?"
Nếu là một buổi tiệc xã giao của công ty bọn họ thì tuyệt đối không đến lượt một cô nhóc học sinh như cô tham dự.
Cô vừa dứt lời thì Phó Thời Khâm cũng dừng xe.
"Đến Cục dân chính rồi."
"Cục dân chính?" Cố Vi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, trời ạ, xe của bọn họ thật sự đang dừng trước Cục dân chính, "Tới đây làm gì?"
"Kết hôn." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nhìn hắn rồi lại nhìn Phó Thời Khâm rồi ngơ ngác hỏi, "Ai kết hôn cơ?"
"Chúng ta."
/297
|