Anh ta ngay cả thang máy cũng không chịu đi.
Lúc này, Hoa Miên đứng trước thang máy mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông nọ, cô phát hiện người này thật đúng không phải đang giả ngốc: Hơn nữa cô còn cảm giác nếu không phải do anh ta tin mình, bằng với việc đẩy anh ta vào “cái hộp sắt bị phong bế này”, sợ rằng anh ta đã đánh cô đến chết đi sống lại.
Hoa Miên: “…. Tại, tại sao không đi lên?”
Huyền Cực: “Đi đâu?”
Hoa Miên trái lo phải nghĩ, cuối cùng liếc đến cái camera trong thang máy, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi để lấy hết can đảm bước vào thang máy…
Cô cầm thẻ phòng trong tay Huyền Cực, ấn ấn vài cái trong bảng điều khiển, “đinh” một tiếng, số “11” trong thang máy sáng lên, thang máy đóng cửa, bắt đầu đi lên.
Hoa Miên đưa lưng về phía Huyền Cực: “… Cái này gọi là thang máy.”
Hoa Miên tạm dừng một lát, thật cẩn thận liếc nhìn người đang đứng sau mình qua lớp kính: “Anh đứng ở bên ngoài cũng biết tòa nhà này cao đến mức nào, hai mươi mấy tầng, đi cầu thang bộ sẽ rất mệt, cho nên cần phải đi thang máy…”
Huyền Cực cảm giác dưới chân hơi buông lỏng, ngược lại trên đỉnh đầu truyền đến áp lực, anh cẩn thận suy ngẫm lại lời của Hoa Miên rồi gật đầu: “Thang máy.”
Lúc này đến phiên Hoa Miên kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ngay sau đó nghe thấy anh ta nói: “Vô Lượng điện ở đỉnh đảo Phù Đồ, từ bến tàu trên đảo Phù Đồ, băng qua một cánh đồng hoa lớn sẽ đến chân núi. Nơi đó cũng có người linh hoạt giỏi tay nghề chuyên chế tạo máy móc thang máy, ngày thường du khách đến đảo tham quan cũng không có võ công, họ sẽ dùng thang máy để lên đỉnh núi… Lời đồn nói rằng Vô Lượng điện là nơi đáng đến nhất Chư Hạ đại lực, ban đêm nếu ngồi trên nóc nhà Vô Lượng điện, ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thấy cá voi đảo Phù Đồ xuyên qua dãy ngân hà, chậm rãi dạo chơi.
Cánh đồng hoa lớn.
Ngân hà.
Cá voi đảo Phù Đồ.
Huyền Cực nói rất có tính gợi hình, trong đầu Hoa Miên lập tức xuất hiện bản đồ game võng du, cái loại bản đồ này không thể tìm thấy ở phó bản, càng không thể tìm thấy trong bản đồ đi pk…
Hoa Miên: “Nghe thật đẹp, giống như ——”
… Một nơi vô cùng thích hợp để hẹn hò.
Hoa Miên còn chưa nói xong đã thấy khóe môi người đàn ông đứng sau mình hơi cong lên, phản chiếu qua lớp kính thang máy: “Đáng tiếc nóc nhà Vô Lượng điện không phải là nơi ai muốn cũng có thể lên được… Có cơ hội, đưa cô đi.”
Lời vừa dứt, Huyền Cực lại thấy bóng lưng của cô gái vất vả lắm mới có thể thả lỏng ở trước mặt mình hơi căng lên ——
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên nghe vậy cúi đầu, hai ngón trỏ một lần nữa đan lại trước ngực.
Anh ta đang mời cô đi hẹn hò sao?
A a a a a a!
Lớn đùng ra như vậy, lại là lần đầu…
Cho dù anh ta có là người điên, cũng đáng giá để cô mừng đến phát khóc!
Mặt Hoa Miên hơi đỏ lên, cô còn tự an ủi mình là do thang máy hơi bí bách…
Cũng may đã đến nơi, sau khi ra khỏi thang máy, Hoa Miên dựa theo số phòng ghi trên thẻ mà tìm phòng của Huyền Cực.
Hoa Miên giơ chiếc thẻ trong tay lên, động tác chậm rãi giống hệt thao tác hướng dẫn an toàn bay trên máy bay, giơ thẻ lên quẹt làm mẫu cho Huyền Cực.
Sau đó cô đẩy cửa phòng, cắm thẻ vào ổ công tắc.
“Cắm thẻ lấy điện, khi nào ra khỏi phòng thì nhớ rút thẻ ra.” Hoa Miên thu lại nửa nước chân đang đặt trong phòng, đứng vững ở cửa nói: “Phòng này thuê đến ngày mốt, mấy ngày tới anh nhớ tranh thủ thời gian… Đi tìm mấy việc lặt vặt làm đi, bằng không mấy ngày tới anh lại phải ra đường ngủ đó.”
Hoa Miên đánh một tiếng trống giúp tinh thần hăng hái để nói cho hết lời, sau đó tiếp tục im lặng.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm Huyền Cực, không biết đối phương nghe có hiểu ý của mình không ——
Cô trầm mặc, suy nghĩ có chút hỗn loạn, trong đầu đã vạch ra trường hợp nếu người đàn ông này đột nhiên ra tay cướp bóc, cô tốt nhất nên chạy vào thang máy hay chạy qua phòng khác xin giúp đỡ đây.
Không ngờ người đàn ông đứng phía sau chỉ thẳng thắn nghiêm túc chắp tay: “Tạ cô nương viện thủ tương trợ, tại hạ đã hai ngày bôn ba chưa từng rửa mặt, có thể lại làm phiền cô nương xuống lầu dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm hay không…”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên: “Trong phòng có nước ấm, tự động cung cấp 24/24.”
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên thở dài.
Đây chính là thỉnh Phật phải thỉnh tận Tây Thiên.
Nếu ngay từ khi bắt đầu, Hoa Miên còn có ý thức phòng bị mà từ chối việc lên lầu cùng Huyền Cực, thì sau một hồi nước ấm nấu ếch xanh, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại, cô đang trong phòng Huyền Cực, chỉ anh cách dùng nước ấm, dầu gội đầu, khăn tắm, dùng bàn chải đánh răng và kem cạo râu ——
Thiếu điều chỉ còn mỗi việc cởi quần chà lưng nữa thôi.
Lúc mở nắp bồn cầu tự hoại ra, Hoa Miên đột nhiên nhớ ra đại khái cách đây bốn mươi tám giờ, người đàn ông từ trên trời giáng xuống này còn dùng kiếm kề vào cổ cô ——
Bốn mươi tám giờ sau, người đàn ông này lại mang vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng mình, hai người hình thành một trạng thái biến thái cùng đứng khom lưng chen chúc trong phòng vệ sinh, đưa mắt nghiên cứu bồn cầu.
… Cốt truyện phát triển như vậy, có thể nói là vô vùng tàn khốc.
…
Sau khi xác nhận anh ta đã học được cách sử dụng nhà vệ sinh và một số loại dụng cụ khác, Hoa Miên lấy tốc độ như lúc chui lại vào xe đạo cụ chạy như bay —— trên đường chạy trốn vì quá gấp mà suýt chút nữa vấp ngã, cũng may nhờ nhanh lẹ mà tóm được một cái thân cây, chỉ là túi áo khoác bị rách, rơi ra vài món đồ nặng trĩu, rớt trên nền đất vang lên tiếng “lạch cạch”.
Hoa Miên ngồi xuống nhìn thì thấy chính là mấy cục vàng lúc nãy người đàn ông đó đưa cho cô —— lúc này cô bỗng nhớ đến tình cảnh khi ấy, không hiểu sao lại cười ngây ngô…
Hôm nay cô có nói chuyện với người lạ rất nhiều nha.
Cũng không bị nói lắp nữa.
Tim cũng không giống trước kia, đập nhanh như kiểu mới vừa thi chạy 100 mét xong, cũng không lo đến mức líu cả lưỡi lại nữa.
“…. Hì.”
Hoa Miên vui sướng nghĩ về “hành động vĩ đại” của mình ngày hôm nay, đột nhiên sửng sốt, cô nâng tay lên sờ sờ khóe môi đang giương lên của mình…
Chung quanh không một bóng người.
Hoa Miên đỏ mặt, rụt rụt cổ, nâng tay lên sửa sang lại khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt.
Cô bước đến gần chỗ mấy cục vàng, khom lưng nhặt lên —— rất nhiều đoàn làm phim dùng bọt biển làm thành vàng, sau đó phun sơn vàng ánh kim hoặc phủ vàng giấy lên trên, cục vàng nặng trĩu này đúng là rất hiếm gặp…
“Làm bằng đá sao?”
Bệnh nghề nghiệp của Hoa Miên đột nhiên trỗi dậy, Hoa Miên ước lượng cục vàng trong tay, lại tò mò giơ nó lên, nhắm ngay ánh mặt trời —— mặt ngoài cục vàng này có không ít vệt xước, thật giống trang sức vàng bị ma sát nhiều mà để lại vết tích…
Hoa Miên hạ tay, tò mò dùng móng cào cào mặt ngoài, cũng không có vết sơn bị tróc —— làm thật tốt, đem về nhờ Tô Yến xem thử mới được, tài liệu phân biệt chất liệu của chị ấy có một bộ dùng cho mấy cái này thì phải.
Trong tay cầm cục vàng lên thưởng thức, Hoa Miên chậm rãi bước đến nơi đoàn làm phim đang quay phim, đến nơi mới phát hiện tại hiện trường nhân viên bảo vệ còn y nguyên, không những thế hình như còn đông hơn khi nãy gấp đôi ——
… Đại khái chắc việc một người đàn ông từ trên trời giáng xuống đột nhập vào đây khiến họ cảm thấy không thể hiểu được.
Hoa Miên móc thẻ nhân viên ra để vào trường quay, xa xa đã thấy tiểu Vương tổ trang phục đang ngóng cổ chờ, thấy Hoa Miên thì sáng bừng cả mặt, nhanh nhẹn bước đến bắt lấy cổ tay cô: “Hoa Miên? Chị không sao chứ? Vừa nãy người kia đột nhiên xuất hiện, sau khi chị đưa anh ta đi em tìm mãi cũng không thấy chị…”
“…”
Hoa Miên theo bản năng liên tục lùi về sau vài bước.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mối chỉ khâu ở tay áo, tim đập mạnh, hô hấp khó khăn, trước mắt trở nên mơ hồ…. Cảm giác quẫn bách quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện, người trước mặt môi đang mấp máy, nhưng tai Hoa Miên lại ong ong không nghe được anh ta đang nói gì.
… Có thể, buông tôi ra được không?
Không thích bị nắm lấy như vậy.
Tất cả mọi người đều đang nhìn.
Tuy rằng biết cậu có ý tốt, nhưng nếu có thể, không cần phải nói chuyện với tôi đâu ——
Hoa Miên luống cuống đến mức hít thở không thông, ngây ngốc nhìn Vương Ca tổ trang phục bắt tay ân cần hỏi han, cánh môi đằng sau lớp khăn quàng của cô run rẩy, nhỏ giọng nói “Cảm ơn” và “Tôi không có việc gì”, thẳng đến khi Tô Yến xuất hiện cứu lấy cô!
“Này, Hoa Miên, em chạy đi đâu vậy, chị tìm em khắp nơi đó!”
Lúc Tô Yến xách Hoa Miên khỏi tay Vương Ca, có rất nhiều người thấy Vương Ca túm lấy cô, tất cả bọn họ đều phát ra tiếng cười ái muội hoặc ồn ào to nhỏ, khiến lưng Hoa Miên lại đổ mồ hôi lạnh… Lại không dám lên tiếng phản bác hay nói gì, chỉ có thể khom lưng cảm ơn Vương Ca, sau đó lôi kéo Tô Yến cuống quýt thoát khỏi hiện trường.
Dọc theo đường đi, tay cô lúc nào cũng buộc chặt thành nắm đấm.
Thẳng đến khi lòng bàn tay bị vật cứng làm đau.
Đến xe đạo cụ, Hoa Miên kéo cửa nhảy lên, lúc này cô mới có thể thả lỏng, mở tay ra thì thấy vật mà cô luôn luôn nắm chặt chính là cục vàng mà Huyền Cực đưa cho mình…
Hoa Miên: “…”
À đúng rồi.
Hoa Miên: “Tô Yến.”
Tô Yến: “Chị hỏi em lần sau đừng có chạy lung tung nữa có được không, chị đi khắp nơi tìm em, sợ em lại bị bắt cóc, em sao có thể cùng một người đàn ông xa lạ đi lang thang được hả, chị lo —— cái gì?”
Hoa Miên vươn tay, như kiểu đang hiến vật quý đến trước mặt Tô Yến: “Chị xem.”
“???” Tô Yến kinh ngạc: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Chị xem cục vàng này làm tỉ mỉ chưa, nhìn không giống đạo cụ bình thường, muốn trọng lượng có trọng lượng, còn không bị tróc sơn…” Hoa Miên dùng giọng nói hâm mộ nói: “Không biết là đạo cụ sư nào mà lại lợi hại như vậy….”
Tô Yến nghe vậy, thầm nghĩ có người khéo tay hơn em là em hâm mộ đến mức đó sao? Tô Yến tò mò cầm cục vàng trong tay Hoa Miên, ước lượng, gõ gõ, nghe nghe, sau đó nhăn mày.
Dưới vẻ mặt hâm mộ khi suy đoán đến công nghệ làm “vàng giả như thật” của Hoa Miên, Tô Yến cuối cùng dứt khoát đưa đồ đến bên miệng cắn một cái, cuối cùng “ai da” một tiếng: “Em lấy cái này ở đâu ra?”
Hoa Miên “a” một tiếng, lộ ra khuôn mặt bé bằng bàn tay: “… Được, được người ta cho.”
Tô Yến nhìn chằm chằm Hoa Miên, mày càng nhăn lại: “Em đừng gạt người, mau thành thật khai báo cái thứ này em lấy ở đâu ra? Ngân hàng? Bây giờ ngân hàng còn dùng vàng sao? Không phải đều dùng vàng lá hết à? Tiệm vàng? Hình như cũng không đúng ——”
Hoa Miên: “A?”
Tô Yến: “Này, hay là em nhặt được ở trên đường?”
Hoa Miên: “A?”
Tô Yến ném cục vàng lại cho Hoa Miên, nói: “Đây là vàng thật.”
Hoa Miên: “….A?”
Hoa Miên cúi đầu nhìn cục vàng trong tay, cảm xúc lạnh lẽo mà kim loại đem lại khiến bàn tay của một người sống sờ sờ như cô nóng lên.
Lúc này, Hoa Miên đứng trước thang máy mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông nọ, cô phát hiện người này thật đúng không phải đang giả ngốc: Hơn nữa cô còn cảm giác nếu không phải do anh ta tin mình, bằng với việc đẩy anh ta vào “cái hộp sắt bị phong bế này”, sợ rằng anh ta đã đánh cô đến chết đi sống lại.
Hoa Miên: “…. Tại, tại sao không đi lên?”
Huyền Cực: “Đi đâu?”
Hoa Miên trái lo phải nghĩ, cuối cùng liếc đến cái camera trong thang máy, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi để lấy hết can đảm bước vào thang máy…
Cô cầm thẻ phòng trong tay Huyền Cực, ấn ấn vài cái trong bảng điều khiển, “đinh” một tiếng, số “11” trong thang máy sáng lên, thang máy đóng cửa, bắt đầu đi lên.
Hoa Miên đưa lưng về phía Huyền Cực: “… Cái này gọi là thang máy.”
Hoa Miên tạm dừng một lát, thật cẩn thận liếc nhìn người đang đứng sau mình qua lớp kính: “Anh đứng ở bên ngoài cũng biết tòa nhà này cao đến mức nào, hai mươi mấy tầng, đi cầu thang bộ sẽ rất mệt, cho nên cần phải đi thang máy…”
Huyền Cực cảm giác dưới chân hơi buông lỏng, ngược lại trên đỉnh đầu truyền đến áp lực, anh cẩn thận suy ngẫm lại lời của Hoa Miên rồi gật đầu: “Thang máy.”
Lúc này đến phiên Hoa Miên kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ngay sau đó nghe thấy anh ta nói: “Vô Lượng điện ở đỉnh đảo Phù Đồ, từ bến tàu trên đảo Phù Đồ, băng qua một cánh đồng hoa lớn sẽ đến chân núi. Nơi đó cũng có người linh hoạt giỏi tay nghề chuyên chế tạo máy móc thang máy, ngày thường du khách đến đảo tham quan cũng không có võ công, họ sẽ dùng thang máy để lên đỉnh núi… Lời đồn nói rằng Vô Lượng điện là nơi đáng đến nhất Chư Hạ đại lực, ban đêm nếu ngồi trên nóc nhà Vô Lượng điện, ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thấy cá voi đảo Phù Đồ xuyên qua dãy ngân hà, chậm rãi dạo chơi.
Cánh đồng hoa lớn.
Ngân hà.
Cá voi đảo Phù Đồ.
Huyền Cực nói rất có tính gợi hình, trong đầu Hoa Miên lập tức xuất hiện bản đồ game võng du, cái loại bản đồ này không thể tìm thấy ở phó bản, càng không thể tìm thấy trong bản đồ đi pk…
Hoa Miên: “Nghe thật đẹp, giống như ——”
… Một nơi vô cùng thích hợp để hẹn hò.
Hoa Miên còn chưa nói xong đã thấy khóe môi người đàn ông đứng sau mình hơi cong lên, phản chiếu qua lớp kính thang máy: “Đáng tiếc nóc nhà Vô Lượng điện không phải là nơi ai muốn cũng có thể lên được… Có cơ hội, đưa cô đi.”
Lời vừa dứt, Huyền Cực lại thấy bóng lưng của cô gái vất vả lắm mới có thể thả lỏng ở trước mặt mình hơi căng lên ——
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên nghe vậy cúi đầu, hai ngón trỏ một lần nữa đan lại trước ngực.
Anh ta đang mời cô đi hẹn hò sao?
A a a a a a!
Lớn đùng ra như vậy, lại là lần đầu…
Cho dù anh ta có là người điên, cũng đáng giá để cô mừng đến phát khóc!
Mặt Hoa Miên hơi đỏ lên, cô còn tự an ủi mình là do thang máy hơi bí bách…
Cũng may đã đến nơi, sau khi ra khỏi thang máy, Hoa Miên dựa theo số phòng ghi trên thẻ mà tìm phòng của Huyền Cực.
Hoa Miên giơ chiếc thẻ trong tay lên, động tác chậm rãi giống hệt thao tác hướng dẫn an toàn bay trên máy bay, giơ thẻ lên quẹt làm mẫu cho Huyền Cực.
Sau đó cô đẩy cửa phòng, cắm thẻ vào ổ công tắc.
“Cắm thẻ lấy điện, khi nào ra khỏi phòng thì nhớ rút thẻ ra.” Hoa Miên thu lại nửa nước chân đang đặt trong phòng, đứng vững ở cửa nói: “Phòng này thuê đến ngày mốt, mấy ngày tới anh nhớ tranh thủ thời gian… Đi tìm mấy việc lặt vặt làm đi, bằng không mấy ngày tới anh lại phải ra đường ngủ đó.”
Hoa Miên đánh một tiếng trống giúp tinh thần hăng hái để nói cho hết lời, sau đó tiếp tục im lặng.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm Huyền Cực, không biết đối phương nghe có hiểu ý của mình không ——
Cô trầm mặc, suy nghĩ có chút hỗn loạn, trong đầu đã vạch ra trường hợp nếu người đàn ông này đột nhiên ra tay cướp bóc, cô tốt nhất nên chạy vào thang máy hay chạy qua phòng khác xin giúp đỡ đây.
Không ngờ người đàn ông đứng phía sau chỉ thẳng thắn nghiêm túc chắp tay: “Tạ cô nương viện thủ tương trợ, tại hạ đã hai ngày bôn ba chưa từng rửa mặt, có thể lại làm phiền cô nương xuống lầu dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm hay không…”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên: “Trong phòng có nước ấm, tự động cung cấp 24/24.”
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên thở dài.
Đây chính là thỉnh Phật phải thỉnh tận Tây Thiên.
Nếu ngay từ khi bắt đầu, Hoa Miên còn có ý thức phòng bị mà từ chối việc lên lầu cùng Huyền Cực, thì sau một hồi nước ấm nấu ếch xanh, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại, cô đang trong phòng Huyền Cực, chỉ anh cách dùng nước ấm, dầu gội đầu, khăn tắm, dùng bàn chải đánh răng và kem cạo râu ——
Thiếu điều chỉ còn mỗi việc cởi quần chà lưng nữa thôi.
Lúc mở nắp bồn cầu tự hoại ra, Hoa Miên đột nhiên nhớ ra đại khái cách đây bốn mươi tám giờ, người đàn ông từ trên trời giáng xuống này còn dùng kiếm kề vào cổ cô ——
Bốn mươi tám giờ sau, người đàn ông này lại mang vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng mình, hai người hình thành một trạng thái biến thái cùng đứng khom lưng chen chúc trong phòng vệ sinh, đưa mắt nghiên cứu bồn cầu.
… Cốt truyện phát triển như vậy, có thể nói là vô vùng tàn khốc.
…
Sau khi xác nhận anh ta đã học được cách sử dụng nhà vệ sinh và một số loại dụng cụ khác, Hoa Miên lấy tốc độ như lúc chui lại vào xe đạo cụ chạy như bay —— trên đường chạy trốn vì quá gấp mà suýt chút nữa vấp ngã, cũng may nhờ nhanh lẹ mà tóm được một cái thân cây, chỉ là túi áo khoác bị rách, rơi ra vài món đồ nặng trĩu, rớt trên nền đất vang lên tiếng “lạch cạch”.
Hoa Miên ngồi xuống nhìn thì thấy chính là mấy cục vàng lúc nãy người đàn ông đó đưa cho cô —— lúc này cô bỗng nhớ đến tình cảnh khi ấy, không hiểu sao lại cười ngây ngô…
Hôm nay cô có nói chuyện với người lạ rất nhiều nha.
Cũng không bị nói lắp nữa.
Tim cũng không giống trước kia, đập nhanh như kiểu mới vừa thi chạy 100 mét xong, cũng không lo đến mức líu cả lưỡi lại nữa.
“…. Hì.”
Hoa Miên vui sướng nghĩ về “hành động vĩ đại” của mình ngày hôm nay, đột nhiên sửng sốt, cô nâng tay lên sờ sờ khóe môi đang giương lên của mình…
Chung quanh không một bóng người.
Hoa Miên đỏ mặt, rụt rụt cổ, nâng tay lên sửa sang lại khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt.
Cô bước đến gần chỗ mấy cục vàng, khom lưng nhặt lên —— rất nhiều đoàn làm phim dùng bọt biển làm thành vàng, sau đó phun sơn vàng ánh kim hoặc phủ vàng giấy lên trên, cục vàng nặng trĩu này đúng là rất hiếm gặp…
“Làm bằng đá sao?”
Bệnh nghề nghiệp của Hoa Miên đột nhiên trỗi dậy, Hoa Miên ước lượng cục vàng trong tay, lại tò mò giơ nó lên, nhắm ngay ánh mặt trời —— mặt ngoài cục vàng này có không ít vệt xước, thật giống trang sức vàng bị ma sát nhiều mà để lại vết tích…
Hoa Miên hạ tay, tò mò dùng móng cào cào mặt ngoài, cũng không có vết sơn bị tróc —— làm thật tốt, đem về nhờ Tô Yến xem thử mới được, tài liệu phân biệt chất liệu của chị ấy có một bộ dùng cho mấy cái này thì phải.
Trong tay cầm cục vàng lên thưởng thức, Hoa Miên chậm rãi bước đến nơi đoàn làm phim đang quay phim, đến nơi mới phát hiện tại hiện trường nhân viên bảo vệ còn y nguyên, không những thế hình như còn đông hơn khi nãy gấp đôi ——
… Đại khái chắc việc một người đàn ông từ trên trời giáng xuống đột nhập vào đây khiến họ cảm thấy không thể hiểu được.
Hoa Miên móc thẻ nhân viên ra để vào trường quay, xa xa đã thấy tiểu Vương tổ trang phục đang ngóng cổ chờ, thấy Hoa Miên thì sáng bừng cả mặt, nhanh nhẹn bước đến bắt lấy cổ tay cô: “Hoa Miên? Chị không sao chứ? Vừa nãy người kia đột nhiên xuất hiện, sau khi chị đưa anh ta đi em tìm mãi cũng không thấy chị…”
“…”
Hoa Miên theo bản năng liên tục lùi về sau vài bước.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mối chỉ khâu ở tay áo, tim đập mạnh, hô hấp khó khăn, trước mắt trở nên mơ hồ…. Cảm giác quẫn bách quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện, người trước mặt môi đang mấp máy, nhưng tai Hoa Miên lại ong ong không nghe được anh ta đang nói gì.
… Có thể, buông tôi ra được không?
Không thích bị nắm lấy như vậy.
Tất cả mọi người đều đang nhìn.
Tuy rằng biết cậu có ý tốt, nhưng nếu có thể, không cần phải nói chuyện với tôi đâu ——
Hoa Miên luống cuống đến mức hít thở không thông, ngây ngốc nhìn Vương Ca tổ trang phục bắt tay ân cần hỏi han, cánh môi đằng sau lớp khăn quàng của cô run rẩy, nhỏ giọng nói “Cảm ơn” và “Tôi không có việc gì”, thẳng đến khi Tô Yến xuất hiện cứu lấy cô!
“Này, Hoa Miên, em chạy đi đâu vậy, chị tìm em khắp nơi đó!”
Lúc Tô Yến xách Hoa Miên khỏi tay Vương Ca, có rất nhiều người thấy Vương Ca túm lấy cô, tất cả bọn họ đều phát ra tiếng cười ái muội hoặc ồn ào to nhỏ, khiến lưng Hoa Miên lại đổ mồ hôi lạnh… Lại không dám lên tiếng phản bác hay nói gì, chỉ có thể khom lưng cảm ơn Vương Ca, sau đó lôi kéo Tô Yến cuống quýt thoát khỏi hiện trường.
Dọc theo đường đi, tay cô lúc nào cũng buộc chặt thành nắm đấm.
Thẳng đến khi lòng bàn tay bị vật cứng làm đau.
Đến xe đạo cụ, Hoa Miên kéo cửa nhảy lên, lúc này cô mới có thể thả lỏng, mở tay ra thì thấy vật mà cô luôn luôn nắm chặt chính là cục vàng mà Huyền Cực đưa cho mình…
Hoa Miên: “…”
À đúng rồi.
Hoa Miên: “Tô Yến.”
Tô Yến: “Chị hỏi em lần sau đừng có chạy lung tung nữa có được không, chị đi khắp nơi tìm em, sợ em lại bị bắt cóc, em sao có thể cùng một người đàn ông xa lạ đi lang thang được hả, chị lo —— cái gì?”
Hoa Miên vươn tay, như kiểu đang hiến vật quý đến trước mặt Tô Yến: “Chị xem.”
“???” Tô Yến kinh ngạc: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Chị xem cục vàng này làm tỉ mỉ chưa, nhìn không giống đạo cụ bình thường, muốn trọng lượng có trọng lượng, còn không bị tróc sơn…” Hoa Miên dùng giọng nói hâm mộ nói: “Không biết là đạo cụ sư nào mà lại lợi hại như vậy….”
Tô Yến nghe vậy, thầm nghĩ có người khéo tay hơn em là em hâm mộ đến mức đó sao? Tô Yến tò mò cầm cục vàng trong tay Hoa Miên, ước lượng, gõ gõ, nghe nghe, sau đó nhăn mày.
Dưới vẻ mặt hâm mộ khi suy đoán đến công nghệ làm “vàng giả như thật” của Hoa Miên, Tô Yến cuối cùng dứt khoát đưa đồ đến bên miệng cắn một cái, cuối cùng “ai da” một tiếng: “Em lấy cái này ở đâu ra?”
Hoa Miên “a” một tiếng, lộ ra khuôn mặt bé bằng bàn tay: “… Được, được người ta cho.”
Tô Yến nhìn chằm chằm Hoa Miên, mày càng nhăn lại: “Em đừng gạt người, mau thành thật khai báo cái thứ này em lấy ở đâu ra? Ngân hàng? Bây giờ ngân hàng còn dùng vàng sao? Không phải đều dùng vàng lá hết à? Tiệm vàng? Hình như cũng không đúng ——”
Hoa Miên: “A?”
Tô Yến: “Này, hay là em nhặt được ở trên đường?”
Hoa Miên: “A?”
Tô Yến ném cục vàng lại cho Hoa Miên, nói: “Đây là vàng thật.”
Hoa Miên: “….A?”
Hoa Miên cúi đầu nhìn cục vàng trong tay, cảm xúc lạnh lẽo mà kim loại đem lại khiến bàn tay của một người sống sờ sờ như cô nóng lên.
/51
|